Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2451: Tâm này không tù (1)

Từng có vô số người đang mong đợi kết quả của một lần giao phong này.
Vạn quân trông mong, vạn chúng chú mục.
Thế nhưng cuối cùng, Trọng Huyền Tuân bước vào Thần Lâm, sớm kết thúc trận chiến.
Cho đến hiện tại, trong những câu chuyện trà dư tửu hậu bên trên đường phố Lâm Truy, vẫn còn có người mặt đỏ tía tai, tranh luận rằng nếu năm đó thế này thế kia thì chuyện sẽ đổi sang hướng nào.
Giờ đây song phương đều được phong làm quốc hầu, mỗi người đều đã đạt đến cảnh giới Thần Lâm, lại tiếp tục so tài một lần nữa.
Ngũ phủ đồng diệu, kiếm dời Bắc Đẩu, Khương Vọng đã thể hiện ra sát lực đỉnh phong của mình, Trọng Huyền Tuân dùng Tam Luân Trảm Vọng, cũng không hề có chút lưu thủ nào.
Thần ý bị xoắn nát cùng một chỗ, gợn sóng hủy diệt dao động một cách khủng bố, lấy điểm giao nhau của đao kiếm làm trung tâm, nhanh chóng khuếch trương ra bốn phương tám hướng.
Rừng lôi điện tàn phá bừa bãi đều bị quét sạch sành sanh, chỉ còn lại tiếng vọng không ngớt bên trên thiên khung.
Ngay cả tuyết rơi lất phất đều hoá thành mưa.
Tiếng sấm còn vang dội, mưa lớn như trút nước.
Thiên tượng cũng biến đổi bởi vì trận chiến này.
Thật đáng tiếc cho một ngày nắng đẹp!
Đương nhiên có một cỗ vĩ lực đang bao trùm lấy nó, thiên tượng như vậy cũng chỉ giới hạn trong bầu trời này, sẽ không ảnh hưởng đến bên ngoài Đắc Lộc cung, cũng sẽ không bị người bên ngoài toà cung điện này nhìn thấy được.
Long trời lở đất cũng chỉ tồn tại trong cung này. Sinh và tử chỉ cách nhau một cánh cửa.
Giữa sân, đao và kiếm chạm vào nhau, sau một chiêu liền lập tức tách ra.
Tất cả nguyên lực, không khí đều bị đánh tan. Giữa hai người xuất hiện trạng thái chân không khổng lồ. Sau đó chính là mưa gió ập đến.
Khương Vọng mặc dù có hai mắt, nhưng không thể nhìn thấy bất kỳ cảnh tượng nào. Tuy có hai lỗ tai, nhưng lại không thể nghe thấy thanh âm gì.
Trong trận chiến mà sinh tử chỉ ở trong một ý niệm, giờ này khắc này, thính giác và thị giác đều đã biến mất. Chỉ có tiếng va chạm liên miên không dứt của Trường Tương Tư và Nhật Nguyệt Tinh Tam Luân Trảm Vọng đao.
Mỗi một khối cơ bắp trên cơ thể song phương đều đang diễn giải cho lực cản mà nó gặp phải.
Lấy kiếm phong cảm nhận đao phong, lấy kiếm ý ganh đua với đao ý.
Lấy kiếm làm mắt, làm tai, vì kéo dài đạo đồ, vì hiện thân của ý chí.
Khương Vọng vung kiếm đến gần hơn, Sương Phi trên vai như cờ căng gió, tung bay trong giông tố.
Thời điểm trước đây, hắn phải cố gắng hết sức kéo giãn khoảng cách với Trọng Huyền Tuân mới có thể tránh được thế công như vỡ đê của đối phương. Nhưng hiện tại hắn lại chủ động áp sát, tranh giành từng tấc đất một. Hắn muốn khiêu chiến thần hồn, khiêu chiến dũng khí, còn muốn khiêu chiến cả thể phách cường hãn có thể ngạo nghễ Thần Lâm của Trọng Huyền Tuân!
Không phải ca ngợi khổ nạn, nhưng hàng trăm nghìn lần bị lăng trì thống khổ sống không bằng chết trong thế giới Thiên Ngục quả thực đã trở thành điểm đặt chân cho hắn ngày hôm nay. Khiến hắn có thể đứng trước mặt Trọng Huyền Tuân một lần nữa, trong lúc chém giết có thêm nhiều lựa chọn hơn, có được tư cách đối đầu trực tiếp.
Mà Trọng Huyền Tuân lại xách ngược trường đao, vui vẻ nghênh chiến.
Đối với bọn họ, trận chiến này mang ý nghĩa hoàn toàn khác biệt, thế nhưng song phương đều phải dốc hết sức lực.
Khương Vọng dùng Kiếm Tiên Nhân hợp lấy Tứ Phủ, Trọng Huyền Tuân dùng Trảm Vọng thống ngự Tam Quang.
Tiếng leng keng vang dội như một khúc đàn tỳ bà, tia chớp trắng xanh như hai con Giao Long quấn lấy nhau!
Thanh âm chói tai hỗn hợp với nhau, ngươi chém ta xé, xuyên thẳng qua màn mưa gió.
Quá nhanh, quá kiên quyết, không một ai chịu nhường!
Giọt mưa rơi xuống lưỡi kiếm băng lãnh của Trường Tương Tư, thế nhưng còn chưa kịp đến gần đã bị bảy quả cầu ánh sáng thiêu rụi. Bảy quả cầu ánh sáng hiện ra Thất Linh, kiếm của Khương Vọng như rồng uốn lượn, chém ra tầng tầng chiêu thức như nước lũ cuộn trào!
Thương Long Thất Biến!
Bát Phong Long Hổ!
Diễm Hoa Phần Thành!
Trọng Huyền Tuân xắn tay áo, không ngừng vung đao, phóng khoáng như say rượu, năm ngón tay trái xòe ra, cánh cửa như trăng non mở ra trước mặt Thất Linh, trên tay như có như không ánh trăng dưới lực hút khủng bố trợ giúp quấn lấy Thất Linh, còn biển ánh trăng lại cuộn trào mãnh liệt, nuốt chửng toàn bộ dòng chảy nguyên khí hỗn loạn do Thương Long Thất Biến oanh kích tới.
Đó là đạo thuật cấp siêu phẩm, Tân Nguyệt Chi Môn.
Mà mỗi một tia Bát Phong quấn lên người y trong nháy mắt đều bỗng nhiên mạnh lên, dưới tác động của trường trọng lực lặp đi lặp lại hàng ngàn hàng vạn lần lại bị xé nát thành từng mảnh nhỏ. Không thể trói buộc được y thêm nữa. Cuối cùng chỉ còn lại làn gió nhẹ thổi qua áo trắng, mái tóc đen trên trán hơi khẽ lay động.
Trong trận chiến căng thẳng và tốc độ cao như vậy, giống như có một bàn tay vô hình nắm lấy cổ áo y, đột ngột kéo y lên độ cao ba đến năm trượng.
Dưới sự trợ giúp của Trọng Huyền thần thông, thân pháp của y quỷ dị khó lường, có thể vượt qua tất cả tri thức hay tưởng tượng về thân pháp. Tất cả hình thái của thân pháp đều không thể xây dựng lên ở trên người y, y có thể ở bất kỳ góc độ nào mình muốn, dùng bất kỳ loại lực lượng nào thúc đẩy bản thân, đồng thời còn ảnh hưởng đến đối thủ.
Cao cao tại thượng từ bên trên nhìn xuống như vậy, tay trái y lại bóp thành Phi Điểu ấn, từ xa ấn một chưởng vào Khương Vọng.
Cuồng phong nổi lên, quét ngang tám phương, nối liền trời đất, xốc mây đen trên bầu trời thành một khe hở.
Phong điểu khổng lồ bèn dang cánh bay qua khe hở, tựa như thiểm điện lao xuống tòa Diễm thành rực lửa kia.
Đạo thuật siêu phẩm cấp Huyền do Thuật viện Đại Tề sáng tạo, Thiên Khích Phong Điểu!
Đạo thuật siêu phẩm mà tu sĩ Thần Lâm thường dùng đa số là cấp Hoàng, chỉ có những thiên tài đạo thuật ưu tú nhất mới có thể thăm dò đối với đạo thuật cấp Huyền.
Thiên Khích Phong Điểu với tư cách là đạo thuật cấp Huyền, từ bỏ tất cả khả năng phức tạp, chỉ tập trung vào hai điểm, nhanh đến cực hạn, sắc bén vô song.
Được tu sĩ Thuật viện xưng là "thuật pháp không thể tránh né".
Sức sát thương của nó cực kỳ khủng bố. Hoàn toàn quán triệt ý chí của Trọng Huyền Tuân, đi sau mà tới trước, dũng mãnh lao vào Diễm thành, trong lúc nhất thời người buôn bán nhỏ trong đó đều là hỏa diễm, lông vũ màu xanh trải đầy khắp thành.
Khương Vọng có thể nói là đã xuất thần nhập hóa trong việc khống chế Diễm Hoa Phần Thành, Trọng Huyền Tuân cũng đã sớm nhìn thấu bản chất của Thiên Khích Phong Điểu.
Đây là đạo thuật giao phong vô cùng hoa lệ!
Mà trong nháy mắt tiếp theo, gió xanh lửa đỏ xen lẫn vào nhau, phát sinh ra bạo tạc vô cùng xán lạn! Nếu không phải được vĩ lực che chở lấy, Đắc Lộc cung lần này chắc chắn sẽ thành bình địa.
Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân không nhìn thấy gì mà đứng đối mặt với nhau.
Tàn lửa đầy trời xoay tròn trong gió!
Tàn lửa bồng bềnh tựa như máu đào, áo xanh áo trắng lại tiếp tục giáp nhau.
Khương Vọng vươn hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trường kiếm, trên lưỡi kiếm sắc bén của Trường Tương Tư theo đó nhảy lên một tia lửa trắng, quấn quanh lưỡi kiếm không ngừng lưu động.
Đây không phải là sương gió của Bất Chu, mà là khí hỏa của Tam Muội.
Khí hải dưới rốn con người là dân hỏa, danh xưng là Hạ muội!
Thiêu đốt chính là nguyên khí, cường hóa chính là đạo pháp.
Đây là một trong những bước Khương Vọng hướng thể nội thăm dò Tam Muội, từ thời khắc này trở đi, tất cả đạo thuật mà Kiếm Tiên Nhân chém ra đều sẽ nhuộm một tầng ánh sáng màu trắng, do đó thấu hiểu chân lý, mà có thể đối đầu ngang hàng cùng học sinh ưu tú của Tắc Hạ Học cung như Trọng Huyền Tuân.
Trọng Huyền Tuân một bên biến hóa các loại đạo thuật, một bên giơ đao lên chấn động, trên thân đao nhảy lên hư ảnh một vầng trăng tròn, giống như trăng sáng mọc lên trên mặt biển.
Dưới chân thật sự có sóng ánh sáng lăn tăn, Đắc Lộc cung rộng lớn lập tức rơi vào một mảnh đại dương mênh mông.
Dãy cung điện xung quanh đều đã biến mất vô tung, chỉ có cung điện đang đứng trở thành hòn đảo cô độc giữa biển, không ngừng chìm xuống trong nước biển.
Vị Quốc hầu áo trắng kia liền bước đi trên mặt biển, nước biển phản chiếu ra vẻ xuất chúng và tiêu sái của y, một vầng trăng tròn khổng lồ treo lơ lửng phía sau người này.
Chiếu sáng trời và biển, đương nhiên cũng chiếu rọi y.
Y từng bước đi về phía trước, mặt biển dưới gót giày của y nổi lên gợn sóng nhè nhẹ. Thế giới Nguyệt Tướng đã trải rộng ra theo bước chân của y.
Sau khi Nguyệt Luân nở hoa, y đã dệt ánh trăng thành thế giới này.
Thành tựu mộng đẹp ở nhân gian.
So với những thần thông khác của y, Nguyệt Luân luôn luôn không đủ nổi bật, nhưng không phải là nó không cường đại. Chỉ là với phong cách chiến đấu của Trọng Huyền Tuân, thường sẽ không có chỗ trống quá nhiều để cho nó thể hiện.
Truyền thuyết nói rằng trăng sáng chính là nhà tù cô độc nhất trên thế gian.
Nguyệt Luân cũng vậy.
Trước khi nở hoa giam cầm thân thể, sau khi nở hoa giam cầm tâm thần.
Tất cả đạo thuật mà Khương Vọng chém ra bằng trường kiếm đều phải in hư ảnh trong thế giới Nguyệt Tướng này trước tiên, trở thành mộng ảo.
Mà Trọng Huyền Tuân đại diện cho chân thật ở chỗ này.
Đạo thuật của y che trời lấp đất, lưỡi đao của y lạnh lẽo như sương.
Nguyệt Tướng khổng lồ sau lưng y là chủ đạo tất cả mọi thứ trong thế giới này. Duy chỉ có... Khương Vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận