Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1290: Xem thi thể

Khương đại nhân hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Được rồi, chúng ta cũng nói chuyện đủ rồi, các ngươi đi xuống trước đi. Lát nữa có việc ta sẽ gọi các ngươi sau.”
Ngỗ tác và bộ khoái của thành Chiếu Hành cũng vội vàng đáp ứng, đâu thèm quan tâm tâm tình Khương đại nhân đến từ Lâm Truy như thế nào, lòng bàn chân như bôi dầu, vội vàng rời đi.
Thật sự là không thể nhìn thêm cảnh tượng bên trong phòng chứa thi này nữa. Ác mộng cũng không đủ gánh!
Khương đại nhân bình phục nỗi lòng, lúc này mới thong dong quay người đi về phía bàn đặt thi thể.
“Cần hỗ trợ làm gì?” Hắn mỉm cười hỏi.
“Cầm lấy đoạn đại tràng này.” Lâm Hữu Tà không ngẩng đầu lên vẫn làm luôn tay.
Đương nhiên Khương đại nhân không hề sợ hãi.
Một đường hắn đi tới, sát phạt quyết đoán, dưới tay không biết bao nhiêu vong hồn. Còn có hung thú, Hải tộc, cũng không biết đã giết bao nhiêu.
Cái gì mà thi thể đứt đoạn cũng đã thấy nhiều rồi.
Chỉ là một cái xác chết, một đoạn…
Hắn thong dong nhìn một cái.
“Ặc, cái kia.”
Cuối cùng Khương đại nhân vẫn hỏi: “Còn bao tay không?”
Hắn có thể dùng đạo nguyên bọc lấy bàn tay, nhưng luôn cảm thấy rất kỳ quái. Dù sao đạo nguyên bình thường đều nằm ở Thông Thiên Cung…
“À, có.” Lâm Hữu Tà tiện tay lấy ra một đôi găng tay đưa tới, tay còn lại thì vẫn đặt trong khoang bụng của Hoàng Dĩ Hành, nghiêng đầu, nhíu mày nhìn vào trong…
Khương Vọng nhận lấy đôi găng tay nửa trong suốt này, nhanh chóng đeo vào.
Cảm giác hơi lạnh, hơi bị đè nén, nhưng rất mỏng, không ảnh hưởng chút nào tới động tác năm ngón tay.
Hắn duỗi tay ra…
Cầm lấy đoạn đại tràng, động tác mềm mại, như là nắm lấy vật quý giá.
“Nâng lên một chút.” Lâm Hữu Tà chỉ huy.
Khương Vọng yên lặng nâng lên.
“Ngươi xem cái phổi này.” Lâm Hữu Tà đưa một vật đến trước mặt Khương Vọng.
Thâm niên thanh bài Khương đại nhân mặt không đổi sắc: “Sao vậy?”
“Nhìn những điểm sáng ngoài rìa van phổi này đi.”
Lúc này Khương Vọng mới định thần nhìn vào: “Kim nguyên?”
Lâm Hữu Tà nói: "Phổi thuộc kim. Khí tức kim nguyên còn sót lại trong phổi Hoàng Dĩ Hành đã mãnh liệt như vậy, hắn tuyệt đối không phải loại người nhát gan tham sống sợ chết như trong lời đồn.”
“Đương nhiên hắn không nhát gan. Dám mạo hiểm trước mặt Hung Đồ, tranh được chức trấn phủ sứ này, sao hắn ta có thể nhát gan được chứ?” Khương Vọng mơ hồ có chút suy nghĩ, nhưng không thể bắt lấy ngay lập tức, chỉ nhắm vào Hoàng Dĩ Hành mà nói: “Chẳng qua đối với hắn ta, cúi đầu trước cường quyền là chuyện đương nhiên, cũng không tính là sỉ nhục gì.”
Lâm Hữu Tà có chút kinh ngạc nhìn hắn, dường như không nghĩ tới hắn lại hiểu Hoàng Dĩ Hành như vậy.
Khương Vọng thản nhiên nói: “Sau trận chiến Tề Dương, ta đã từng có ý định với vị trí trấn phủ sứ, nên đều đã nghiên cứu qua về họ.”
Lâm Hữu Tà không để ý lắm chỉ gật đầu, bỏ lại cái phổi vào vị trí ban đầu, rồi lại gảy gảy một hồi: “Ngươi chống ngực lên.”
Khương đại nhân mặt không biểu tình, theo lời mà làm.
Đầu ngón tay Lâm Hữu Tà có một tia sáng rất nhỏ. Nàng dùng ngón tay xẹt qua trên đùi phải rồi cánh tay trái của Hoàng Dĩ Hành, sau đó thò ngón tay vào trong miệng vết thương, như cảm thụ được điều gì đó trong đường vân cơ bắp.
Qua một lúc, nàng mới rút ngón tay ra.
“Giúp ta sắp xếp lại một chút.” Nàng nói.
Khương Vọng nhìn các loại nội tạng xen lẫn trong đó, nhịn không được hỏi: “Sắp xếp như thế nào?”
“Cho chúng trở lại vị trí chính xác.”
Lâm Hữu Tà thuận miệng nói, sau đó lấy ra một hộp gỗ nhỏ đặt bên cạnh thi thể của Hoàng Dĩ Hành, mở nó ra. Bên trong là các loại dụng cụ nhỏ như dao, chùy, kéo, móc… cái gì cũng có.
Cũng không biết dùng để làm gì.
Khương Vọng cũng không muốn biết.
Hắn đeo bao tay nửa trong suốt, mặt không biểu tình đem các cơ quan nội tạng trước mặt, tim, gan, ruột, phổi, dạ dày... sắp xếp lại.
Khóe mắt bất giác giật một cái.
Tuy hắn đối phó với địch nhân không nương tay, nhưng tuyệt đối không có sở thích nghiên cứu thi thể người khác. Đây là lần đầu tiên.
Nhưng đường đường là tứ phẩm thanh bài, tuyệt đối không thể e sợ vào lúc này.
Nhất là không thể lộ vẻ e sợ trước mặt Lâm Hữu Tà.
Cho nên hắn vẫn dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.
Lâm Hữu Tà vẫn nghiêm chỉnh làm việc của mình, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt. Thoạt nhìn y hệt như một tên đầu bếp, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại một chuyện hết sức bình thường.
Khương Vọng nhìn nàng dùng một loạt các dụng cụ nhỏ, cực kỳ chăm chú nghiên cứu thi thể của Hoàng Dĩ Hành…
Hắn không nhịn được tìm chuyện để nói: “Bao tay của cô rất đẹp, trong phủ tuần kiểm có nhận được không?”
“Ồ, bao tay à, là tự làm.” Lâm Hữu Tà thuận miệng nói: “Đây là bao tay Thi mô.”
Khương Vọng lập tức có một loại dự cảm không ổn.
Lâm Hữu Tà đã nói tiếp: “Một cỗ thi thể do vô số manh mối tạo thành, giữa chúng có một loại ăn ý tuyệt vời, thường thường có thể chỉ tới đáp án của vấn đề. Nhưng bất luận sự vật gì ở bên ngoài đều có thể ảnh hưởng đến loại ăn ý này, thậm chí đánh vỡ nó. Bao tay Thi Mô có thể ngăn cách loại ảnh hưởng này.”
Nàng dừng một chút lại nói: "Bao tay này lấy thịt thối làm gốc, tử khí làm cành, dùng dầu thi luyện mà thành, tế bằng bí pháp. Tử thi tự nhiên phù hợp, có thể hòa hợp với nhau, không ảnh hưởng đến bản thân thi thể.”
Khương Vọng hoàn toàn không muốn nói thêm gì nữa.
Hắn chỉ cảm thấy xúc cảm từ mười ngón tay truyền đến, nhợn nhợn, buồn nôn.
Nhưng lại không thể lập tức bỏ cái găng tay này đi, nếu không Khương mỗ hắn làm sao không biết xấu hổ ngẩng đầu ưỡn ngực trước mặt họ Lâm?
Một chữ “Nhẫn”!
Hắn bắt đầu đọc nhẩm Diễm Hoa Phần Thành Chân Giải ở trong lòng.
Thời gian thực sự rất dài!
Lại giày vò ước chừng nửa canh giờ, Lâm Hữu Tà mới bắt đầu thu dọn dụng cụ.
“Tiếp theo chúng ta tới chỗ hắn ngã chết.” Nàng thuận miệng nói.
“Được.” Giọng nói của Khương Vọng rất bình tĩnh, chậm rãi cởi găng tay ra, đặt ở trên bàn: “Trả găng tay cho cô.”
“Cảm ơn.” Hắn rất lễ phép nói.
“Đừng khách khí.”
Lâm Hữu Tà cất hộp gỗ nhỏ đi, lại bắt đầu tân trang lại dung nhan của Hoàng Dĩ Hành.
Tân trang dung nhan người chết nàng cũng có nguyên bộ công cụ, đó là một cái túi vải nhỏ, mở ra thấy đủ loại dụng cụ, có sợi chỉ bạc, có bút nhỏ, có châm lông trâu…
Nàng tân trang vô cùng nghiêm túc, quả thực giống như đang tân trang khuôn mặt mình.
Dường như nhận ra sự nghi hoặc của Khương Vọng, nàng thuận miệng giải thích: “Bởi vì manh mối là do ta làm xáo trộn, cho nên ta phải hồi phục nó. Như vậy nếu như ta cuối cùng không điều tra được cái gì… có khả năng bị hạn chế về năng lực, hoặc là đột nhiên chết đi, như vậy thì bổ đầu kế tiếp nhận vụ án này còn có thể tiếp tục điều tra.”
Lời này nói ra thật sự rất bình tĩnh.
Cũng rất đương nhiên.
Dường như nàng sinh ra là để tra án, bản thân nàng cũng là một khâu nào đó của vụ án. Cũng giống như bộ công cụ mà nàng mang theo bên người, có tác dụng cố định, vả lại lúc nào cũng có thể bị thay thế.
“Cần ta hỗ trợ gì không?” Khương Vọng rất có giác ngộ mà hỏi thăm.
“Không cần, đây là một việc cần tỉ mỉ.” Lâm Hữu Tà nói.
Bị coi thường, nhưng Khương Vọng cũng không tức giận, ngược lại như trút được gánh nặng.
“Được.” Khương Vọng nói: “Ta đi ra bên ngoài xem sao.”
Lâm Hữu Tà cũng không ngẩng đầu: “Xin cứ tự nhiên.”
Khương Vọng vẻ mặt bình tĩnh đi ra khỏi phòng chứa thi thể, bên ngoài chính là con đường bị bao phủ trong bóng đêm.
Thành Chiếu Hành tối nay rất im ắng.
Mặc dù Khương đại nhân rất muốn rống to vài tiếng.
Dòng nước dâng trào ở giữa các ngón tay, từ trong ra ngoài rửa vài lần.
Xua tan đi dòng nước do đạo nguyên ngưng tụ, lại đảo quanh mấy luồng gió để thổi khô hai tay, hắn mới xem như tiêu đi loại cảm giác khó chịu này.
Những lời Lâm Hữu Tà nói vừa rồi, một câu nói khiến hắn ấn tượng sâu sắc nhất chính là “Thi thể là do manh mối tạo thành.”
Đây là một sự trần thuật vô cùng lạnh lẽo.
Khương Vọng không khỏi nghĩ, trong mắt nữ nhân này, thật sự không có huyết nhục tạng phủ sao?
Danh bộ Lâm Huống, đến cùng là dạng người thế nào mới có thể khiến con gái của mình thành lập nhận thức như vậy đối với thế giới này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận