Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 798: Thương Hải

Cấp đủ tài nguyên, cấp đủ tôn trọng, tất nhiên là những gì người nắm quyền lực nên làm.
Nhưng để có được càng nhiều ủng hộ, điều càng quan trọng hơn là để làm cho mọi người tin rằng, đi theo ngươi tiền đồ vô lượng.
Ngươi phải trở thành kẻ nổi bật nhất, như vậy mới có thể được nhiều người lựa chọn.
Đây là nguyên nhân Trọng Huyền Thắng lựa chọn bộc lộ ra Pháp Thiên Tượng Địa.
Về mặt kinh doanh gã đã vượt qua quá nhiều người, tuyệt đối không thua Trọng Huyền Tuân. Hiện tại điều gã cần phải chứng minh chính là mình cũng có đầy đủ thiên tư, có thể trở thành một gã tu sĩ siêu phàm cường đại.
Như thế gã mới có thể tranh thủ được càng nhiều tài nguyên của Trọng Huyền gia, để trợ giúp Khương Vọng gây ảnh hưởng đến kết quả tế biển của Điếu Hải lâu.
Dù sao khuyên gã cũng đã làm.
Gã cũng đã cố gắng che giấu điểm này.
Nhưng Khương Vọng hạ quyết tâm, trong thời gian ngắn như vậy không ngại đường xa trở về Lâm Truy, vậy gã cũng sẽ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể dốc toàn lực ủng hộ mà thôi.
Khương Vọng đi theo phía sau Trọng Huyền Thắng, cảnh tượng náo nhiệt đám người nhộn nhịp một lần nữa đánh thức ký ức của hắn về tòa thành vĩ đại này.
Trên đường phố Lâm Truy thành, trên cơ bản không tồn tại bá nam bá nữ ăn chơi trác táng.
Bởi vì trong trái tim phồn hoa của đế quốc Đại Tề này có quá nhiều giao long lặn nước. Ném một tảng đá xuống có thể đập đến bảy tám quan chức cấp cao, còn có ba bốn tước gia.
Thiếu gia nhà ai cũng không dám nói mình có thể không kiêng nể gì ở Lâm Truy này.
Cho nên tư thái kiêu ngạo của Trọng Huyền Thắng lúc này đã vô cùng bắt mắt.
Nhưng gã vừa vặn chính là một trong số ít con cháu thế gia uy phong bát diện, có thể kiêu ngạo ở Lâm Truy này.
So với cẩn thận khi vừa mới từ Trọng Huyền tộc đến Lâm Truy lăn lộn lúc trước, gần như là hai người hoàn toàn khác biệt. Nhưng đây chính là điều Trọng Huyền Thắng muốn mọi người nhìn thấy, hiểu được.
Gã đang xác định ưu thế của mình, muốn làm cho trong lòng mọi người đạt được đồng thuận gã đã là gia chủ tương lai của Trọng Huyền gia.
Đi theo phía sau tên mập mạp này rêu rao khắp nơi, Khương Vọng có chút xấu hổ, nhưng còn có thể chịu đựng được. Dù sao hắn cũng đã quá quen thuộc chuyện này rồi.
Nhưng Thập Tứ thỉnh thoảng nhìn qua một cái, làm cho hắn cực kỳ ngoài ý muốn.
Thập Tứ cho tới bây giờ vẫn không nói lời nào, ban đầu hắn thậm chí còn cho rằng võ sĩ mặc giáp đen này là người câm. Sau khi quen biết, cũng chỉ khẽ gật đầu liền coi như chào hỏi, rất ít khi mở miệng.
"Sao thế, ta có chỗ nào không thích hợp sao?" Khương Vọng chủ động hỏi.
Bước chân của Thập Tứ không ngừng, từng khối giáp trên người giao hưởng.
Buồn bực hồi lâu, mới rốt cục nhả ra một câu: "Tóc hắn không rối.”
Khương Vọng nhìn đầu tóc của Trọng Huyền Thắng mới phản ứng lại, vội vàng tìm lời bổ sung: "Quả thật không loạn, lúc ta luận bàn chỉ thuận miệng nói lung tung. Đầu tóc này được bối cực kỳ trật tự rõ ràng, tầng tầng lớp lớp, thật sự là thượng phẩm!”
Thập Tứ rõ ràng da mặt không dày như Trọng Huyền Thắng, nghe được câu khen ngợi này, lập tức ngượng ngùng quay đầu đi:
"A, Vọng ca nhi." Trọng Huyền Thắng đang nghênh ngang đường hoàng lạ thường chợt quay đầu trở về: "Sao ngươi đi xa một chuyến trở về, hiện tại miệng lưỡi trơn trượt như vậy? Trong nhiệm vụ của Thanh Bài có rèn luyện người như vậy sao?”
Được Trọng Huyền Thắng nhắc nhở, Khương Vọng lúc này mới nhớ tới, lúc hắn rời khỏi Tề quốc là mang theo Thanh Bài bắt đầu nhiệm vụ truy tìm sát thủ Địa Ngục Vô Môn.
Đợi lát nữa còn phải đi Bắc Nha lại một chuyến rồi.
Tuy nhiên so sánh với chuyện này, vẫn là Trọng Huyền mập đột nhiên "phê phán" càng làm cho hắn bất ngờ.
Hắn suy nghĩ một chút, nhìn Trọng Huyền mập, lại quay qua nhìn Thập Tứ, sau khi nhìn Thập Tứ, lại nhìn Trọng Huyền mập...
Hắn dường như đột nhiên hiểu được, vì sao chỗ đón gió tẩy trần lần này lại ở Thanh Tâm Tiểu Trúc.
Nói không chừng không chỉ lần này, về sau cũng không có cơ hội để Trọng Huyền Thắng mời khách đến chỗ tốt như Hồng Tụ Chiêu...
“Lấm la lấm lét ở phía sau ta làm gì!”
Trọng Huyền Thắng túm lấy hắn: "Tới sánh bước cùng ta đi!”
Thập Tứ mặc áo giáp trầm mặc đi ở bên phải gã, gã vươn một tay kéo Khương Vọng sang bên trái, dùng thân hình cực lớn của mình ngăn cách hai người.
Khương Vọng mặc cho gã túm lấy, chỉ cười ha ha một tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì cả.
Trọng Huyền Thắng rõ ràng thẹn quá hóa giận, hung tợn nói: "Nói cho ta biết đi, lần này trở về Lâm Truy, Kiều Yến Quân của ngươi không chuẩn bị gì cho ngươi sao?”
Kiều Yến Quân là nữ tử nổi danh trong lịch sử Tề quốc, vốn nổi danh phú quý hào phóng. Nghe nói lúc xuất giá còn lấy cả một con đường dài ở Lâm Truy thành làm của hồi môn, gả cho một tiểu tử trong mắt rất nhiều người là bình thường không có gì lạ. Đó chính là một con phố ở Lâm Truy thành!
Người Tề quốc thường dùng hình tượng Kiều Yến Quân xuất giá để hình dung tình huống nữ giàu nam nghèo.
Khương Vọng ở Tề quốc lâu như vậy, đương nhiên cũng hiểu Trọng Huyền Thắng đang châm chọc là cái gì.
Đơn giản là diễn lại trò cũ, dính líu quan hệ giữa hắn và Diệp Thanh Vũ.
Nhưng hắn lại càng cười thêm vui vẻ hơn: "Sao ta nghe ra một chút chột dạ từ bên trong vấn đề này của ngươi?"
Khương Vọng cảm giác mình khó có được chiếm thế thượng phong trong lời nói, tinh thần không khỏi phấn chấn, đang muốn thừa dịp rèn sắt khi còn nóng.
Thập Tứ ở một bên bất thình lình nói: "Sắp đến rồi!”
Thanh âm của nàng thực ra rất mềm mại, nhưng không hiểu sao lại giống như trọng kiếm bổ xuống, khai sơn phá nhạc.
Khương Vọng ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Mặc dù rõ ràng còn cách một đoạn, rõ ràng vẫn chưa tới. Nhưng có thể bức người vốn không thích mở lời như Thập Tứ đến chủ động nói chuyện, nếu tiếp tục bức xuống, có thể sẽ bị vây đánh chứ?
Thanh Tâm Tiểu Trúc.
Thập Tứ vẫn như trước, chống kiếm đứng ở góc phòng. Nếu như không quen thuộc nàng, chưa bao giờ nghe nghe qua chuyện về nàng, sẽ rất dễ dàng phán đoán nhầm là một pho tượng từ điêu khắc.
Giáp đen trên người nàng thoạt nhìn càng nặng, mặc dù cũng là giáp cực tốt. Nhưng hiển nhiên không có khả năng đạt tới độ cao của Phụ Nhạc, ngay cả Phụ Nhạc đã tu bổ sau khi bị tổn hại cũng kém hơn.
Ngược lại trọng kiếm quang hoa nội liễm, nhìn ra một chút bất phàm.
Vừa hỏi liền biết là bỏ giá cao mời Đúc Binh sư của Liêm thị đúc thành. Có liên quan đến Liêm Tước, thanh kiếm này cũng không hề kém chút nào. Đương nhiên cũng không có khả năng đạt tới phẩm chất như Trường Tương Tư, danh khí dù sao cũng chỉ có thể gặp cũng không thể cầu.
Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng ngồi đối diện nhau.
Đến nơi này, bọn họ không còn nói giỡn với nhau nữa, mà trực tiếp nói đến chính sự.
Từ trong Thái Hư ảo cảnh, bọn họ đã cực kỳ ăn ý.
Khi Khương Vọng bắt đầu lên đường chạy tới, Trọng Huyền Thắng cũng không ngừng nghỉ thu thập tình báo một cách toàn diện.
Bởi vì trước đây cũng không có quá nhiều liên quan, cho nên bọn họ đều có hiểu biết rất ít đối với quần đảo Cận Hải.
"Ta nghe người ta nói 'Không tới Ngoại Lâu không ra biển', không biết là có ý gì?" Khương Vọng lên tiếng hỏi trước.
"Xem ra ngươi cũng thu thập được không ít tin tức, chắc hẳn rất là để tâm với giai nhân họ Trúc kia." Trọng Huyền Thắng nhìn hắn một cái, cũng không vì thế mà nói ra lời trào phúng gì, cũng không hỏi hắn lấy tin tức từ đâu.
Đại khái cảm thấy có lẽ Khương Vọng thu được tình báo từ Liêm thị hoặc là Thanh Bài, gã nghiêm túc nói: "Chuyện này có liên quan đến tế biển mà ta muốn nói với ngươi.”
"Ta cũng sau khi tiếp nhận một bộ phận quyền lực gia tộc mới có tư cách biết được một ít tin tức. Những gì ngươi nói đã được lịch sử nhiều năm rồi, cho đến hiện tại vẫn áp dụng. Ra biển này, ý không phải là cách khỏi bờ biển Đại Tề ta. Mà nhắc đến chính là Thương Hải mênh mông…bên ngoài quần đảo Cận Hải!”
"Thương Hải?" Khương Vọng đăm chiêu: "Trong Thương Hải có cái gì? Thủy tộc Thương Hải sao?”
Toàn bộ hải vực mênh mông nhất, cũng là được biết đến duy nhất hiện nay ở ngay phía đông Tề quốc, tên là Thương Hải.
Người "thương", kho lúa nước. Nó trời sinh sinh sản đồ ăn, thai nghén vô số sinh mệnh, là một từ thể hiện sự vĩ đại.
"Không." Trọng Huyền Thắng lắc đầu: "Là Hải tộc. Thủy tộc và Hải tộc hoàn toàn khác biệt. Thủy tộc là bằng hữu của chúng ta, Hải tộc…thì chính là kẻ thù không đợi trời chung!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận