Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1302: Một quân cờ mấy người chơi

Rốt cuộc thì bây giờ Trọng Huyền Thắng cũng không đánh lại được Khương Vọng, gã sợ Khương Vọng thẹn quá hóa giận, bèn vội vàng nói tiếp: “Nhắc tới chuyện này, ta đã sớm nghi ngờ. Ban đầu Tô Xa tùy tiện xuất thành để chặn giết ngươi, cái này cũng quá lỗ mãng, không hề phù hợp với tính cách của lão. Đương nhiên cũng có thể nói là lão cảm thấy con đường phía trước vô cùng tuyệt vọng, sự thất bại làm cho đầu óc lão trở nên ngu muội, nhưng cho dù nghĩ thế nào đi nữa thì Tô Xa cũng không thể nào là con người yếu đuối như vậy được....”
Trong lúc đang giải thích với Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng cũng nhanh chóng làm rõ lộ tuyến suy nghĩ của mình, càng nghĩ càng cảm thấy rõ ràng, không nhịn được thở dài một hơi: “Bây giờ xem ra, giả chết thoát thân, chạy thoát khỏi tử cục, trời cao biển rộng, quả là một nước cờ tuyệt diệu!"
Gã vỗ bắp đùi một cái, nói: “Đây mới là Tô Xa ta quen biết!”
Khương Vọng đột nhiên cảm thấy, trong chuyện này, Trọng Huyền Thắng cũng quá độc đoán: “Lão đặc biệt chạy tới trước mặt ta để chết, nếu như không khéo không có Doãn Quan ở đó, thì ta làm sao có đủ khả năng giết chết lão?”
Trọng Huyền Thắng lắc lắc đầu nói: “Vào thời khắc đó, thế cuộc Tụ Bảo thương hội đã không thể vãn hồi. Lão đuổi giết ngươi, là muốn giết chết ta, báo thù cho việc ta đã hủy diệt tâm huyết của lão. Sau đó lại mượn tay của Trọng Huyền gia tộc để giả chết, một lần nữa lấy được cuộc sống mới!”
Nói tiếp, ý nghĩ của gã lại được khai sáng, gã nói: “Hòa Xương thương minh!”
“Thương minh mới nổi gần đây do đông đảo tiểu thương hợp tác xây dựng nên, chính là thân phận mới của Tô Xa bây giờ.”
Kế hoạch năm đó của Tô Xa, bây giờ đã được tái hiện rõ ràng ở đây!
“Đến bây giờ ta mới hiểu rõ! Vậy mà lại bị lão lừa gạt lâu như thế! Con rắn độc này ẩn nấp cũng quá tốt đấy chứ, cũng rất kiên nhẫn!”
Trọng Huyền Thắng càng phân tích càng kích động: “Nhờ chuyện này của ngươi mới phát hiện ra lão sớm như vậy. Đúng là trong cái rủi còn có cái may."
Khương Vọng vốn chỉ bán tín bán nghi, nhưng khi hắn nghe thấy mấy từ Hòa Xương thương minh, ngay lập tức tin đến bảy phần.
Cho dù hắn không quản lý công việc thương hội, nhưng nói về thương hội mới này, hắn cũng biết khá rõ về đối thủ lớn nhất của Đức Thịnh thương hội. Hắn cũng biết đây vốn là một thương hội phát triển lên từ những tàn dư còn lại của Tụ Bảo thương hội.
Nếu như Tô Xa chính là đầu não sau màn thì có thể giải thích rõ việc tại sao tổ chức thương hội mới này lại có thể đoạt thức ăn trước miệng của hai thế lực khổng lồ là Tứ Hải thương minh và Trọng Huyền gia tộc.
Ai có thể hiểu rõ Tụ Bảo thương hội hơn Tô Xa?
“Nếu như thật sự là Tô Xa....” Khương Vọng nói tiếp: “Vậy thì sau khi giả chết, lão gia nhập Bình Đẳng quốc à? Hay là lão vẫn luôn là người của Bình Đẳng quốc?”
Trọng Huyền Thắng lắc đầu: “Tổ chức kiểu như Bình Đẳng quốc, thì lý tưởng chính là thứ cao hơn hết thảy, hơn cả tài năng, trí tuệ, tài nguyên, nếu không bọn họ cũng không thể tồn tại đến bây giờ. Tô Xa người này không hề có lý tưởng, không thể nào đi chung một đường với Bình Đẳng quốc. Ta càng nghiêng về ý là bọn họ đang mượn thế lực của nhau để bố trí kế hoạch của mình. Có thể bọn họ đều biết rằng cả hai đều có một cỗ lực lượng như thế tồn tại, nhưng bọn họ không bao giờ giao lưu, bởi vì sự hợp tác của họ không hề hoàn mỹ….”
“Tô Xa xem ra vẫn còn rất biết suy nghĩ đấy.” Trọng Huyền Thắng ngẫm nghĩ nói: “Với thân phận và địa vị của ngươi bây giờ, ở Tề quốc cũng có thể coi là một nhân vật trọng yếu. Tin tức này được tung ra vào thời điểm này sẽ phát huy được tác dụng tốt nhất cho lão! Tô Xa hẳn là bỏ đá xuống giếng, thêm dầu vào lửa, đánh chó xuống nước đây mà!”
Khương Vọng: ….
Mặc dù có vẻ rất hình tượng, nhưng mấy ví dụ này thật khiến người ta thấy ngứa răng.
“Ta biết rồi!” Trọng Huyền Thắng lại nói tiếp.
Khương Vọng cũng đã quen với kiểu phản ứng thái quá của gã, nhịn không được hỏi: “Ngươi lại biết cái gì?”
“Ta biết tại sao bàn cờ này lại hỗn loạn đến như vậy, đến cả lúc đầu ta cũng khó lòng nhìn thấu. Bởi vì đang có rất nhiều kỳ thủ cùng chơi ván cờ này!”
“Vậy nghĩa là sao?”
Lúc này, Trọng Huyền Thắng mới bình tĩnh lại, khẽ mỉm cười, gã thể hiện sự ung dung của trí thông minh thiên phú: “Ngươi đã từng nói, ngươi cho rằng người giết chết Hoàng Dĩ Hành là Dương Huyền Sách đúng không?”
Khương Vọng cực kỳ chắc chắn đáp: “Đúng, đây là phán đoán do ta và Lâm Hữu Tà cùng đưa ra.”
“Hoàng Dĩ Hành nhờ giẫm lên danh tiếng của Dương thị mà đứng lên. Dương Huyền Sách tuyệt đối có lý do để giết chết hắn. Vừa vặn lại có chuyện Tào tướng quân khiển trách hắn, nên nguỵ tạo cái chết của hắn thành tự sát, dẫn đến sự mâu thuẫn giữa người Tề mới và cũ ở Tề quốc. Đây cũng có thể coi là một nước cờ cực kỳ thông minh.”
Trọng Huyền Thắng tiếp tục phân tích: “Nhưng thế cờ này lại rất dễ phá vỡ. Giống như cách mà triều đình làm, phái ngươi đi tra án, dùng người đại diện tiêu biểu cho thế hệ người Tề mới đi tra án của người Tề mới, tất cả mọi việc sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.”
“Ví dụ ta là người của Bình Đẳng quốc, nếu như ta nhìn thấy thiên tử điều ngươi, quán quân Hoàng Hà Hội đi tra vụ án Hoàng Dĩ Hành, thì ta cũng hiểu là thế cờ này đã bị phá vỡ rồi.”
“Vì thế ở nước đi này, Bình Đẳng quốc đã ra tay trước, trước khi bị đánh đến nỗi phải buộc chấm dứt chiến tranh! Bọn hắn đã thêm một nước cờ ở phía trên nước cờ của Hoàng Dĩ Hành!”
“Thế cờ này là thế nào?” Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng lắc đầu trả lời: “Tất cả những âm mưu, đều lấy cơ sở là tình báo. Ví dụ như nếu ta không thể suy đoán ra Tô Xa chưa chết, thì chắc chắn không thể suy luận đến bước này. Lấy tất cả điều kiện hiện có bây giờ, ta vẫn chưa thể nhìn ra toàn bộ diện mạo bố cục của Bình Đẳng quốc, cũng không thể biết rõ mục đích của bọn hắn. Những tin tức mà ta có thể khẳng định bây giờ kỳ thực rất hạn chế...”
“Thứ nhất, nước cờ của Bình Đẳng quốc được thành lập dựa trên cơ sở nước cờ của Dương Huyền Sách, một nước cờ thuận thế. Chỉ có như thế mới khiến mọi việc phát sinh một cách đột ngột, khiến mọi người khó lòng phòng bị. Chỉ trong một đêm mà nước cờ này có thể cuốn sạch mọi thứ. Tô Xa lại nhìn thấy cơ hội từ nước cờ này, ăn được một quân cờ... ngoài ra vẫn còn một vài người, nhưng bây giờ vẫn chưa thể đoán ra được.”
“Thứ hai, Nhạc Lãnh và Lâm Hữu Cứu, ai mới là người có quan hệ với Bình Đẳng quốc thì chưa nói được, thậm chí cả hai người bọn họ đều có thể có quan hệ với Bình Đẳng quốc. Ở bước đi này, chỉ cần cung cấp được một nguồn tin tức đáng tin cậy, lại đổi thành một Thanh bài khác đi truy bắt Dương Huyền Sách, có khi ngươi cũng kiểu không thèm mang đầu óc mà đi đấy.”
Tâm nhãn của tên mập này đúng là còn nhỏ hơn cả cái đầu kim, phân tích thì cứ phân tích, lại còn không quên trào phúng hắn.
Khương Vọng cũng không nghĩ nhiều như thế, nên hắn đành tạm thời bấm bụng nhẫn nhịn hỏi tiếp: “Còn nữa không?”
“Nhưng ít nhất thì người bí ẩn truy sát ngươi, chắc chắn là thế lực của Bình Đẳng quốc.”
“Phí lời!” Khương Vọng ngay lập tức nắm chắc cơ hội phản kích: “Đây chính là điều mà ta đã nói với ngươi!”
“Ồ.” Trọng Huyền Thắng trả lời: “Vậy ngươi nói điều thứ ba nghe xem."
Con mắt của Khương Vọng đảo một vòng, từ từ nói: “Bình Đẳng quốc không muốn ta quay về Tề quốc, luôn dí ta chạy về hướng tây, vậy bây giờ điều ta cần làm là mau chóng quay lại Tề quốc, làm theo cách mà chúng không mong muốn chính là con đường của nhà binh."
“Được đấy, Khương tước gia. Ngươi học mấy câu đó ở đâu?”
Khương Vọng đắc ý cười nói: “Sách Động bất động bối binh của Lý Long Xuyên. Ta cũng chỉ nhớ được vài câu đấy thôi!”
“Cái này gọi là bàn chuyện nhà binh trên giấy.” Trọng Huyền Thắng hoàn toàn không lưu tình chút nào đả kích hắn: “Ta hỏi ngươi, Bình Đẳng quốc đã ngừng truy sát ngươi chưa?”
“Có lẽ đã dừng rồi.” Khương Vọng nghiêm túc nghiền ngẫm nói: “Cho dù chưa thì việc ta về Tề quốc cũng là một cơ hội tốt, có thể câu chúng ra ngoài!”
“Ngươi xem người ta là ngươi chắc, dễ câu như vậy sao? Bình Đẳng quốc có thể đi nước cờ này, chẳng lẽ lại không chuẩn bị cho việc ngươi quay lại Tề quốc?” Trọng Huyền Thắng thuận miệng khinh bỉ vài câu, gã nói tiếp: “Ngươi đã nghĩ đến việc người Bình Đẳng quốc muốn đuổi ngươi đi xa khỏi Tề quốc, tại sao không nghĩ đến bây giờ lại không tiếp tục đuổi nữa, thì có thể là người đó không quan tâm việc ngươi có về lại Tề quốc hay không.... thậm chí có khi còn hy vọng ngươi trở về ấy chứ?”
Khương Vọng cố gắng tranh luận một lần cuối: “Ngừng đuổi giết ta không phải là ý của bọn hắn, là do Cố Sư Nghĩa cứu ta.”
“Ngươi làm sao biết Cố Sư Nghĩa là người hay là quỷ? Ngươi với hắn có mấy phần giao tình?”
“Ngươi nói là Cố Sư Nghĩa có vấn đề?”
“Không thể nhìn rõ chính là có vấn đề, cũng có khả năng là trên đường gặp chuyện bất bình muốn ra tay tương trợ. Nhưng ta khẳng định, với kiểu phong cách bày bố thế cờ của Bình Đẳng quốc thế này, bây giờ ngươi quay về Tề quốc sẽ còn nhiều thủ đoạn đang đợi ngươi đấy.” Trọng Huyền Thắng nói tiếp: “Bây giờ ngươi không nên quay về Tề quốc. Đáng lẽ ngay từ đầu ngươi không nên rời bàn cờ này, nhưng nếu đã tạm thời rời đi rồi thì không nên quay về nữa.”
Khương Vọng sững sờ: “Vậy ta phải đi đâu?”
Trọng Huyền Thắng vẫy vẫy tay nói: “Tìm một nơi nào đó du sơn ngoạn thủy đi. Đợi ta xử lý xong mấy chuyện này, bài trừ hậu hoạn rồi hãy về!”
Khương Vọng nghĩ một lát rồi hỏi: “Ngươi cảm thấy nếu bây giờ ta quay về thì sẽ có thủ đoạn gì đang chờ ta?”
“Ta làm sao biết được.” Trọng Huyền Thắng bĩu môi nói: “Ta cũng không thể bấm tay tính toán ra hết được.”
“Được rồi.” Khương Vọng kéo nhẹ hai khóe môi, cười một cái.
Nhìn thấy ánh mắt trong suốt và bình tĩnh của Khương Vọng dần ảm đạm xuống, Trọng Huyền Thắng biết thực ra trong lòng Khương Vọng vẫn không quá dễ chịu, hắn tạm thời vẫn chưa thể chịu được tình trạng danh dự bị tùy ý chà đạp như thế.
Một khắc trước còn vinh quang rạng rỡ vô hạn, nổi danh khắp thiên hạ, một khắc sau lại bị hắt nước bẩn khắp người, người người đuổi mắng. Khoảng cách từ thiên đường đến địa ngục, chẳng qua chỉ trong một đêm ... Nếu đặt mình vào trong hoàn cảnh đó, cho dù ai cũng khó lòng mà bình tĩnh được.
Ngoài mặt thì Khương Vọng không nói, nhưng trong lòng chắc chắn đã bị tổn thương.
Vì vậy Trọng Huyền Thắng giải thích: “Nhưng nếu chờ đợi mấy thủ đoạn của bọn chúng rơi xuống, chúng ta cũng chưa chắc chống đỡ nổi. Cho dù ta có tự phụ đến thế nào đi nữa, cũng không thể lấy tính mạng của ngươi ra làm trò đùa được. Nghe ta, nếu đã nhảy ra khỏi bàn cờ này rồi, thì cứ đi du sơn ngoạn thủy đi. Còn ván cờ này, cứ để các đại nhân vật tự mình chơi đi! Cho đến khi kết cục đã được quyết định, ngươi vẫn là thiên kiêu đệ nhất Tề quốc, thiên hạ đệ nhất Nội phủ. Đến lúc đó tự nhiên sẽ có vô số người làm trong sạch danh tiếng cho ngươi!”
“Nếu người khác đã coi ngươi như là một quân cờ, vậy ngươi nhảy ra khỏi bàn cờ rồi thì cũng đừng suy nghĩ nhiều, quản con mẹ nó hạ cờ thế nào làm gì, cứ tự mình đi chơi đi.”
Gã nhìn Khương Vọng, vừa cổ vũ hắn, cũng là để cổ vũ chính mình: “Nếu ngươi thực sự muốn chơi một ván cờ, vậy sau này quay về, ta với ngươi làm kỳ thủ đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận