Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2109: Ánh sáng lấp lánh phiêu tán rơi rụng (2)

Hoàng Xá Lợi uống nửa bát rượu lớn, rất đau lòng, dù sao không kiếm được tiền chính là lỗ vốn:
“Một vé cũng không bán được. Mấy người đó cũng chỉ có thể do hắn và Khương Vọng tự quyết định.” Mộ Dung Long Thả như suy nghĩ, nói:
“Không cho người khác xem, vậy là muốn động thủ thật rồi.” Hoàng Xá Lợi hung hăng nắm chặt nắm đấm, nện một cái vào khoảng không:
“Đồ không hiểu chuyện, xem Khương Vọng nhà ta đánh ngươi thế nào!” Mộ Dung Long Thả nhăn mày nói:
“Đã chẳng kiếm được đồng nào, vậy ngươi còn quan tâm làm gì? Phí tổn dùng đài Thanh Nha không thấp, phí sửa chữa lại càng cao.”
“Ai dà.” Hoàng Xá Lợi thả lỏng nắm tay, ủ rũ nói:
“Ai bảo ta muốn xem chứ? Đấu Chiêu nói trong danh sách xem trận đấu, có thể cho ta một danh ngạch.” Mộ Dung Long Thả tức giận nói:
“Ngươi có còn tiền đồ hay không?” Hoàng Xá Lợi cười hắc hắc, giơ lên một ngón tay nói:
“Nguyên tắc thứ nhất của đời người, không được tức giận với mỹ nhân.” Mộ Dung Long Thả mặt lạnh:
“Dẹp cái đống lộn xộn này đi. Nhìn mấy nữ nhân mà ngươi nuôi đi, đều bị ngươi nuôi thành cái dạng gì rồi, cả đám đều vô pháp vô thiên.”
“Sao ngươi lại giống như lão giả thế, lải nhải suốt ngày.” Hoàng Xá Lợi liếc mắt:
“Mỹ nhân cần được tưới bằng sự yêu thương. Ngươi không chiều không yêu, thì sao có thể nở rộ?” Mộ Dung Long Thả vẫn hừ lạnh một tiếng. “Vậy ngươi nói xem, nếu như ngươi là ta, Đấu Chiêu khiến ngươi không vui, ngươi định làm gì?”
Hoàng Xá Lợi lại bắt đầu bóc đậu phộng. Ba hạt đậu phộng, một ngụm rượu, sung sướng giống như thần tiên. “Thả trước cho hắn một con chim bồ câu rồi nói. Chờ cho bọn hắn đến đấu trường rồi, đột nhiên nói cho hắn biết, hôm nay đấu trường không mở cửa. Bảo dưỡng sửa chửa, trai giới gì gì đó, tùy tiện tìm một lý do hợp lệ nào đó.” Mắt Mộ Dung Long Thả vẫn rất lạnh, nhưng có chút nóng lòng muốn thử.
“Sau đó thì sao?”
Hoàng Xá Lợi hỏi. “Hai người bọn họ tất nhiên sẽ không vui, sau đó chỉ có thể tới khiêu khích ta. Sau đó ta đánh chết cả hai bọn hắn… thế nào?”
“Ngươi là ông trời rồi.” Hoàng Xá Lợi liếc mắt, lấy chiến bào bên cạnh lên, vừa khoác lên người, vừa đạp không đi:
“Ta vẫn nên đi xem mỹ nhân trình diễn, chẳng muốn ở đây nói chuyện tào lao với ngươi!” Mộ Dung Long Thả nhìn thoáng qua đống vỏ đậu phộng, lại nhìn về nơi xa. Nơi xa lều trướng trùng điệp, giống như biển mây sinh động, một đám tế tư mặc thần bào hoa lệ, đang nối đuôi nhau đi qua. Y không nhịn được cau mày nói:
“Đám người thảo nguyên này lúc nào mới biết rằng, chúng ta không thích ở trong công sự?” Mục quốc sắp xếp với mỗi một sứ thần các nước ở các khu vực nơi ở khác nhau. Ở trong khu vực đó, còn có một ít kiến trúc đặc sắc bản xứ, coi như là có lòng. Nhưng mà sự “có lòng” này, có hơi quá thô đi. Phía bắc Kinh quốc không có địa hình hiểm trở để phòng thủ, công sự là kiến trúc quân sự mà Kinh quốc từ từ diễn tiến ra trong lịch sử chống lại ma tộc. Phí tổn xây dựng thấp, lực phòng ngự cao, mạnh mẽ dẻo dai, hoàn toàn phù hợp với hoàn cảnh chiến tranh chém giết với ma tộc. Nhưng để làm môi trường sống thì…
Người thảo nguyên Mục quốc các ngươi đến, chẳng lẽ chúng ta mời các ngươi ngủ trên lưng ngựa sao? Người Kinh quốc oán trách, vẫn chưa ảnh hưởng đến việc tiến hành quyết đấu. Lúc này, ở đấu trường Thương Lang đài Thanh Nha, trên khán đài trống trải, chỉ ngồi rải rác mấy người. Hai bên đông tây, mỗi bên ba người. Trong đó có một người mặc áo choàng che kín mặt, rất nổi bật… Đấu Chiêu không cho phép đấu trường Thương Lan bán vé vào xem cuộc chiến, hạn chế số người đến xem cuộc chiến chỉ còn sáu người. Đây đương nhiên là một loại thái độ xem trọng, lại càng là một loại thái độ - y không tiếc ở trong trận chiến này vén màn lá bài chưa lật! Năm ngoái ước hẹn ở vương đô Đại Sở lúc chưa thành Thần Lâm, lúc này thực hiện ở vương đô Đại Mục. Y rất chân thành.
Cũng không vướng mắc ân oán gì, cũng không liên quan đến lợi ích cá nhân hay quốc gia. Chẳng qua chỉ là mong đợi rất thuần túy của cường giả đối với một cường giả khác. Khương Vọng rất nguyện ý đáp lại. Từ khi Võ An hầu đến thảo nguyên đến nay, chẳng tham dự bất cứ hoạt động ngoại giao nào. Ngày đầu tiên quen được mấy người, đến hiện tại cũng chỉ quen được mấy người đó. Cho nên ba danh ngạch xem trận chiến lần này của hắn, dứt khoát đều cho Hách Liên Vân Vân, để hoàng nữ Đại Mục này tự phân phối. Không quan tâm Triệu Nhữ Thành có suy nghĩ thế nào, cửa hôn sự này hắn và Hách Liên Vân Vân cũng đã đồng ý rồi. Lúc này Hách Liên Vân Vân đang ngồi giữa khán đài phía đông, một thân hoàng trụ miện phục nồng đậm phong cách thảo nguyên, tắm trong ánh sáng, quý không thể tả. Ngồi cạnh nàng là một nữ ni mặc áo đen, khoảng chừng ba mươi tuổi, diện mạo thành thục xinh đẹp, khí chất lại rất lạnh nhạt. Người nhờ Triệu Nhữ Thành mà chiếm được danh ngạch cuối cùng xem chiến. Vũ Văn Đạc thì đàng hoàng ngồi ở một góc khán đài. Trong số ba người đang ngồi trên khán đài phía tây, bắt mắt nhất đương nhiên là quái khách che mặt kia. Giống như không ai nhận ra gã, thân hình cứng ngắc, cố giả bộ trấn định ngồi ở đó. Chung Ly Viêm đáng thương, còn tưởng rằng giống lần trước, ít gì cũng có mấy trăm người xem cuộc chiến. Gã tùy tiện co rụt ở vị trí này, kiềm chế khí thế, mặc áo choàng kín mít, ai mà chú ý đến gã? Không ngờ khán đài lớn như vậy, chỉ có sáu người ngồi. Không thấy lãng phí sao? Ánh mắt mấy người còn lại thỉnh thoảng lướt qua, giống như nhìn kẻ ngốc. Gã dứt khoát không nhìn, chỉ mặc niệm trong lòng:
“Không nhận ra ta, không nhận ra ta, không nhận ra ta.” Người có khí thế nhất lại là Hoàng Xá Lợi. Đao to búa lớn ngồi ở giữa, mắt vượt qua võ đài, nhìn chằm chằm Hách Liên Vân Vân ở đối diện, thỉnh thoảng rời mắt nhìn nữ ni xinh đẹp bên cạnh nàng ta. Hách Liên Vân Vân liếc nàng một cái, nàng liền cười rực rỡ với Hách Liên Vân Vân. Hách Liên Vân Vân lễ độ cười đáp trả, nàng cười càng tươi hơn. Cứ thế lặp lại mấy lần, Hách Liên Vân Vân cũng đã quen, cứ để nàng nhìn. Người cuối cùng trên khán đài phía tây, là trưởng tử của danh tướng thiên hạ Kim Đàm Độ, Kim Công Hạo, con cháu chân huyết, cường giả Thần Lâm. Gã còn có một đệ đệ tên là Kim Qua, là người đã từng được chọn tham gia Hoàng Hà hội, cuối cùng lại bị Triệu Nhữ Thành cướp mất vị trí. Đấu thị và Kim thị có lui tới làm ăn với nhau, Đấu Chiêu và Kim Công Hạo nhờ đó mà quen biết. Mặc dù không quá thân, Kim Công Hạo đã mở miệng, danh ngạch xem cuộc chiến này Đấu Chiêu cũng không quan trọng, nên cho gã. Năm nay Kim Công Hạo hai mươi chín tuổi, cùng với Vũ Văn Liệt của Vũ Văn thị, Hoàn Nhan Độ của Hoàn Nhan thị, được gọi là “Khung Lư tam tuấn”, đều là những người nổi bật trong lứa thanh niên thảo nguyên, đều thành tựu cảnh giới Thần Lâm trước ba mươi tuổi. Chẳng qua lúc quyết định danh ngạch tham gia Hoàng Hà hội năm 3919 đạo lịch, đều không thể tranh lại Thương Minh. Thương Minh có một không hai của thảo nguyên… trên Hoàng Hà hội một chiêu cũng chưa ra, đã tuyên cáo thất bại. Thời gian, Khí vận, Vận mệnh. Đả kích trầm trọng nhất trong gần trăm năm nay của Kim thị, không phải là chuyện Kim Công Hạo không thể đi lên đài Quan Hà, cũng không phải là Kim Qua trước khi lên đài thì bị kéo xuống ngựa, mà là trận chiến Cảnh Mục lần này, Mục quốc thảm bại. So với các gia tộc chân huyết khác, Kim thị của gã cai quản đội kỵ quân đứng thứ sáu thiên hạ Thiết Phù Đồ! Nhưng hôm nay ngồi ở đây xem đấu, hai đầu lông mày của Kim Công Hạo không hề có chút ưu sầu nào. Chỉ có sự tự tin, thong dong, và cường đại. Dưới ánh nhìn của sáu vị khán giả này, hai bên cổng vòm của đài Thanh Nha từ từ mở ra, hai nhân vật chính của trận quyết đấu hôm nay ra sân. Một người mặc võ phục hồng đáy viền vàng, xách ngược danh đao Thiên Kiêu, giống như nắng gắt lướt ngang bầu trời. Một người thanh sam đeo kiếm, chậm rãi bước đi, giống như mây bay nơi chân trời. “Ồ?” Trên khán đài sườn đông, nữ ni áo đen phát ra âm thanh bất ngờ.
“Sao vậy?”
Hách Liên Vân Vân thấp giọng hỏi. Nữ ni áo đen như suy nghĩ gì cười cười nói:
“Có người nói diện mạo Khương Vọng cực xấu, hôm nay vừa thấy, mới biết tin đồn không thể tin.”
“Đẹp hay xấu phải xem so với ai, Võ An hầu thật ra không đến nỗi xấu…” Hách Liên Vân Vân vừa nói, vừa nhìn Khương Vọng:
“Chỉ là hắn quả thật dễ nhìn hơn lúc ở Hoàng Hà hội.” Hai người có thể trở thành bằng hữu, ngoại trừ cùng chung lợi ích, tất nhiên còn có sở thích gần giống nhau, ví dụ như yêu thích cái đẹp. Nữ ni áo đen cười nói:
“Sách sử ghi lại Tần Hoài đế có dáng vẻ khuynh đảo thiên hạ, nghe nói vị Doanh Tử Ngọc kia của ngươi so với Hoài đế năm đó cũng chẳng kém, lúc nào cho ta gặp một lần nhé." Hách Liên Vân Vân chỉ mỉm cười nhìn trong sân:
“Lần sau nhất định.” Lúc này đã giữa trưa, mặt trời treo cao. Hai bóng người một xanh một đỏ trên võ đài, đã đứng đối mặt nhau. Khoảng cách giữa đôi bên chỉ có mười bước. Hôm nay không có người điều khiển chương trình. Không có bất kỳ đôi mắt dư thừa nào. Lúc đó, mây bay, ánh mặt trời, thậm chí cả không khí chuyển động. Mọi thứ đột nhiên tĩnh lặng. Mà trong đôi mắt rực rỡ kia của Đấu Chiêu, có một chút ánh vàng ròng … chợt phóng đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận