Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2452: Tâm này không tù (2)

Đôi mắt của Khương Vọng vẫn chỉ có màu đen kịt, như bị bịt kín bởi một lớp vải đen, nhưng hắn cũng không chút do dự đạp sóng mà đi, chém ra từng đạo từng đạo thuật pháp bị thế giới Nguyệt Tướng ngăn cản, bị hỏa diễm Hạ muội thiêu đốt.
Kiếm diễn vạn pháp, tự hành Nguyệt Tướng.
Giao phong quyết tử sắp đến, song phương đều quán triệt dũng khí và quyết tâm của mình.
Nhưng bùng nổ mà mọi người mong đợi cũng không phát sinh.
Trên mặt biển trống vắng, tĩnh mịch vô tận kia, Trọng Huyền Tuân tóc đen buông xõa đến vai, sải bước tiến lên, nhưng thân thể lại lùi về phía sau, lấy một loại phương thức phá vỡ cảm quan của người xem, đi trở về một vầng trăng tròn to lớn cô độc nọ.
Ngay trước khi y bước về phía sau, toàn thân Khương Vọng tỏa ra hào quang màu vàng ròng chói lọi rực rỡ, như thể lập tức đúc thành kim thân, nhất niệm thành thần phật.
Nước biển dưới chân hắn như thủy triều rút xuống, bầu trời đêm trên đỉnh đầu hắn đột nhiên phai màu.
Thế giới Nguyệt Tướng bao la tịch mịch bị ánh sáng bất hủ của hắn chiếu phá!
Xích Tâm chiếu xuống, chân ngã vô huyễn!
Tâm này sao có thể đày lao tù?
Đạo thuật tích lũy, kiếm diễn vạn pháp lúc trước trong lúc nhất thời bộc phát cùng một chỗ, như hồng thủy cuồn cuộn, trong nháy mắt nuốt chửng mặt trăng!
Mặt trăng to lớn cô độc biến mất, đại dương bao la tịch mịch đã rút đi.
Đắc Lộc cung cũng như quần thể cung điện bên ngoài một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt.
Thế giới Nguyệt Tướng bị kích phá!
Đáng tiếc...
Trong lòng Khương Vọng thầm nói hai chữ đáng tiếc.
Thế giới Nguyệt Tướng là sát chiêu mà Trọng Huyền Tuân chưa từng triển lộ ra trước đây, nhưng bởi vì sự tồn tại của Xích Tâm thần thông và Chân Ngã đạo đồ, ngược lại khiến Khương Vọng nhìn thấy cơ hội khó có được. Hắn cũng không dám bảo lưu, lập tức vận dụng Kì Đồ, thận trọng cho Trọng Huyền Tuân một lựa chọn thậm chí không thể gọi là sai lầm, chỉ là tương đối kém hơn mà thôi.
Trọng Huyền Tuân vẫn là vào thời khắc giao phong sinh tử trước mắt, không chút do dự bước về phía mặt trăng, chỉ muốn làm những gì mình muốn.
Cũng như khi còn nhỏ y đã từ chối lời mời của tổ sư Thái Hư phái, ở Mê giới lại cự tuyệt Hoắc Sĩ Cập thu đồ, sau đó lại từ chối vị trí tông chủ Huyết Hà tông... Nhân sinh lạc lối quá nhiều, có một số thậm chí không phải là lạc lối, chỉ là một con đường rộng lớn như nhau, nhưng đại đạo mà y tự mình đi lại chưa bao giờ lệch hướng.
Thế giới Nguyệt Tướng mặc dù bị đánh tan, nhưng y lại không có việc gì.
Nguyệt Luân không giam cầm được Xích Tâm.
Kì Đồ mê hoặc không được Trảm Vọng.
Một tia tâm tình tiếc nuối này vừa mới dâng lên trong tâm hải, liền bị vô tình chém đứt. Đối mặt với đối thủ như Trọng Huyền Tuân, Khương Vọng phải duy trì toàn bộ sự tập trung, phải duy trì tinh thần thuần khiết, ở mọi phương diện đều phải bộc lộ đến cực hạn, mới có khả năng giành được một tia thắng lợi không biết tìm thấy ở chỗ nào.
Không có cơ hội thì phải tạo ra cơ hội, mất đi cơ hội lại tìm kiếm ra cơ hội mới.
Hắn sải bước tiến lên đồng thời với lúc thế giới Nguyệt Tướng biến mất, vô cùng chính xác giẫm lên giao giới vỡ vụn giữa Nguyệt Tướng và hiện thực, mang đến cho Trọng Huyền Tuân cảm giác dày vò khi bị mất đi chưởng khống. Tiếng bước chân của hắn rõ ràng rất có trật tự, như dùi trống gõ vào nhịp tim đập của Trọng Huyền Tuân, mang đến áp lực như sóng thần cuồn cuộn không ngừng.
Khả năng khống chế tiết tấu chiến đấu của Khương Vọng đã gần đến đỉnh cao nhất.
Đổi lại là bất kỳ kẻ thù nào, đều rất khó không rơi vào thế yếu dưới tình huống như vậy.
Nhưng đối thủ mà hắn phải đối mặt họ là Trọng Huyền.
Nam tử của Trọng Huyền gia, xưa nay chưa bao giờ e ngại áp lực.
Vác núi gánh biển, sao có thể nặng hơn gánh trách nhiệm?
Phía sau lưng Trọng Huyền Tuân đã không còn mặt trăng, mà y lại mặt đối mặt đi về phía Khương Vọng. Thiên hạ mặc dù rộng lớn, không ai có thể khiến cho y phải tránh đường. Chỉ là bước chân vốn dĩ thong dong tự nhiên của y lại đột nhiên trầm xuống!
Toàn bộ Đắc Lộc cung cũng theo đó trầm xuống!
Khương Vọng cũng tay như buộc sắt, thân như quấn đá, chân như đổ chì, trên vai tựa như đang gánh một ngọn núi! Lúc này Trọng Huyền chi lực đã triển khai toàn bộ, chính là Trọng Huyền Vạn Trọng!
Gánh vác vạn quân, sao có thể dễ dàng di chuyển?
Đối mặt với Trọng Huyền Tuân, chậm một phần đã là quá nhiều, sai một ly cũng đã là nguyên nhân tử vong!
Tay áo của Trọng Huyền Tuân bay phấp phới, y dưới trường trọng lực khủng bố như vậy lại tựa như cá gặp nước, không hề chậm trễ mỗi giây mỗi khắc nào, tiến lên một bước, vung một đao chém ngang.
Keng!
Lúc thiên địa chia làm hai phần, Khương Vọng vẫn dựng thẳng kiếm đón lấy một đao này.
Ngay thời khắc dựng kiếm, hắn vốn đã không kịp, nhưng trên người hắn đột nhiên dấy lên một ngọn lửa đỏ!
Trước đó, khi hắn ở trạng thái Kiếm Tiên Nhân ngũ phủ đồng diệu, chỉ có một vệt lửa đỏ quấn quanh người lưu động. Nhưng bây giờ ngọn lửa đỏ bốc cháy trên bề mặt da hắn, len lỏi trong cơ bắp hắn, nhảy nhót bên trong huyết dịch của hắn!
Thần hỏa Thận giả cũng xưng là Tinh hỏa, danh xưng là... Trung muội!
Thăm dò chính là tinh huyết, sôi trào chính là thể phách!
Một đao của Trọng Huyền Tuân chém xuống khiến Khương Vọng không ngừng lùi về phía sau, nhưng theo Trung muội chi hỏa bùng cháy lên, hắn lại đột ngột dừng bước, vậy mà phản kích ngược lại!
Tam Muội Chân Hỏa từ quân đến dân rồi lại đến thần, lần lượt bốc cháy, Khương Vọng thời khắc này đều được tăng cường toàn diện trên của ba phương diện tinh, khí, thần.
Hắn đang trong cuộc chiến thần hồn, cuộc chiến đồng thuật, cuộc chiến đạo thuật, cho đến cuộc chiến giữa kiếm thuật đao thuật, toàn bộ ở vào thế tấn công!
Đại thế rào rạt tựa như thủy triều dâng, hồng thủy vỡ đê chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Đúng thời khắc nguy hiểm như vậy, Trọng Huyền Tuân lại vô cùng chậm rãi, như đang nhàn nhã uống trà.
Huyết dịch chảy trong cơ thể y tựa như hồ nước sôi trào. Lực lượng cuồn cuộn bên trong cơ bắp y tựa như là núi non sừng sững. Đôi lông mày kiếm của y chợt có một đường viền vàng xẹt qua, tóc đen nhuộm lên một tầng ánh bạc, trên đôi mắt bị màu vàng ròng hoàn toàn bao phủ kia, ở phần đuôi mắt có bóng của ngôi sao lưu động.
Y đối với việc khai phá thần thông là vô song trên đời, dùng lực lượng Tam quang Nhật Nguyệt Tinh phác họa bản thân, tam tài kết trận vẽ cấm văn. Trong nháy mắt xây dựng nên thành lũy phòng vệ cho chính mình, lại như dựng lên cột trụ để chống trời.
Dưới loại trạng thái này, đồng thời ổn định bàn cờ Tinh La Kỳ Bố, điều chỉnh thế công như sóng triều của quân cờ màu đen. Khống chế Thiên Sắc Võ Linh Tướng đánh lui Lục Dục Bồ Tát xâm lấn. Sau đó tay áo giang rộng như cờ mây, trường đao vô cùng tùy ý trảm xuống, chém vào bên trên lưỡi kiếm của Khương Vọng!
Keng!
Hai thanh đao kiếm giao thoa qua nhau rồi lại trở về.
Không người nào né tránh, không một ai chịu lùi. Binh khí chính là biểu hiện cho dũng khí của hai bên.
Tam quang Nhật Nguyệt Tinh, Tam muội Tinh Khí Thần.
Một cái là tuế nguyệt vĩnh hằng chiếu rọi, huy hoàng vô tận; một cái là tư vị trong này, chỉ có mình ta tự biết!
Bọn họ đều là đỉnh cấp đương thời trong việc nắm bắt thời cơ chiến đấu. Cho nên lẫn nhau đều sẽ không để lại cơ hội cho đối phương lợi dụng.
Tất cả ý đồ chiến đấu đều bị đoán trước, tất cả cạm bẫy trong chiến đấu đều không thể dựng nên. Bọn họ giết thành một đoàn, gần như khó phân biệt hai bên.
Mưa đã sớm bị chém sạch, chỉ còn lại vài tia sấm sét tàn dư, cùng thêm với mười phần buồn khổ cũng sắp bị đẩy đi trong mây. Mặt trời vẫn còn treo lơ lửng, nhưng ánh nắng lại không dám chiếu xuống trên người bọn họ.
Đến ánh sáng cũng bị chém nát!
Hai người đánh xong một hiệp liền tách ra, tách ra xong lại tiếp tục hợp nhất.
Không ngừng luân phiên như vậy, trong nháy mắt đã đối chiến ba mươi ba hiệp.
Đây là va chạm toàn phương diện về thần, ý, thế, lực lượng và vẻ đẹp hoàn toàn được thể hiện trên thân thể không ngừng xê dịch, chuyển động của bọn họ.
Thậm chí kiếm khí và đao khí tản mát ra ngoài cũng đang tiến hành chém giết lẫn nhau.
Khương Vọng dùng tiên niệm chưởng khống mỗi một tia kiếm khí, lấy phương thức nghiêm cẩn như quân trận tiến công, đi tranh đoạt không gian bên ngoài cơ thể hai người, bên ngoài chiến trường còn có chiến trường khác đang không ngừng mở rộng. Trọng Huyền Tuân thì Trảm Vọng Kiến Ngã, tùy ý tự nhiên, từng tia đao khí, đều rơi xuống vị trí trực tiếp nhất, thích hợp nhất.
Bởi vì không thể phân ra thắng bại, kiếm khí và đao khí không ngừng va chạm, không ngừng bay tán loạn, cũng không ngừng gia tăng, không ngừng bành trướng, cuối cùng xoay quanh người rồi cuộn trào lên, nở thành một đóa sen gần như lấp đầy Đắc Lộc cung!
Hai người liều mạng, chém giết bên trong nhụy hoa.
Đây là một đóa sen vô cùng to lớn, diễm lệ đến mức gần như mộng ảo, nhuệ khí vốn nên xuyên thủng tất cả, nhưng đã kết thành sự cân bằng khủng bố dưới tài năng chiến đấu khó phân cao thấp.
Bức tranh như vậy như mộng như ảo, không giống như thứ có thể nhìn thấy trên cõi trần.
Áo xanh áo trắng chém giết trên đạo đài khí liên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận