Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1808: Nàng là thần (3)

Nhưng Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối, cũng không giống như suy nghĩ của mọi người, bởi vì mối quan hệ gần gũi với Đan quốc, mà chỉ có thể ngồi nhìn chuyện này.
Bọn họ quả thực không thích hợp chạm vào chuyện Tiêu Thứ, bởi vì được không bằng mất. Nhưng trong chuyện này, bọn họ đã tinh chuẩn bắt được một cơ hội căn bản không được coi là cơ hội, ngang ngược giết chết Mặc Kinh Vũ, giá họa cho Hoàng Kim Mặc, trong lúc chém rụng một viên đại tướng Ung đế, đồng thời còn muốn một ná bắn hai chim, nhổ đi cái gai ở Bất Thục thành, giải quyết cái tai họa ngầm Chúc Duy Ngã này!
Tâm cơ như thế, quyết định như thế, không thể nói là không cay độc, không thể nói là không đáng sợ. Cho dù chỉ có thể đánh cờ trong một tấc vuông, thủ đoạn tranh giết máu me khắp nơi này, quả thật là kỳ thủ nhất lưu trong thiên hạ.
Chúc Duy Ngã thậm chí có thể đoán được, Trang Cao Tiện giết chết Mặc Kinh Vũ như thế nào, lại làm thế nào đổ thừa cái chết của Mặc Kinh Vũ về phía Hoàng Kim Mặc, làm thế nào lừa dối Mặc gia, làm thế nào thiết kế mọi thứ trở thành thứ gọi là sự thật ...
Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối quá am hiểu làm chuyện như vậy!
Tiếp đó, nếu như có thể cho bọn họ đủ thời gian chứng thực, y và Hoàng Kim Mặc có lẽ còn có cơ hội rửa oan cho chính mình.
Nhưng dưới tình huống Mặc gia đã công nhận sự việc, Thiên Công Chân Nhân này căn bản sẽ không nghe lời giải thích của bọn y.
Một Mặc gia cổ xưa và cường đại, có học giả trải rộng khắp thiên hạ, trước việc thiên kiêu Thần Lâm cảnh tử vong, hoàn toàn không có sự kiên nhẫn.
Đây không phải là hai quân chinh phạt trên chiến trường, sinh tử mặc cho số phận. Môn hạ đệ tử có chết nhiều hơn nữa, thì Mặc gia cũng sẽ không đi tìm người gây chuyện.
Nhưng hiện tại, Mặc Kinh Vũ chết là vì bị mưu sát!
Chết trên đường rời khỏi Bất Thục thành.
Chuyện làm ăn của Mặc gia trải khắp thiên hạ, nhiều sự sắp xếp hiện tại của Mặc gia, đều lấy sự cường đại của bọn họ làm trụ cột. Dưới tình huống bọn họ đã nhận định Hoàng Kim Mặc là hung thủ, Mặc gia nhất định phải dùng thủ đoạn cứng rắn để đối phó. Muốn để cho người trong thiên hạ thấy rằng Mặc gia không thể bị rung chuyển.
Muốn giải thích cũng không phải là không được, nhưng theo lời Thiên Công Chân Nhân Thiết Thoái Tư nói... Bó tay chịu trói rồi hãy nói!
Mấy tu sĩ Thần Lâm cảnh mà thôi, sao có thể khiến Mặc gia thận trọng? Nhưng mà với tính cách của Hoàng Kim Mặc, với tính cách của Chúc Duy Ngã, muốn để bọn y bó tay chịu trói, sống chết mặc người, bọn y sao có thể đồng ý?
Do đã suy nghĩ cẩn thận những thứ này, biết không còn chỗ để thương lượng ... Cho nên Hoàng Kim Mặc trực tiếp rút đao.
Cho nên Chúc Duy Ngã cũng không hề... nói lời thừa thãi nữa, ngang ngược quét ra một thương. Đạo của Hoàng Kim Mặc, cắt đứt sợi dây quy tắc. Thương của Chúc Duy Ngã, một lòng thiêu đốt không về.
Nếu nói đến cường giả trong Thần Lâm cảnh, Chúc Duy Ngã đương nhiên có thể được nhắc đến.
Trước chiến Trương Tuần, sau chiến Đỗ Như Hối, mặc dù đều rơi vào thế yếu, nhưng cũng đã đủ để chứng minh sự cường đại của y.
Một bước tiến cấp Thần Lâm này của y đã tích lũy đầy đủ.
Có thời gian dài chém giết rèn luyện ở Ngu Uyên, có võ phu Khôi Sơn luận bàn cùng tiến, có Hoàng Kim Mặc tận tâm chỉ điểm, có tài nguyên Bất Thục thành cung cấp ...
Là huyết mạch duy nhất của một đời truyền kỳ Hoàng Duy Chân, một chút tài nguyên rỉ ra từ kẽ tay Hoàng Kim Mặc cũng đã đủ kinh người. Có thể bồi dưỡng nên một võ phu gần đạt đến hai mươi mốt trọng thiên, thì chuyện tài nguyên để bồi dưỡng nên một tu sĩ Thần Lâm lại càng là chuyện nhỏ.
Mà bản thân Hoàng Kim Mặc, lại dùng phương pháp nào đó phá vỡ thọ hạn đặc thù của tu sĩ Thần Lâm.
Sống từ thời Hoàng Duy Chân đến hiện tại.
Sống qua chín trăm năm, có ý nghĩa gì?
Tập trung toàn bộ tu sĩ Thần Lâm trên đời này lại một chỗ, thì nàng cũng là một sự tồn tại có tư cách tranh hạng nhất.
Thiên hạ đệ nhất Thần Lâm, nàng có thể lấy được!
Lúc này hai vị cường giả Thần Lâm liên thủ, trên vùng trời Bất Thục thành, ngang ngược nghênh chiến Thiên Công Chân Nhân Thiết Thoái Tư đến từ Mặc Môn.
Sức mạnh kinh khủng dao động, đè ép đến mức toàn Bất Thục thành tựa hồ thấp đi một cái đầu!
Mà Thiết Thoái Tư đối mặt với mọi thứ, biểu hiện lại vô cùng bình tĩnh.
So với thiếu nữ Hí Tương Nghi trang điểm cổ quái của Mặc Môn, lão càng giống một Mặc giả thuần túy, càng phù hợp với hình tượng Mặc giả truyền thống hơn.
Đường đường là Chân Nhân đương thời, trên người cũng không có một món trang sức.
Áo nâu giày cỏ, lộ ra vô cùng đơn giản.
Lão quả thực đã phẫn nộ, nhưng sự phẫn nộ này là vì cái chết của Mặc Kinh Vũ, chứ không phải vì sự cuồng vọng của hai tu sĩ Thần Lâm trước mắt này.
Lão quả thực kinh ngạc, kinh ngạc trước sự cường đại của hai tu sĩ Thần Lâm này, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn dừng lại ở kinh ngạc.
Lão dù sao cũng là... một vị Chân Nhân đương thời. Thứ gọi là niệm động pháp dời, cái gọi là thiên địa vâng mệnh, cái gọi là nguồn gốc vạn pháp! Lão mở năm đầu ngón tay ra, sợi dây quy tắc đứt đoạn lại được nối liền.
Hoặc trái hoặc phải hoặc trước hoặc sau.
Lạch trời khó qua, tầng tầng lớp lớp lạch trời lại càng cách thế cách nhân.
Mũi thương khó đâm xuyên.
Liệt diễm đến cũng quay đầu!
Chúc Duy Ngã vô cùng sắc bén, cả thương lẫn người bị chặn lại nửa đường.
Lướt qua mỗi một sợi dây quy tắc, tốc độ lại chậm đi ba phần.
Sau khi cắt đứt chín sợi, người và thương hầu như dừng lại.
Mà Hoàng Kim Mặc ưu nhã dạo bước trên không trung, nàng tựa hồ có thể nhìn thấy rõ những sợi quy tắc này, hơn nữa có thể dùng sức mạnh Thần Lâm cảnh di chuyển.
Mỗi một bước của nàng đều giẫm trên sợi dây quy tắc, bước chân như gảy dây đàn.
Âm thanh kia đương nhiên mỹ diệu, tiếc là không mấy ai có phúc nghe thấy.
Khoảng cách giữa nàng và Thiết Thoái Tư chỉ hơn mười trượng, trước đó chỉ cần động niệm là có thể tới, bây giờ di chuyền trên không trung một lát mới có thể từ từ tới gần.
Kim sí phượng đao màu vàng chói lọi của nàng ẩn hiện sắc bén, cả người như đang múa trên không trung.
Cao quý không gì sánh được, lãnh diễm không gì sánh được.
Tươi đẹp không chỉ bởi tư sắc của nàng, càng là bởi ánh đao của nàng.
Người bình thường căn bản không thể thấy rõ động tác của nàng, thậm chí không nhìn thấy rõ sự tồn tại của nàng.
Chỉ thấy quỹ tích ánh đao đầy trời.
Vẽ đất trời thành sợi, phân nhật nguyệt, cách tinh hà.
Sợi quy tắc mà Thiết Thoái Tư bày ra, căn bản không đủ để gây cản trở.
Đao sau nhanh hơn đao trước, đao sau nặng hơn đao trước, đao sau mạnh hơn đao trước.
Ánh đao liên miên trải rộng một đường, hầu như trở thành một dòng sông ánh đao.
Mọi người chợt nhìn thấy, giống như một dòng ngân hà đang chảy ngược lên chín tầng trời.
Phượng Vũ Cửu Thiên Bách Nhị Liên Đạo!
Trong nháy mắt chém ra chiêu thức này, tối đa một trăm hai mươi đao.
Đao đao phá hủy sợi dây quy tắc.
Đao đao chạm đến cực hạn sinh tử.
Đây tuyệt đối là sát lực Thần Lâm cao nhất đương thời.
So với kim thể ngọc tủy, đao như vậy nhân gian khó có thể nhìn thấy lần nữa.
Dòng sông ánh đao tiếp tục đánh đến trước mặt Thiên Công Chân Nhân, quả thực khí thế không thể ngăn cản!
Mà Thiết Thoái Tư...
Đương nhiên không hề lui.
Thế gian chưa từng nghe nói, có Chân Nhân nào tránh né Thần Lâm. Lão chỉ khép năm ngón tay lại, nắm thành nắm tay.
Trong thiên địa lúc đó, giống như có âm thanh vật gì bị kéo căng.
Đó là sợi quy tắc nào đó trong thiên địa, trong nháy mắt bị kéo căng cực hạn, kéo căng đến tình trạng hầu như sắp sụp đổ.
Mà lão thì nắm chặt sợi dây quy tắc với số lượng kinh khủng mắt thường không thể thấy được, đấm về phía trước!
Nắm tay đánh vào trong dòng sông ánh đao.
Cũng không có âm thanh va chạm gì, tiếng trảm kích liên miên tụ lại thành một tiếng, sắc bén giống như cắt thủng thính giác, sau đó âm thanh bị nắm tay đánh tan.
Nắm tay Thiết Thoái Tư tiếp tục tiến về phía trước, giống như đánh nát tuyết bay, mà ánh đao đầy trời như ánh răng vỡ vụn rơi xuống.
Một quyền phá nát đạo hà!
Sợi quy tắc mà lão kéo căng đang ở gần Hoàng Kim Mặc.
Một lúc sau ngay cả lão cũng cảm thấy nhiệt độ tăng cao, ùn ùn kéo đến.
Trong đó mang theo một chút sắc bén, khiến cho da thịt lão hơi rát.
Thái Dương Chân Hỏa của Chúc Duy Ngã, Tân Tẫn Thương của Chúc Duy Ngã!
Người và thương như một thể, cùng nhau bay tới.
Trong trận chiến giữa Chân Nhân đương thời và cường giả Thần Lâm mạnh nhất hiện tại, tìm thấy cơ hội chiến đấu, thâm nhập quan sát chiến cuộc.
Đây cũng là thiên phú tuyệt đỉnh...
Đáng chém!
Thiên Công Chân Nhân dứt khoát thả nắm tay, đồng thời đưa tay trái ra.
Hai tay của lão xòe ra, dang rộng sang hai bên người.
Cơ thể này là thật, cuộc đời này là thật, tay cầm kia cũng là thật!
Thế giới này cũng không phải là sự tồn tại hư vô.
Nó được tạo thành từ vô số quy tắc, phàm là từng cành cây cọng cỏ, một bông hoa một cục đá, đều là những tạo vật hoàn mỹ của thiên địa.
Thậm chí ngay cả thiên địa, cũng chỉ do một loại quy tắc sắp xếp mà ra.
Người không thấy được chúng, sống trong thế giới mà chúng tạo nên.
Mà người nhìn thấy bọn chúng, lại chìm đắm bên trong vẻ đẹp diệu kỳ của chúng.
Thiết Toái Tư lão, thứ lôi kéo chính là sợi Thiên Công, hiểu rõ chính là "thao túng" quy tắc.
Lúc này, mười ngón tay lão liên thiên liên địa, liên nhân liên diễm.
Đao phong nhảy múa, thương mang lăng lệ, thần thông hỏa diễm nóng hầm hập, hai nhục thân Thần Lâm cảnh cường đại...
Trong thiên địa lúc đó, không gì không thể thao túng.
Tạm thời lấy thiên địa làm bàn cờ, vạn vật là quân cờ, quy tắc là ô cờ, đánh một ván cờ đời người.
Hai tay lão đến trước người, mười ngón tay cùng chuyển động, bắt đầu thao túng!
Bố cục này tên là "Thiên Địa Diễn". Trên bầu trời, thân hình Hoàng Kim Mặc và Chúc Duy Ngã hầu như cùng căng thẳng.
Sau khi dòng sông đao bị phá vỡ, bị thiêu đốt trong biển lửa vàng kim.
Hai vị cường giả Thần Lâm cảnh, cũng chỉ là côn trùng nằm trên mạng nhện mà thôi.
Thao túng Chúc Duy Ngã hiển nhiên là dễ hơn một chút.
Cho nên Hoàng Kim Mặc tạm thời bị giữ bất động giữa không trung, còn Chúc Duy Ngã thì bắp thịt toàn thân cứng đờ, trường thương trong tay xoay chuyển, bẻ hướng sang Hoàng Kim Mặc, mũi thương sắc bén kia, nhắm thẳng thiên linh cái của Hoàng Kim Mặc!
Thái Dương Chân Hỏa cuồn cuộn theo y.
Mà hai tay y giống như được đúc bằng sắt, giống như gắn chặt trên cán thương.
Y không tự chủ được.
Huyết dịch trong cơ thể y như sóng dữ gầm gừ, nhưng chỉ vô dụng. Xương cốt y nổ vang liên tiếp như pháo, nhưng cũng chỉ vô dụng!
Thần thông linh tướng vang vọng không ngừng, gần như bành trướng vô hạn, nhưng cũng hoàn toàn vô dụng! Linh thức y kết thành đao, thành thương, thành kiếm, muốn cắt đứt trói buộc vô hình kia, nhưng cũng vô dụng!
Sao có thể ...
Trong lòng Chúc Duy Ngã chỉ có thể giãy giụa.
Bởi vì thậm chí ngay cả giọng nói của y cũng bị thao túng.
Y đã là cường giả Thần Lâm cảnh vượt qua khoảng cách thiên nhân.
Vậy mà y lại nói không ra lời.
Y là cường giả Thần Lâm cảnh, có thể giao phong chính diện với Đỗ Như Hối.
Vậy mà y lại không nói ra lời!
Mũi thương nhọn của y càng gần hơn.
Y đã nhìn thấy mặt Hoàng Kim Mặc, lạnh lùng xinh đẹp và cao quý như vậy, cô độc và lạnh lẽo như vậy. Bọn y đã cùng nhau trải qua bao nhiêu thời gian, giữa cả hai hiểu biết về nhau nhiều như thế nào!
Những... câu chuyện không ai biết được kia, là hai kẻ cô độc gặp được nhau.
Trong đêm lạnh có một ngôi sao khác nhấp nháy, tịch mịch mà cũng không hề tịch mịch.
Trên đời này còn có ai, giống như nàng ... Giống như nàng?
Sao có thể ...
Sao có thể ...
Hai mắt, lỗ mũi, lỗ tai, khóe miệng của y, thất khiếu rỉ máu toàn bộ.
Y rốt cuộc hô ra tiếng!
"Sao có thể!"
Phảng phất giống như tiếng sơn hô hải khiếu.
Phảng phất giống như tiếng sấm chớp nổ tung.
Rầm rộ, đinh tai nhức óc.
Toàn thân y bốc cháy kim diễm, dùng sức mạnh khuấy đảo uy nghiêm thiên địa, cứng rắn gập người trong không trung.
Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm.
Âm thanh kia rung động lại sôi trào, bướng bỉnh lại kiêu ngạo...
Bộp!
Một tiếng vang dứt khoát.
Thanh Tân Tẫn Thương ba mươi năm kia ... Đã gãy.
Nửa đoạn thân thương rơi xuống, Chúc Duy Ngã nắm chặt nửa thân thương còn lại, hộc máu bay đi.
Thương này thà gãy, không đâm người yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận