Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1281: Tháng tám

Tháng tám đã tới đúng hạn.
Ngày hôm nay trời trong nắng ấm.
Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng, Thập Tứ, ba người cùng nhau cưỡi ngựa rời Khương phủ. Nghênh ngang, khệnh khạng đi ở đầu đường Lâm Truy, quả là hoành hành bá đạo - chủ yếu là do thân hình béo mập của Trọng Huyền Thắng đều khiến mọi người phải kinh ngạc. Bình thường đường chính ở thành Lâm Truy có thể cho bảy con ngựa cùng đồng hành, nhưng hắn ta chỉ cần cưỡi một con ngựa chen vào, thì không gian còn lại đã không còn nhiều rồi.
Ba người cùng cưỡi ngựa đã chiếm hơn nửa đường đi, nhìn trông vô cùng quần là áo lượt. Càng không cần phải nói đến đám đầy tớ tay cầm gậy gộc hung ác đi phía sau lưng.
"Ta nói này, có cần thiết phải làm như thế này không?" Nhận lấy hết ánh mắt khinh bỉ của người đi đường, Khương Vọng có chút không tự nhiên.
"Chúng ta đang đi ức hiếp người khác đó, không tỏ ra ngông nghênh thì làm sao được?" Trọng Huyền Thắng dửng dưng đáp, thuận miệng phân phó: "Thập Tứ đi lên trên đi, bảo trì đội hình!"
Trong lúc bận rộn thế này, hắn ta vẫn còn có thể dành chút thời gian trừng mắt với người ven đường: "Nhìn gì mà nhìn, chưa nhìn thấy người không nói đạo lý bao giờ à?"
Người đi đường tức giận mà không dám nói gì.
Thập Tứ không lên tiếng, nhưng rõ ràng nàng cũng len lén cúi thấp đầu.
Cho dù hắn mặc trọng giáp trên người, đầu đội thiết khôi, nhưng không thể nào so sánh được với Trọng Huyền Béo phòng ngự kinh người, có thể coi khinh tất cả mọi người chỉ bằng ánh mắt.
Hôm nay người tố giác là một chưởng quỹ người thủ hạ dưới trướng, ông ta khi đi dạo thanh lâu đã bị người khác hiếp đáp.
Đối phương còn là một vị công tử bột ở trong thành Lâm Truy. Nói lại nguyên lời của Trọng Huyền Thắng là: "Chỉ là một chức quan tứ phẩm nho nhỏ không quan trọng, thế mà dám lên mặt, vậy thì đánh cả hắn và cha hắn luôn."
Thật vậy.
Cuộc sống ngày hôm nay quả là khiêm tốn và chân chất. Trọng Huyền Thắng và Thập Nhất như hình với bóng, còn kéo theo cả Khương Vọng, vì một trưởng quỹ thủ hạ dưới trướng liền tìm tới cửa bắt nạt.... à không, là khuếch trương chính nghĩa.
Một vị là cháu ruột của Bác Vọng hầu, một người là quan tam phẩm Thanh Dương Tử, lại đi ăn hiếp một vị công tử bột quan tứ phẩm nhỏ bé, quả thực không còn lời nào để nói. Chính là ôm ý định đi để đè bẹp người ta mà.
Mặc dù Khương Vọng biết Trọng Huyền Thắng sống chết cũng muốn lôi theo hắn chắc chắn là còn có mục đích khác, không phải việc này thì là việc khác. Tên béo này làm mọi việc luôn có sự liên kết chặt chẽ với nhau, kín đến nỗi gió cũng lọt qua không nổi, như sấm đánh mà không có tiếng. Dạo này hắn ta luôn bận làm gì đó, nói không chừng đã đến lúc thu được kết quả rồi.
Nhưng bày ra bộ dạng bá đạo nghênh ngang thế này thì quả thật có hơi chút xấu hổ.
Chiếu theo kịch bản của cốt chuyện. Bọn hắn bên này đã diễn "ác thiếu ra đường" thì cũng nên sắp có trời giáng chính nghĩa rồi.
Người đi đường vừa bị Trọng Huyền Thắng quát cho đầy một bụng ủy khuất, đột nhiên trước mắt chợt sáng lên, vừa hay nhìn thấy một vị quý công tử rất có thực lực và cũng có danh tiếng phi ngựa đi tới.
"Đám người này trên đường mà dám hoành hành phách lối, người chính nghĩ há có thể nhẫn nhịn. Nhanh giáo huấn cho mấy thằng nhóc chó mà cậy thế chủ này một bài học cho ta."
Người đi đường gào thét ở trong lòng, âm thầm trợ uy cho vị chính nghĩa này.
Nào ngờ mắt Trọng Huyền Thắng cũng sáng lên.
"A!" Hắn ta cưỡi trên lưng ngựa, giơ tay ra chào hỏi: "Tạ công tử!"
Tạ Bảo Thụ Tạ công tử đồng dạng cũng đang cưỡi trên lưng ngựa, trên mặt viết đây hai chữ xúi quẩy, chỉ làm như không nghe thấy gì, tự ý đánh ngựa đi ngang qua người của Trọng Huyền Thắng.
"Tạ công tử nhanh như vậy đã không nhận ra ta rồi sao?" Trọng Huyền Thắng vẫn quay đầu lại tiếp tục chào hỏi: "Lúc ngươi bị đánh đến hôn mê ở Lễ Đại Sư, ta còn đến thái y viện để thăm ngươi đó."
Trong lòng Tạ Bảo Thụ như có cả nghìn con ngựa đang chạy loạn, tay nắm dây cương của hắn ta cũng sắp nắm đến xanh tím luôn rồi.
Mắng chắc chắn hắn ta mắng không lại được tên kia, còn nếu muốn đánh thì lấy một địch ba, hắn ta cũng không nắm chắc lắm. Nếu như thất bại do tính toán sai, nếu như bị đánh một trận ở ngay trên đường này, thì hắn ta thực sự càng không có mặt mũi ở lại thành Lâm Truy này rồi.
Chỉ đành làm như không có chuyện gì xảy ra, đánh ngựa đi qua.
Xem tên kia như cái mông, xem tên kia như cái mông, hắn ta liên tục ở trong lòng mặc niệm.
Làm như vậy quả nhiên là thư thái hơn hẳn.
Trọng Huyền Thắng tặc lưỡi một cái, quay đầu lại bất mãn nói:
"Ta còn nói chuyển đến Dao Quang phường làm hàng xóm với Tạ Tiểu Bảo có thể ít nhiều có chút chuyện vui. Không nghĩ tới lại không thích đùa thế này, quả là vô vị!"
Khương Vọng hơi sững sờ: "Tạ Tiểu Bảo?"
Trọng Huyền Thắng bĩu bĩu môi nói: "Còn không phải là một tên Thúc Bảo à! Ngày nào cũng là gia thúc nói, gia thúc nói, rời xa thúc thúc, hắn ta đến lời cũng không thể nói đó!"
Tạ Tiểu Bảo, ha!
Nếu nói đến ức hiếp người khác, Trọng Huyền Thắng chính là một tên lành nghề.
Trong lòng Khương Vọng thầm thán phục.
Cũng không biết tại sao..
Rõ ràng chạy ở trên đường hoành hành bá đạo, cho dù chỉ là giả vờ, thì cũng làm cho hắn cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng nếu ức hiếp Tạ Bảo Thụ thì...
Trọng Huyền Thắng hướng về phía hắn cười toét miệng, nhếch mày lên, ý nói, sảng khoái không?
Khương Vọng âm thầm dựng thẳng sống lưng...
Còn khá là sảng khoái đó chứ...
Những người đi đường ôm cực lớn kỳ vọng với Tạ Bảo Thụ rụt đầu một cái, yên lặng đi về phía trước, cách xa tên thua cuộc này càng xa càng tốt. Công tử ở trong phủ của Triều nghị đại phu còn bị hiếp đáp như thế. Hắn ta chẳng qua là chỉ bị quát một câu, có gì mà nghĩ không thông cơ chứ?
Hắn cứ thế tự an ủi mình thì đột nhiên nhìn thấy một đội người phi nhanh tới.
"Tốt! Thanh Bài ra tay rồi!"
Trong lòng người đi đường này cực kỳ vui mừng. Phủ Tuần Kiểm Đô Thành là trực tiếp nằm dưới quyền quản lý của bệ hạ, cho dù ngươi có là hoàng thân quốc thích, hay là công tử gia đình giàu có, thì nói bắt ngươi chính là bắt ngươi, một chút tình cảm cũng không có!
Cho các ngươi phách lối này!
Hắn ta hung tợn quay đầu lại nhìn, xem như đội quân Thanh Bài này là do nhận được lệnh của hắn để tới truy bắt kẻ ác.
Làm cho hắn ta cảm thấy lâng lâng vui vẻ.
Chỉ thấy đội quân Thanh Bài này nhanh chóng đi đến gần, chỉnh tề đáp xuống mặt đất, sau đó nhất tể cúi người hành lễ với vị ác thiếu đang cưỡi trên lưng con tuấn mã đỏ rực như lửa kia:
"Khương đại nhân, Đô Úy có lệnh triệu kiến!"
"Mẹ nó!"
Người đi đường này trong lòng mắng thầm một câu, vội vội vàng vàng cúi thấp đầu đi mất.
Có thể ức hiếp công tử ở trong phủ của Triều nghị đại phu, dám ở trên đường lớn thế này hoành hành ngông cuồng, lại có vị trí ở trong Phủ Tuần Kiểm Đô Thành.... cho dù là ở trong thành Lâm Truy, thì xác thực vẫn có tư cách phách lối ngang ngược.
Nhưng bản thân người nhận được lệnh - Khương Vọng thì lại sững sờ một lúc.
Đội thanh bài bổ đầu này quả thật lễ phép chu đáo, còn nói rõ Đô Úy Bắc Nha đột nhiên cho mời hắn, hoàn toàn không phải do hắn phạm phải tội gì.
Vậy thì chính là triệu hắn tới để làm việc rồi.
Nhưng mà cho dù hắn là tam phẩm thanh bài bổ đầu thì Đô Úy Bắc Nha cũng chưa bao giờ cưỡng chế an bài cho hắn làm bất kỳ một việc nào. Ban đầu lúc mới nhậm chức là do phần nhân tình với Trọng Huyền Thắng, sau đó là do phần giao tình của hắn và Trịnh Thương Minh.
Mà bây giờ lại đột nhiên như thế, thậm chí còn không chào hỏi lấy trước một cái?
Nhưng cho dù nói như thế nào, Đô Úy Bắc Nha đã cho mời thì cho dù hôm nay Trọng Huyền Thắng có kế hoạch gì đi chăng nữa thì cũng phải tạm thời gác lại rồi...
"Ngươi có biết là việc gì không?" Khương Vọng cưỡi trên lưng ngựa hỏi.
"Ty chức cũng không biết, chẳng qua là Đô Úy ra lệnh phải lập tức đi tìm ngài nên bọn ta mới tìm từ trong phủ của ngài rồi đi tìm tới." Vị thanh bài kia trả lời Trọng Huyền Thắng ngồi trên lưng con tuấn mã lên tiếng: "Ta có tiện đi qua không?"
Vị bổ đầu này tất nhiên là biết thân phận của Trọng Huyền Thắng, trên mặt lộ vẻ khó xử: "Phủ Tuần Kiểm Đô Thành dạo này công việc bận rộn, Trọng Huyền công tử không phải là thanh bài, sợ là không thích hợp..."
Trọng Huyền Thắng gật gật đầu: "Không sao. Các ngươi không cần phải khó xử."
Trong khi đang nói chuyện, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời một cái.
Khương Vọng trong nháy mắt hiểu ra. Lần này sợ là đích thân hoàng thượng ra lệnh cho hắn phá án rồi! Vì thế Đô Úy Bắc Nha mới đột nhiên hạ lệnh như thế. Vì thế Trịnh Thương Minh mới không có cách nào thông báo trước cho hắn biết.
Phủ Tuần Kiểm Đô Thành hoàn toàn không thiếu thanh bài có năng lực, có uy tín. Nếu như lấy Khương Vọng hắn đem so sánh với mấy người đó thì chẳng khác gì sỉ nhục bọn họ. Có bản án nào mà không phải hắn thì không thể vậy?
"Nói mê sảng cái gì vậy!" Khương bổ đầu đã tiến vào trạng thái phá án, nghiêm khắc chính nghĩa nói: "Bản quan vốn là một thanh bài, một mệnh quan triều đình. Làm sao có thể cùng ngươi đi ức hiếp người khác?"
Hắn dứt khoát xoay người xuống ngựa, đem dây cương đưa cho Trọng Huyền Thắng: "Không đi uống trà nữa, bản quan còn có chính sự trong người. Ngươi mang Diễm Chiếu quay về giúp ta".
Diễm Chiếu lông đỏ như lửa, thế mà lại lùi về phía sau một chút.
Khương Vọng vỗ vỗ đầu nó một chút nói: "An tâm, hắn ta không cưỡi ngươi đâu".
"Được, được." Trọng Huyền Thắng cũng không phải lần đầu tiên bị Diễm Chiếu ghét bỏ, nhẹ nhàng nói: "Để Thập Nhất dắt ngươi đi."
Thập Nhất đưa tay cầm lấy dây cương của Diễm Chiếu. Diễm Chiếu bước lên vài bước nhỏ rồi mới đi mạnh về phía trước.
Sau đó, Khương Vọng nói với đội thanh bài ở trước mặt: "Đi thôi."
Đoàn người lên ngựa, phi nhanh hướng về phía Bắc Nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận