Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1755: Thiện tai (1)

Trong tĩnh thất, cũng không có đồ vật gì khác.
Chỉ có một bức họa, một cái lư hương hình thú ba chân.
Trong tranh trầm vân phù sơn, trên lư, khói xanh hóa phi điểu.
Hai cái bồ đoàn nằm song song.
Một trái một phải, hai vị nữ ni ngồi đó.
Một người thân như đồng thau, mặt có phật quang.
Một người truy y tăng mạo, nhưng không che được dung mạo tuyệt diễm.
Trong ngọn núi ở bức họa kia, có một thanh âm mờ ảo, như tiếng chuông vang…
“Ngã phật từ bi.”
Âm thanh này khẽ vang lên bên tai, như vang vọng trong lòng.
Khiến ngũ thức rộng mở, thần hồn thanh minh.
Chân đại đạo chi âm.
Hai vị nữ ni ngồi xếp bằng cũng chắp tay mà tụng: “Ngã phật từ bi!”
“Nhân duyên hòa hợp vạn pháp sinh, tự tính bất không bất năng hữu.”
Âm thanh giữa ngọn núi trong bức họa còn đang phiêu đãng: “Cố viết, chư pháp nhân duyên sinh, chư pháp nhân duyên diệt.”
“Cố viết, chân không sinh diệu hữu.”
Nữ ni thân thể như đồng thau thần quang say mê.
Nữ ni xinh đẹp tuyệt trần khép mắt không nói.
Duyên Khởi Tính Không là chứng ngộ của Phật Đà, là kinh điển vạn thế bất diệt. Nhưng chân chính có thể ngộ chân ý trong đó, tự giải thích đạo trong đó, cũng không có bao nhiêu người có thể làm được.
“Đại đạo như cây, thế nhân đều như một chiếc lá mà thôi.”
“Người người có đạo, người người chính giác.”
Giọng nói trong tranh nói: “Quá khứ đã không, tương lai chưa tới. Phật tử chúng ta, nên minh tâm giác đồ, ngộ nhân quả. Nay ngươi có thể cảm thấy được không?”
“Đệ tử đã sớm có giác ngộ.” Nữ ni dung mạo tuyệt diễm chắp tay nói: “Xin sư tổ tự giải quyết cho tốt.”
Giọng nói của nàng mặc dù bình tĩnh, ánh mắt mặc dù an bình, nhưng vẫn có một loại hương vị lười biếng động lòng người.
Thiện tọa của nàng đơn giản như vậy, lại khiến người ta nhìn thấy hồng trần cuồn cuộn, đời đời phí hoài.
“Chậm đã.” Nữ ni thân hình như đồng thau ngẩng đầu nhìn bức họa kia, nhìn dưới phù vân, sâu trong núi: “Đệ tử thay đổi chủ ý. Chuyến này đi xa, có giác ngộ khác.”
Nàng phủ phục trên mặt đất, vạn phần thành kính nói: “Đệ tử khấu tâm tự hỏi, không muốn thân thể Ngọc Chân nữa, xin sư tổ minh giám.”
Ngọc Chân nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn nàng.
Nhưng dù sao Nguyệt Thiên Nô cũng không ngẩng đầu.
Trong tĩnh thất trầm mặc một hồi.
Sau đó thần hồn của Nguyệt Thiên Nô và thần hồn của Ngọc Chân đột nhiên nhảy ra thể xác, nhẹ nhàng mờ ảo, phân biệt rơi vào hai con phi điểu do khói xanh tạo thành.
Tu vi còn ở tầng thứ Ngoại Lâu, thần hồn vốn không thể ly thể, vốn không thể can thiệp vào hiện thực. Một khi vi phạm, nhẹ thì bị hao tổn, nặng thì thần vẫn.
Nhưng nơi này có quy tắc thế giới mới.
Có định nghĩa thần hồn mới.
Ở mặt hiện thực, phi điểu khói xanh nhỏ nhắn mà hư ảo.
Ở mặt thần hồn, phi điểu khói xanh lại thần tuấn mà khí thế.
Thần hồn hiển hóa của hai người, trong nháy mắt nhỏ bé như vậy. Gian tĩnh thất nho nhỏ này, lúc này lại rộng lớn như vậy.
Phi điểu chở hai người tí hon, tự do linh động, nhẹ nhàng vỗ cánh, xuyên qua một đạo bình chướng đan xen giữa hữu hình vô hình, đã bay vào trong bức tranh sơn thủy kia.
Gió mát tự tại, mây trôi dịu dàng.
Phi điểu bay lượn trên vòm trời, xuyên qua tầng mây, nhảy vào núi xa.
Giữa thiên địa có chân ý, nhận bởi ngũ thức, bơi trong tâm.
Đã tới gần.
Dãy núi thăm thẳm xanh biếc kia đã tới gần.
Có hương thơm ngào ngạt tràn vào trong cảm quan.
Nguyệt Thiên Nô cảm nhận những thứ quen thuộc này, có một loại xúc động muốn rơi lệ.
Phi điểu rơi vào một đỉnh núi.
Trên đỉnh núi trồng một bụi trúc xanh biếc, trước rừng trúc có một căn phòng nhỏ.
Một con báo màu xám bạc mập mạp bốn chân hướng lên trời, nằm ngửa trên bãi cỏ ngoài phòng, lười biếng tắm ánh mặt trời, cái bụng tròn vo phập phồng rất có quy luật.
Nguyệt Thiên Nô cẩn thận tránh né nó, tiếp tục đi về phía trước.
Có một nữ ni hình như không nhìn rõ khuôn mặt, đang ngồi xếp bằng trên thềm trúc trước phòng.
Nàng nhìn lại.
Ánh mắt kia dường như có được từ bi vô hạn, giống như có thể hiểu rõ tất cả tâm sự của ngươi, có thể hiểu được tất cả nỗi bất an của ngươi, sẽ cho ngươi sự trấn an và chỗ dựa vĩnh hằng.
Nhưng giờ phút này, nó mang theo nghi hoặc.
“Nói ta nghe lý do của ngươi đi.” Giọng nói như tiếng chuông vang lên.
Giờ phút này, một mình Nguyệt Thiên Nô đối mặt với tất cả chuyện này, nhưng nàng biết, lúc này Ngọc Chân đang ở trong một bức họa khác.
Tiếp dẫn thần hồn nhập họa, vốn là thủ đoạn vô cùng kỳ diệu, một bức họa mở ra hai thế giới, càng là thần thông khiến người ta khó có thể tưởng tượng.
Nhưng đối với vị tồn tại trước mặt này mà nói, thật sự cũng không tính là gì.
“Sư tổ.” Nguyệt Thiên Nô chắp tay cúi đầu làm lễ.
Sau đó nàng mới nói: “Bởi vì năm đó ta thân hủy hồn tán, tông môn không thể không lấy Ngọc Minh cảnh giới Thần Lâm làm thủ tọa Diệu Hữu Trai đường. Đây là sự bất đắc dĩ của tông môn, cũng là trách nhiệm của Ngọc Minh…”
“Vì không làm mất uy danh tông môn, nàng mới nóng lòng cầu thành, dưới tình huống chuẩn bị không đủ, ép buộc trùng kích Động Chân, mới có thể ngã xuống. Nếu không lấy tư chất của nàng, nếu có thể ổn định tâm lý, vốn là Động Chân có hi vọng.”
“Đây hết thảy, đều là tội lỗi của đệ tử.”
Nữ ni ngồi thiền trên thềm trúc không tỏ ý kiến, yên lặng chờ nàng nói tiếp.
“Tàn hồn của đệ tử, chỉ nhớ được những thứ này.” Nguyệt Thiên Nô nói: “Rất nhiều chuyện đều không nhớ được, nhưng những chuyện này, những đau đớn, chưa từng một khắc tiêu tan… Ta hổ thẹn trong lòng.”
“Ta đọc hết kinh điển, kỳ vọng cứu độ mà không được. Ta một lòng chuộc tội, nhưng bỉ ngạn khó gặp càng khó lên.”
“Ngài có vô thượng từ bi, nhưng ta không thể ngộ.”
“Thư của Ngu quốc công truyền đến, ngài bảo ta đi xem Sơn Hải, nhìn xem Sở địa đệ nhất phong lưu.”
“Ta cũng quyết định, lấy ngọc sơn của hắn, chịu ngoan thạch của ta. Đợi sau khi trở về, ta liền mượn thân thể Ngọc Chân, vượt qua khổ hải.”
Nguyệt Thiên Nô thở dài: “Đứa bé Thuấn Hoa kia, khi còn bé ta từng dùng khôi thân chơi đùa với nó. Thế mà nó cũng nhớ, tưởng là Nguyệt Thiên Nô đã trưởng thành…Nhưng trên đời nào có Nguyệt Thiên Nô?”
“Nhưng sau khi rời khỏi Sơn Hải Cảnh, ta nghĩ, trên đời đã có Nguyệt Thiên Nô.”
"Nguyệt Thiên Nô kia, đã trải qua rất nhiều chuyện. Nó đi theo thiên kiêu Sở Địa, đi theo Khương Vọng, Vương Trường Cát, những người này đã định trước sẽ rất chói mắt, cùng chứng kiến truyền thuyết về Sơn Hải Sảnh. Nhìn thấy Không uyên, Già Huyền, mới biết phượng hoàng có thể có chín loại, có sinh linh cạnh tranh tự do…”
“Trên đời này có quá nhiều nhân vật kinh tài tuyệt diễm, trong dòng sông dài lịch sử lại có bao nhiêu cố sự chìm nổi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận