Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 445: Công dục thiện việc

Thời gian tiêu diệt Yến Kiêu được định vào ba ngày sau.
Theo Tế Ti nói, thời gian này là thời điểm mà thần chỉ của Long Thần đã báo. Trong ngày này, thực lực của Yến Kiêu sẽ vì nguyên nhân nào đó mà bị suy yếu.
Vùng đất Thần Ấm càng tươi mát sáng ngời hơn đa số những nơi ở hiện thế, nhưng thời gian luân chuyển ngày và đêm thì lại không có gì khác biệt.
Thời gian Khương Vọng tiến vào Sâm Hải Nguyên Giới là ngày mười ba tháng chín, hiện tại đã qua một ngày một đêm, ba ngày nữa chính là ngày mười bảy tháng chín.
Chắc chắn hắn sẽ bỏ lỡ khiêu chiến phúc địa trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Ở Sâm Hải Nguyên Giới, căn bản không có cách nào liên hệ với Thái Hư Huyễn Cảnh.
Thanh Thất Thụ chạy bịch bịch tìm tới cửa: "Trương tiên sinh, ta đã làm theo lời ngươi nói để phát triển quan hệ với Thanh Hoa, sao nàng không để ý gì đến ta vậy?"
Hiện giờ toàn bộ Thánh tộc đều đang suy nghĩ đến chuyện của Yến Kiêu.
Y thì ngược lại, trước sau gì cũng vẫn chú ý đến Thanh Hoa.
Có lẽ cái này gọi là chuyên tâm.
Khương Vọng thoáng trầm ngâm: "Rụt rè!
Rụt rè, ngươi hiểu không? Nữ nhân đều rất rụt rè. Loại mỹ nhân cấp bậc như Thanh Hoa thì càng như thế, càng thích thì càng khắc chế. Ngươi thấy có vẻ nàng không có biểu hiện gì, nhưng không chừng thực tế đã thích muốn chết."
Nói xong, hắn vỗ vỗ bả vai Thanh Thất Thụ để khích lệ: "Ngươi sắp làm được rồi."
Thanh Thất Thụ tràn ngập hưng phấn, siết nắm tay lại, nói: "Đúng vậy!"
Sau đó y xoay người muốn chạy: "Ta lại đi tìm Thanh Hoa thử mấy chiêu, củng cố ưu thế, thừa thắng xông lên!"
"Ai!" Khương Vọng lập tức giữ chặt y: "Hiện tại không cần đi tiếp, hăng quá hoá dở, hiểu không? Ngươi phải xây dựng một không khí thần bí, không thể cứ qua lại trước mặt người ta như vậy được, nhìn hoài sẽ chán, hiểu không?"
Thanh Thất Thụ cái hiểu cái không gật gật đầu.
"Thật sự đã hiểu?" Khương Vọng nói: "Vậy ta kiểm tra ngươi, Thánh tộc các ngươi còn loại nặc y kia không?"
Trước khi Nặc Xà phát động công kích, Khương Vọng căn bản không hề phát hiện. Hắn cố ý hỏi qua Tô Kỳ và Vũ Khứ Tật thì biết, lúc Thanh Bát Chi mặc nặc y trốn ở bên cạnh, bọn họ cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu nói Vùng đất Thân Ấm này có bảo vật gì, tuyệt đối không thể bỏ qua nặc y được.
"Giấu ở trong kho tộc nhân ấy, nhưng hình như cũng không còn nhiều." Thanh Thất Thụ gãi gãi đầu: "Nặc y... Cái này có liên quan đến yêu đương sao?"
"Nói có cũng có, nói không cũng không, xem ngộ tính của ngươi, tự mình cân nhắc đi." Hiện giờ Khương Vọng càng nói cảng thuận miệng:
"Chúng ta đi tham gia hành động nguy hiểm như vậy, Thánh tộc không phát hai ba cái để chúng ta mặc sao?"
Thu chỗ tốt rồi mà vẫn đòi thêm không phải phong cách của Khương Vọng.
Nhưng lão thái thái kia thật sự khó đối phó, chỉ có thể thử bù đắp từ đứa "Học sinh ngốc" này mà thôi.
Thanh Thất Thụ lắc đầu liên tục: "Ta và Cửu Diệp còn không có nữa là, ngươi cũng đừng mơ tưởng! Nhóm võ sĩ này của chúng ta cũng chỉ có Bát Chi là được một cái, lập công lớn mới có."
Khương Vọng vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vậy ngươi biết phương pháp chế tạo nặc y không?"
Thanh Thất Thụ tiếp tục lắc đầu: "Cái này phải hỏi cô nãi nãi."
Khương Vọng thở dài một hơi.
Thu tên học sinh này thật là không có tác dụng nào cả! Hỏi một câu thì ba câu không biết, cũng không thấy có được chỗ tốt gì. Vậy mà ta còn phí tâm phí lực dạy bảo! Dốc sạch túi mà dạy dỗ như vậy!
Tuy rằng vốn dĩ "Túi" cũng trống rỗng, nhưng chung quy cũng tận lực, không phải sao?
"Đi đi đi đi" Khương Vọng chán chường vẫy vẫy tay.
Thanh Thất Thụ lại bịch bịch bịch chạy đi.
Có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nếu muốn tiêu diệt Yến Kiêu, vậy thì phải hiểu biết nó trước.
Cũng may có một vị "Sách sử" như lão Tế Ti tồn tại, thuật lại cho bọn Khương Vọng về tất cả quá trình Thánh tộc và Yến Kiêu giao thủ trong quá khứ.
Sức mạnh, tốc độ, phòng ngự, phương thức công kích của Yến Kiêu, đều được phác họa ra hình dáng đại khái.
Nhưng truyền thống "Tướng Thú" của Thánh tộc đã hình thành hơn tám trăm năm, nói cách khác, hơn tám trăm năm qua Thánh tộc không còn giao thủ với Yến Kiêu nữa, phần tin tức này quả thực đã quá lâu rồi.
Tuy rằng nói, Yến Kiêu bị những "Người ngoại giới" như bọn hắn giết chết sẽ không thể sống lại, nhưng giết được hay không còn là một vấn đề.
Yến Kiêu hơn tám trăm năm trước đã rất cường đại. Hơn tám trăm năm sau, nó sẽ khủng bố đến mức nào?
Trong tu thất, Tế Ti kể lại: "Lần trước lúc Bát Chi hiến đầu đã quan sát được, bên cánh trái của Yến Kiêu có thương tích, không biết là ai để lại. Đây là vết thương mà năm trước còn chưa có, các ngươi có thể coi như điểm để đột phá.
Nếu lão có lòng phản kháng Yến Kiêu, tất sẽ tận lực quan sát nó.
Đương nhiên, bởi vì không còn chiến đấu sinh tử với Yến Kiêu, phần lớn những quan sát này chỉ dừng lại ở mặt ngoài, chưa chắc có giá trị tham khảo quá lớn.
Khương Vọng lập tức nghĩ tới ngày hôm qua trước khi xuyên qua Vùng đất Nặc Xà, đã nghe thấy tiếng kêu quái dị của Yến Kiêu.
Lúc ấy hắn lựa chọn tránh đi, những người khác thì sao? Có kẻ tài cao gan lớn nào đó lần theo tiếng kêu mà đi qua hay không?
Phải biết, tu sĩ tham dự bí cảnh Thất Tinh Lâu nhiều như vậy, lấy bảy thế giới để tính thì số lượng người được phân phối đến Sâm Hải Nguyên Giới hẳn chừng mười lăm người. Cho dù vì tranh đấu trước nhập cảnh mà quân số vào bí cảnh Thất Tinh Lâu giảm bớt, nhưng tu giả tiến vào Sâm Hải Nguyên Giới hẳn sẽ không quá ít.
Nhưng hiện tại Vùng đất Thần Ấm này chỉ có ba người bọn họ.
Những người khác ở đâu?
Ngẫm lại thôi đã cảm thấy không rét mà run.
Lúc này, Tế Ti nhìn Khương Vọng, nói: "Nghe nói ngươi cảm thấy hứng thú với phương pháp chế tạo nặc y?"
Có lẽ nhìn ra sĩ khí của hắn không tăng lên chút nào, lão lại tung mồi ra.
Khương Vọng gật gật đầu: "Chúng ta cảm thấy rất hứng thú với nặc y, nếu có thể cho ba bộ thì rất có lợi cho hành động của chúng ta."
"Nặc y là cái gì?" Vũ Khứ Tật ngơ ngác hỏi.
Tô Kỳ hung hăng trừng gã một cái. Ý là, có lợi thì ngươi cứ thu đi, quan tâm nó làm cái gì, tới tay rồi lại nói!
Võ sĩ Thánh tộc giết chết Yến Kiêu sẽ chỉ làm nó càng cường đại hơn, là chủ lực tiêu diệt Yến Kiêu, Khương Vọng nói ra chút yêu cầu cũng không quá đáng. Đây cũng là nguyên nhân Tế Ti chưa bao giờ chính diện từ chối hắn.
"Phương pháp chế tác nặc y không thể truyền ra ngoài được, cần phải lấy bí pháp thần quyến để chế. Tuy rằng đống da ngoài của Nặc Xà là tài liệu chính, nhưng khâu vá theo cách bình thường thì chỗ khâu nhất định sẽ có kẻ hở. Nặc y cũng sẽ mất đi giá trị lớn nhất, thiên y mới có thể vô phùng, hiểu không?" Lão Tế Ti nói.
Lão lại im hơi lặng tiếng chuyện đề tài từ "Nặc y" thành "Phương pháp chế tác nặc y".
Xem ra lời Thanh Thất Thụ nói cũng là sự thật, Thánh tộc tồn kho thật sự thiếu thốn.
Nhưng Khương Vọng cũng đã hiểu. Hễ là thứ gì mà lão thái thái này không muốn để lộ, lão sẽ nói chúng có liên quan đến thần quyến - Dù sao những người ngoài bọn hắn cũng không có khả năng tín ngưỡng Long Thần, dung nhập Thánh tộc.
Khương Vọng thoáng trầm ngâm, hỏi: "Ta cung cấp tài liệu da rắn, lão hỗ trợ chế?"
"Đương nhiên không thành vấn đề" Tế ti nói: "Nhưng chuyện này liên quan đến bí pháp Thánh tộc, bất kể có bao nhiêu tài liệu, ta cũng chỉ có thể chế ra ba bộ cho các ngươi, thế nào?"
Lúc này Tô Kỳ và Vũ Khứ Tật cũng nghe ra được, "Nặc y" này nhất định là thứ tốt hiếm có. Sao bọn họ có thể từ chối, đều chờ mong nhìn Khương Vọng.
Khương Vọng suy nghĩ, sau đó gật đầu nói: "Vậy thì ba bộ."
Lão Tế ti thở phào nhẹ nhõm: "Ta bảo ba đứa Thất Thụ giúp ngươi".
Muốn làm được chuyện lớn, trước tiên phải có lợi khí đã.
Khương Vọng cần đến nặc y, đương nhiên là suy xét vì an toàn. Như vậy nếu đánh không lại Yến Kiêu thì còn cơ hội chạy thoát.
Tuy rằng đã sớm dừng việc thăm dò bên ngoài, nhưng đối với Võ sĩ Thánh tộc thì săn thú vẫn là chuyện thường.
Cũng không cần chuẩn bị quá nhiều, Thất Thụ, Bát Chi, Cửu Diệp, và ba Long Thần sứ giả bọn Khương Vọng cùng đi ra Vùng đất Thần Ấm, men theo con đường mòn đi thẳng đến Vùng đất Nặc Xà.
Săn Nặc Xà là vì nặc y, nhưng thật ra đây cũng là cơ hội để bọn hắn có thể cọ xát.
Bọn hắn còn có thời gian ba ngày, cũng không cần thiết đi mạo hiểm khi không hiểu biết về nhau.
Chân giẫm lên lá khô, đi qua khu rừng.
Phần lớn người tu hành hiện thế có thói quen làm đến nơi đến chốn, trong lúc chiến đấu kịch liệt thì bảo tồn tiêu hao đạo nguyên là chuyện mà tất cả tu giả cần phải học được.
Mà bọn Thanh Thất Thụ thì nhảy lên đại thụ, nhìn có vẻ không cố sức, nhẹ nhàng tự tại. Đối với bọn họ, trên cây càng vững vàng, càng an toàn hơn dưới mặt đất.
Rống!
Đột nhiên có một tiếng rống to vang lên.
Ngay sau đó, có một cây đại thụ ầm ầm ngã xuống, từ nơi xa ngã ập đến gần đó.
Lá cỏ bay tung lên, sáu người lập tức tản ra mọi phía.
Bịch bịch bịch, mặt đất chấn động như mặt trống.
Chỉ thấy một con gấu khổng lồ cao chừng ba người, đang chạy như điên đến hướng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận