Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 923: Đi về hướng chết

Sau khi chui ra khỏi bức tường máu thịt, Ngư Tự Khánh lay động thân thể, hiển hoá ra nguyên hình Hải chủ Ưng Hải Quỷ Diện. Đây là thời điểm cuối cùng dốc toàn lực đi săn!
Gần như chỉ mới dịch chuyển thân thể một cái mà đã bay đến phía sau Khương Vọng, nhưng cũng vừa lúc rơi vào trong sóng lửa và âm triều vô biên.
Quanh người gã phun trào hắc triều, khiến sóng biển và âm triều tách ra.
Gã tiêu hao kịch liệt để mạnh mẽ chống đỡ qua môn đạo thuật có uy lực cực mạnh này, nhưng tiếp theo lại bị từng tấm phù triện bay tới mặt, pháp thuật mãnh liệt xông tới gần khiến gã nhất thời không thấy đường!
"Ngươi trốn không thoát được!
Trong tiếng nổ vang kịch liệt, giọng nói hung ác tàn độc của Ngư Tự Khánh truyền ra xa.
Đương nhiên Khương Vọng biết hiện tại bản thân đã khó trốn thoát được.
Ngay lúc Nặc Y bị phá, hắn cũng đã thất bại. Nhiều cường giả Hải tộc lục soát như vậy, một khi mất đi năng lực ẩn nấp thì chẳng khác nào dê đợi làm thịt. Mà giây phút Ngư Tự Khánh trốn ở trong bức tường máu thịt trước Giới Hà chui ra, đã hoàn toàn giết chết hy vọng cuối cùng của hắn.
Hắn không thể xông qua Giới Hà, cũng không thể ẩn giấu tung tích, cũng không chạy được quá xa. Giờ phút này, lít nha lít nhít Hải tộc từ bốn phương tám hướng vọt tới. Ngư Tự Khánh hay thậm chí Thủy Ưng Vanh đều có tốc độ nhanh hơn hắn.
Hắn đã thua trận này.
Ngư Tự Khánh biết, mà Khương Vọng cũng biết.
Bất kỳ một người nào có thần trí tỉnh táo cũng đều thấy rõ sự thật này.
Nhưng hắn sẽ không ngồi chờ chết!
Dù chỉ có thể sống thêm một giây, hắn cũng phải vì một giây này mà nỗ lực, vì một giây này mà phấn khởi chiến đấu!
Hắn từ Phong Lâm thành một đường đi tới đây, khổ cực và gian nan mới đi tới được ngày hôm nay, tuyệt đối không thể ngừng giãy giụa trước khi chết!
Không, hắn vĩnh viễn sẽ không chờ chết.
Hăng hái chiến đấu đến giây phút cuối cùng mới là hắn, tài danh Khương Vọng!
Nhờ có Bình Bộ Thanh Vân mà trong nháy mắt Khương Vọng đã trốn ra xa.
Bởi vì phương hướng Mê Giới hỗn loạn, cùng với một đống phù triện oanh tạc, trong nháy mắt khiến Ngư Tự Khánh mất đi phương hướng.
Gã cấp tốc đè nén tâm trạng phẫn nộ, bình tĩnh điều động đại quân.
Chạy trốn được một lúc cũng không quan trọng lắm, bởi vì tấm "lưới" kia vẫn còn đó, chỉ cần điều chỉnh một tí là có thể giăng lưới thêm một lần nữa. Mà lần này, đối thủ đã không còn chỗ để ẩn thân!
"Thủy Ưng Vanh!" Ngư Tự Khánh chỉ về một hướng: "Ngươi đi về bên này, bất kể hao tổn dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo, một khi có phát hiện lập tức báo ngay.
Trong lúc giăng lưới lại, gã cũng tìm ra hai phương hướng khả thi nhất, một là để Thủy Ưng Vanh đuổi theo, hai là bản thân tự đuổi theo.
Một tấm lưới lớn được bày bố nghiêm mật như vậy, lại có gã và Thủy Ưng Vanh là hai cường giả có tốc độ nhanh hơn Khương Vọng ở đây, việc bắt giữ Khương Vọng tuyệt không phải chuyện khó.
Thắng bại đã được định ra vào lúc Khương Vọng thoát khỏi trạng thái ẩn thân, rút kiếm đâm bức tường máu thịt!
Sự việc diễn ra giống như suy đoán của Ngư Tự Khánh.
Bên này Khương Vọng dùng hết tất cả số phù triện còn lại chạy trốn, vất vả lắm mới thoát khỏi vùng phụ cận Giới Hà, nhưng chưa kịp dừng lại một giây nào thì đã đụng phải một đội Hải tộc phía trước.
Lần này Khương Vọng không cần ẩn nấp nữa, mà trực tiếp tiến lên giết sạch sành sanh đội Hải tộc này.
Đội Hải tộc này lấy Hải tộc cấp Chiến Tướng làm chủ, Chiến Tốt làm phụ, hoàn toàn không gây trở ngại gì với hắn.
Nhưng trong nháy mắt đội Hải tộc này nhìn thấy hắn, cũng đồng nghĩa tấm lưới được giăng ra bắt hắn đã được kích hoạt lần nữa!
Ngư Tự Khánh lại nắm giữ được vị trí của Khương Vọng, gã dùng tốc độ nhanh nhất đuổi đến.
Nếu có người quan sát được toàn cục, có thể thấy bên trong một khu vực cực lớn trước Giới Hà, lấy Khương Vọng làm trung tâm, đang có vô số chiến sĩ Hải tộc điên cuồng tụ lại.
Nếu như đây là một tấm lưới đánh cá, thì mắt lưới đã nhỏ đến mức một con ruồi cũng không lọt được!
Khương Vọng không cần quan sát, cũng biết được tình cảnh hiện tại của mình.
Đây thật sự là giây phút chật vật cực hạn, lấy tâm tính của hắn cũng không tìm thấy bất cứ hy vọng nào. Hắn lục soát hết tất cả khả năng nhưng cũng không tìm thấy cơ hội thắng lợi.
Tương đương với việc một thân một mình chống lại quân đội của một tòa Hải sào, đây vốn là việc bất khả thi. Thậm chí hắn còn không phải là đối thủ của Ngư Tự Khánh, càng không nói đến việc Ngư Tự Khánh có nhiều thuộc hạ như vậy!
Khương Vọng nắm chặt trường kiếm, mím môi không nói gì.
Thoát thân đã là chuyện viển vông không thể, nhưng trong giây phút này, hắn vẫn có thể làm một chuyện ...
Còn thiếu năm mươi bảy tên.
Hắn vẫn không quên chuyện này.
Còn thiếu năm mươi bảy tên Hải tộc cấp Thống Soái là sẽ hoàn thành rửa tội.
Nếu như lần này tử vong chính là kết quả đã định sẵn, hắn muốn có thể hoàn thành rửa tội trước khi chết hay không.
Chí ít...
Chí ít cũng hoàn thành hứa hẹn, cứu được bằng hữu.
Tranh thủ thời gian trước khi Ngư Tự Khánh đuổi tới, cố gắng giết nhiều kẻ địch nhất có thể.
Thiếu niên này lật ngược trường kiếm lại, tiếp tục đạp mây đi.
Trường kiếm trong tay lạnh lẽo, trái tim sôi trào sát ý.
Đạo thuật của hắn khoáng đạt hùng hậu, kiếm thức của hắn không thể đỡ, thần thông của hắn không gì không thiêu cháy...
Hắn đã bạo phát ra sát lực lớn nhất, giải phóng toàn bộ sát tính!
Một ngày này, rất nhiều Hải tộc tiếp xúc với Khương Vọng sẽ là ngày tận thế.
Thường thường vừa đối mặt thì đã bị giết chết.
Không kịp phản kháng, hoặc là sau khi phản kháng cũng vẫn phải chết.
Chỉ có Hải tộc cấp Thống Soái mới có thể giao đấu với Khương Vọng một hai chiêu. Nhưng Hải tộc cấp Thống Soái cũng chỉ là một hai chiêu mà thôi.
Trên tấm bảng Hải Cương trôi nổi ở Phù đảo Đinh Mùi, con số ở phía sau tên của Khương Vọng đang không ngừng nhảy lên.
Bốn mươi tư, bốn mươi lăm, bốn mươi sáu...
Đinh Cảnh Sơn thấy cảnh này nhưng không hề vui vẻ, bởi vì y biết rõ chuyện này có nghĩa là... phá vòng vây thất bại. Khương Vọng đã rơi vào lớp lớp vòng vây.
Hắn dù bị tầng tầng lớp lớp bao vây, nhưng vẫn còn đang chém giết đẫm máu.
Thiếu niên này có thể nói là một chiến sĩ tốt, dù bất cứ lúc nào cũng không từ bỏ việc chiến đấu. Nhưng không từ bỏ, cũng không có tác dụng gì.
Hắn vẫn sẽ chết.
Một vị thiên kiêu Nhân tộc cứ như vậy ngã xuống ở khu vực Đinh Mùi, không phải vì tài nghệ không bằng ngươi khi săn bắn trong dã địa, mà ngược lại, hắn đã giết ra chiến tích khiến người kinh diễm. Chỉ là cuối cùng vẫn phải chết dưới đại quân Hải tộc...
Đây là nỗi sỉ nhục của Đinh Cảnh Sơn này!
"Trông giữ đảo bảy mươi năm, ta không thẹn với lương tâm, nhưng trong lòng có điều đáng tiếc."
Gần như vào giây phút này, cái lồng ánh sáng bao phủ toàn bộ Phù đảo Đinh Mùi bỗng im lặng sụp đổ.
Như bọt biển xinh đẹp, nhẹ nhàng đụng vào đã biến mất.
Mà cùng lúc đó, Nhân tộc và Hải tộc súc thế chờ đợi đã lâu đã không còn rào cản.
Khương Vọng giết đến điên dại, nhờ Thanh Vân Đình cung cấp thuật giới cuồn cuộn không ngừng mà hắn bay nhanh một đường, chém giết.
Hắn không dây dưa với bất kỳ cường giả nào, phàm kẻ nào đến mà không thể giết thì lập tức xoay người rời đi.
Nhưng dù như thế, trong tấm lưới bắt cá nghiêm mật này, hắn càng ngày càng chậm.
Kiểu gì cũng sẽ gặp phải đối thủ có thể cản lại hắn, luôn có chiến sĩ Hải tộc để lại "ký hiệu" cho hắn.
Trong lúc hắn giết địch, đồng thời cũng đối mặt với nguy cơ bị giết.
Năm mươi mốt, năm mươi hai, năm mươi ba...
Số lượng địch bị giết để rửa tội vẫn đang gian nan tăng lên, có điều càng ngày càng chậm.
Đây là một cuộc chém giết trong vô vọng, có lẽ trong mắt của mọi người chỉ là chó cùng rứt giậu, là sự cuồng loạn sau cùng trước khi chết.
Có lẽ chỉ có Khương Vọng biết sự kiên trì của mình là vì cái gì, mục tiêu của mình là gì.
Hắn có thể cảm nhận được Ngư Tự Khánh đang đến gần.
Dọc theo đường đi, Khương Vọng liên tục thay đổi phương hướng, chính là vì muốn lừa dối sự phán đoán của Ngư Tự Khánh, kéo dài thời gian gã đuổi tới.
Nhưng có lẽ đến hiện tại đã là cực hạn.
Đã là cực hạn sao?
Khương Vọng bỗng nhiên quay đầu, lập tức nhìn thấy một bóng người nửa trong suốt lao nhanh đến. Hắn đang muốn vung kiếm thì nghe thấy người đó hét lên: "Chạy mau!"
Hóa ra là Chử Mật!
Rõ ràng sau lưng y là hơn ba mươi thân ảnh lờ mờ, chính là đám Hải tộc đuổi giết y.
Lại nói từ lúc Khương Vọng trúng phục kích ở trước Giới Hà, tính đến hiện tại thì cũng chưa được bao lâu.
Đến lúc này, không biết viên Thận Vương Châu kia đã bị ai lấy đi chưa.
Mà Chữ Mật cũng kiên trì chạy trốn cho tới bây giờ.
Khương Vọng cũng không lỗ mãng liều chết, chỉ yên lặng lộn nhào một vòng.
Mà Chử Mật đã đuổi tới và đặt tay lên vai hắn, bí thuật Lương Thượng Lâu phát động, tốc độ của hai người đột nhiên tăng lên bốn phần, tạm thời kéo giãn khoảng cách với truy binh.
Nhưng cả hai người bọn hắn đều hiểu rõ, giờ phút này dù có chạy xa hơn nữa cũng không thể thoát được.
Bọn hắn đã nằm trong lưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận