Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1362: Đến như kinh hồng đi như mộng

Khương Vọng không thể nào không đối mặt với nội tâm của chính mình, kỳ thực thân thể hắn vô cùng yếu ớt, tứ chi cũng mệt mỏi vô lực, nhưng trên thực tế cũng không phải không có sức lực đến nỗi không mở mắt ra quan sát tình huống xung quanh được.
Hắn không ngừng suy nghĩ một vài vấn đề phức tạp, không muốn để cho tâm tư của mình được rảnh rỗi, thật ra chỉ là một loại trốn tránh mà thôi. Bởi vì hắn quả thực nhớ đôi mắt kia, biết người cứu mình là ai…
Từ trước đến giờ, hắn luôn là một người có chủ kiến, biết chính mình phải làm gì và không nên làm gì. Có điều hắn bắt buộc phải thừa nhận rằng, gặp lại người kia dưới tình huống như thế này khiến hắn không biết phải đối mặt như thế nào, nhất là người kia còn vừa mới cứu hắn…
Nhưng vẫn phải đối mặt...
Ngọc Chân đứng ở bên cạnh mép giường, hai tay chắp sau lưng, nhẹ nhàng khom người xuống.
Chiếc mũ ni cô che giấu hoàn toàn mái tóc của nàng, một chiếc mặt nạ vẽ hình bồ đề che hết gương mặt đến cả cổ, che cả chiếc mũi cùng đôi môi của nàng, nhưng đôi mắt vô cùng mị hoặc của Ngọc Chân vẫn không có cách nào lộ ra sự xinh đẹp của chủ nhân của nó.
Nàng cứ như vậy, nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Một gương mặt đã có thể thấy một chút góc cạnh, lại bị phong sương của thế gian mài giũa qua nhưng vẫn còn giữ lại được những đường nét thanh tú ban đầu. Giữa hai đầu lông mày là sự bình tĩnh, ẩn giấu một loại lực lượng vô cùng ung dung. Đôi lông mi vừa nhỏ vừa dài lẳng lặng rũ xuống, thật giống như đang muốn che giấu tâm sự của hắn.
Khiến cho người ta muốn vén mở, muốn tìm hiểu sau tấm màn đó là cái gì.
Một vị thiên kiêu trẻ tuổi nhận được sự quan tâm của tất cả mọi người trong thiên hạ, vị thiên kiêu bị đế quốc cường đại nhất phán là “thông ma” lúc đơn độc một mình sẽ có tâm tình như thế nào?
Hắn làm cách nào để có thể đối mặt với nỗi thống khổ của hắn, làm thế nào để chống lại sự bi thương của hắn đây?
Hàng lông mi kia khẽ khàng run rẩy, sau đó mở ra.
Người bị thương đang nằm trên giường kia, cuối cùng cũng chịu mở mắt.
Đôi mắt này, không lớn không nhỏ, cũng không phải là loại ánh mắt khiến cho người ta chỉ nhìn một cái đã cảm thán là một sự thần kỳ của tạo hóa, ánh mắt này cũng không hề lộ ra mũi nhọn như khi đang đứng trên Quan Hà Đài.
Đại đa số thời điểm, nó đều vô cùng bình tĩnh, ôn hòa mà cũng vô cùng kiên định, tựa như một dòng nước trong xanh, vững chắc mà êm ả lượn quanh. Bình tĩnh chảy theo chính phương hướng của chính mình, vượt qua đá lớn, qua rừng rậm, tiếp tục chảy đi mà không hề quay đầu lại.
Trong quá trình này, nó sẽ gặp lá rụng, cành khô, đá, dĩ nhiên cũng không tránh được phù sa, côn trùng cùng rong rêu. Nhưng nó vẫn trong suốt.
Rõ ràng đã trải qua nhiều thứ như vậy, biết được nhiều thứ như vậy, nhưng vẫn vô cùng sạch sẽ, vẫn có thể rửa sạch thanh thạch, có thể chiếu rọi nguyệt quang. Nàng đã từng muốn thay đổi ánh mắt đó, cuối cùng lại bị ánh mắt đó nhiễm khắp người. Từ đây không thể nào quên.
Đúng, chính là ánh mắt như lúc này đây.
Từ trong dòng nước xanh đó, Ngọc Chân nhìn thấy được hình bóng của chính mình…
Cành bồ đề đại biểu cho trí tuệ và tri thức được vẽ trên mặt nạ kia thật giống như một cành cây khô vắt ngang qua dòng nước.
Nàng liền hỏi: “Chịu tỉnh rồi?”
Một chữ “chịu”, đã nói rõ hết thảy...
Sau khi Khương Vọng mở mắt ra, hắn chính là nhìn thấy một bức tranh như vậy - Thứ đầu tiên chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của hắn là một đôi mắt câu hồn đoạt phách. Dựa quá gần rồi.
Bốn mắt nhìn nhau chỉ cần một cái chớp mắt, đã để cho người ta phải khẩn trương. Có lẽ là bởi vì quá yếu ớt, cái này lại không phải là khoảng cách an toàn...
Tầm mắt cưỡng ép trốn đi, hắn mới nhìn thấy tấm mặt nạ vẽ hình bồ đề tuyệt đẹp kia, cảm nhận được sự thanh tịnh và đạm bạc ở trong đó…
Cho nên mới nói nó chỉ là tấm mặt nạ mà thôi. Sau đó hắn liền nghe được vấn đề kia. Dĩ nhiên hắn có thể nghe ra được ý chế nhạo cùng trêu ghẹo ở trong đó, nhưng đáng lẽ ra không phải là kiểu không khí như thế này…
Kiểu chung đụng của bọn họ không thể nào ung dung đến như vậy được. Vì thế ánh mắt của hắn lạnh dần đi.
“Ngươi dựa vào quá gần rồi.”
“Tim của huynh đập loạn nhịp rồi à?”
Nàng nói. Thanh âm lười biếng mà mê người, thậm chí còn hòa trộn với hơi thở mang theo mùi hương nhàn nhạt, tựa hồ đập thẳng vào mặt hắn. Hết lần này đến lần khác, Khương Vọng đều không thể tránh được.
“Ngươi đang cảm thấy bây giờ ta mang trọng thương còn chưa lành nên có thể để cho người khác tùy ý xẻ thịt phải không?”
Hắn bình tĩnh hỏi lại. Đạo nguyên trong cơ thể của hắn bắt đầu tỏa ra. Giống như sóng ngầm từ dưới đáy của dòng sông âm u bắt đầu nổi lên chảy ầm ầm. Giống như là sông ngầm chi để, đang nổi lên đích chảy băng băng.
Lúc này vọng động, tất nhiên tổn hại sức khỏe, đạo lý này bọn họ cũng hiểu.
Ngọc Chân cảm nhận được sự kiên trì của hắn, cho nên nàng từ từ nâng người đứng dậy.
Trong quá trình này, dãy núi kia phập phồng lay động, giống như là bị gió thổi đi, càng thổi càng xa. Khung cảnh như một giấc mộng không thể tới gần.
“Thật ra ta vô cùng tò mò, sao huynh có thể nhận ra ta?”
Nàng dùng ngón trỏ chỉ vào chiếc mặt nạ của mình: “Hiệu quả che giấu của cái mặt nạ này rất tốt đấy.”
Khương Vọng cũng không tiếp tục làm ra hành động nào nữa: “Ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận được ra ngươi!”
“Ồ, đây coi như là đang bày tỏ hay sao?” Nét cười thấp thoáng lộ ra trong đôi mắt tuyệt đẹp của nàng: “Quả là một lời tỏ tình vô cùng cảm động, trên cõi đời này chắc chắn sẽ không có ai có thể nhớ đến ta như vậy đâu.”
Có lẽ là vì quá yếu ớt nên Khương Vọng dứt khoát nhắm mắt lại, không thèm đối mặt với nàng nữa, hắn chỉ hỏi: “Tại sao cứu ta?”
Thanh âm của nữ nhân tựa như vang gần sát bên tai, cũng tựa như vang tận ở trong tâm khảm, giọng nói không an phận ấy cứ vòng tới rồi lại vòng lui.
Nàng cười đùa nói: “Thuận tay ấy mà.”
“Thật ra ta là một con người có tấm lòng cực kỳ lương thiện, bình thường nhìn ven đường có mấy con chó mèo hoang cũng sẽ đút cho bọn chúng chút thức ăn. Nên nhặt một người sắp chết trở về cũng rất hợp lý ấy chứ?”
Khương Vọng nhắm mắt nên không nhìn thấy được dáng vẻ và ánh mắt của nàng bây giờ. Nhưng hắn có thể tưởng tượng ra được trong cặp mắt kia, vào giờ phút này chắc chắn là mang theo một nụ cười ranh mãnh. Nàng luôn thích chế nhạo và trêu ghẹo người khác.
Trong lòng Khương Vọng không tránh khỏi sinh ra một loại nổi nóng, hắn oán hận nói: “Mấy thức ăn mà ngươi đút cho chó mèo ăn, chắc độc tính trong đó cũng không nhẹ chứ?”
“Không biết nữa ! có lẽ huynh nên tự mình đi hỏi mấy con chó mèo kia đi?” Thanh âm của nữ nhân nhẹ nhàng vang vọng: “Ta chỉ biết hẳn là có một con chó nhỏ vẫn còn hoạt bát nhảy loạn khắp nơi, giống như còn có thể cắn người nữa đấy!”
Khương Vọng: ...
Hắn cắn răng liền muốnDùng dằng ngồi dậy, không muốn bị tức chết ở chỗ này. Nhưng một ngón tay lại nhẹ nhàng đè lên trên trán của hắn, làm tan biến nguồn lực lượng yếu ớt mà hắn khó khăn lắm mới tích góp ra được, làm cho hắn không thể dộng đậy nổi.
Tay của nàng thật lạnh. Nhưng động tác này lại rất giống hắn lúc áp chế Xuẩn Hôi khi nó có hành động ngốc nghếch.
Khương Vọng vừa xấu hổ vừa tức giận, giờ phút này hắn vô cùng thống hận Ma tộc hắc y ở bên trong Vạn Giới Hoang Mộ kia...
Nếu như không phải tại tên ma đầu kia không thèm phân biệt phải trái trắng đen mà đã động thủ thì Khương Vọng ta đường đường là một tu sĩ Thiên Phủ, hà cớ gì mà ra nông nỗi này chứ!?
Nữ nhân kia đại khái là thấy rằng hắn cuối cùng cũng nhận thức rõ tình hình thực tế, mới lấy đầu ngón tay ra, đầu ngón tay như có như không lướt qua chóp mũi của hắn, thanh âm của nàng vẫn nhẹ nhàng thanh thoát:
“Huynh xem huynh đi, đến bây giờ mà vẫn không chịu thành thực một chút.”
Nếu như có thể thì lúc này Khương Vọng đã sớm nhảy dựng lên rồi, đáng tiếc hắn không thể. Chỉ có thể cắn răng nói:
“Ta sẽ không để thiếu nợ ngươi cái gì! Sau này ta cũng sẽ cứu ngươi một lần. Ngươi tìm ai để chữa thương cho ta vậy? Phải tiêu hao bảo bối gì? Có gì cứ nói đi! Chờ ta dưỡng lành vết thương rồi nhất định sẽ đền lại gấp đôi…”
Hắn nói đến đây liền dừng lại, bởi vì hắn cảm nhận được, khí tức của nữ nhân kia đã biến mất hoàn toàn. Nàng đã rời khỏi căn phòng này. Không một lời từ giã, cũng không đưa ra một câu báo trước, còn không thèm nói gì. Đến và đi như một giấc mộng, không thể bắt được ảnh cũng không thể lần ra tung tích.
Khương Vọng trầm mặc trong một đoạn thời gian rất dài, mới mở mắt ra lần nữa. Đây là cái giường có màn che có cửa hình trăng khuyết, hắn không thể nhìn ra được vật liệu dùng để làm ra nó, nhưng chỉ có thể cảm nhận được một mùi hương khiến cho người ta cảm thấy an lòng.
Hoa văn khắc ở trên là hình hoa sen. Màn che màu trắng được treo lên bởi một chiếc móc bạc được định chế vô cùng tinh sảo, thế giới nho nhỏ này lại mở ra hoàn toàn đối với hắn.
Khương Vọng lại nhắm hai mắt lại.
Hắn không có lòng dạ nào để đi thăm dò nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận