Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2343: Mang danh lẫy lừng khắp thiên hạ, còn ai xứng đáng lọt mắt ta?

Lần đầu gặp gỡ tại đất nước được trời cao phù hộ, giữa bão tuyết người đi nhặt củi chỉ có hai ta. Ta có thư viện lớn nhất, đại nho uyên bác khắp thiên hạ, bụng đầy tài hoa, dung mạo tuấn tú, ngươi chỉ có một thanh kiếm mẻ.
Than ôi!
Mang danh lẫy lừng khắp thiên hạ, còn ai xứng đáng lọt mắt ta??
Có những lúc lời văn thật vô vị, nhưng cũng chỉ có thể dùng văn tự để tưởng niệm mà thôi.
Hi vọng ngươi chỉ là tới Yêu giới một chuyến.
Mà không phải ta đến Yêu giới phúng viếng... lão bằng hữu!
Chữ khắc trên gạch tường Võ An thành, thay vì nói là Hứa Tượng Càn hắn lấy ngón tay chấm máu, tự mình khắc ra kết cục, chẳng bằng nói là một tưởng niệm xa vời.
Hắn quả thực vẫn luôn chờ nó thực hiện, nhưng khi thần thông Cẩm Tú thật sự sinh ra phản ứng, giờ phút hy vọng xa vời này thật sự có cơ hội thực hiện !
Con mẹ nó đau quá!
Gần như chỉ trong nháy mắt đã thương tích đầy mình, tính mạng hấp hối.
Hắn nằm ngửa trong đống tuyết trắng xóa, nghe thấy tiếng bước chân tử vong bên tai.
Thần thông Cẩm Tú ở trên người hắn, đương nhiên hắn có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.
Nguyện vọng không thực hiện được, thì không thực hiện thôi.
Nhưng trong Thiên Bi tuyết lĩnh phong ấn trấn áp tất cả thần thông đạo thuật, có thể áp chế cực lớn thần thông phản ngược, mà trên người Hứa Tượng Càn ta còn như thế, vị lão bằng hữu kia ở Yêu giới đang đang gặp phải tình cảnh cỡ nào?
Thôi thôi thôi!
Lão Hứa ta thơ văn truyền khắp thiên hạ, chữ chữ tựa ngàn vàng. Chữ đã viết xuống, thế thì không thể hối hận.
Dùng nguyện vọng trong lòng ta, dệt áo gấm trên người ngươi.
Tiểu tử họ Khương, thực hiện cho tốt nó, chớ làm nhục Cản Mã sơn Song Kiêu!
Chỉ tiếc, chỉ tiếc...
Ánh mắt xuyên qua gió tuyết mênh mông, dần dần không thấy điểm dừng trên bầu trời xa xăm. Thần quang trong hai tròng mắt, thế là dần dần tan rã.
Thần quang dần dần tan rã, chỉ trong nháy mắt ngưng tụ lại.
Trong Bất Lão tuyền gợn sóng nổi lên, trợn trừng mở ra đôi mắt bất hủ màu đỏ vàng.
Cục cục, cục cục.
Con suối kia vẫn đang phát ra tiếng vang hư ảo, tịch mịch như thế.
Dưới tấm áo gấm đỏ rực thêu long dệt hổ, Khương Vọng tạm thời tỉnh táo trở lại.
Làm sao đi đến quốc gia cách xa không biết bao nhiêu dặm, rời khỏi nhân gian không biết bao nhiêu ngày, giữa thế giới Thần Tiêu mạng sống treo trên lưỡi đao này, mà lại sinh ra cảm giác an toàn?
Sau một khắc hoảng hốt, hắn lập tức ý thức được đã xảy ra chuyện gì, một phát túm lấy cổ áo, giật áo gấm trên người xuống!
Trán cao cuồng vọng! Chỉ là Ngoại Lâu, dệt cẩm tú cái gì chứ? Ta chịu một đòn, ngươi phải chết mấy lần mới bù vào được!
Thân thể và thần hồn, trong thân ngoài thân nhất thời trần trụi!
Thà chết cũng không kéo lão bằng hữu xuống nước.
Hắn không che đậy thần hồn, thân trần rõ từng đường nét, lại một lần nữa bại lộ trong Bất Lão tuyền Thủy.
"Ộc!"
Thân hồn tan rã đau đớn cùng cực, khiến hắn dù cắn chặt hàm răng vẫn phát ra tiếng rên rỉ!
Từ trong tiếng rên rỉ này, kiếm khí tuyệt cường xông thẳng lên trời, một kiếm này chém ra ngũ quang thập sắc.
Chân Ngã Đạo Kiếm, Phi Ngã Dự Ngã Giai Phi Ngã!
Kiếm này vừa nâng lên, nâng theo kiếm khí kiếm quang thậm chí là lực lượng thần suy tập kích thân thể, nâng theo nước suối cuồn cuộn mãnh liệt, hầu như mang cả tòa Bất Lão tuyền, nhắm thẳng vào Lộc Thất Lang đang xuất kiếm bao phủ Bất Lão tuyền !
Danh dự trên đời có rời đi được không?
Một khắc trước đánh đối thủ chìm xuống đáy nước, một khắc sau đã phải nghênh đón phản kích kiên quyết như thế. Dù là cường giả như Lộc Thất Lang, trong lúc nhất thời cũng không thể tránh khỏi, chỉ có thể không ngừng gia tăng kiếm thế vốn đã suy yếu. Thân thể treo ngược giữa không trung, tựa như hợp hòa một thể với thân kiếm.
Giờ khắc này hắn bộc lộ tài năng, ánh mắt sắc bén cơ hồ cắt đứt tầm nhìn.
Chân Ngã kiếm khí và Động Thế kiếm quang, lần đầu tiên chính diện giao phong.
Đạo đồ và đạo đồ phát sinh va chạm trực tiếp nhất!
Mà cùng lúc đó, thần hồn không hề che giấu của Khương Vọng cũng phát ra tiếng gào thét thống khổ trong Uẩn Thần Điện. Linh vực phạm vi chừng ngàn trượng trực tiếp mở rộng ra; thể hiện ý chí của Khương Vọng, những đau đớn của Khương Vọng, quyết tâm của Khương Vọng, mà gần như bành trướng vô hạn!
"Không ổn! Hắn định tự bạo linh thức!"
Lộc Thất Lang cảm nhận được nguy hiểm đầu tiên, rút kiếm lùi lại, đồng thời truyền âm cảnh báo Chu Lan Nhược.
Từ đầu đến cuối Chu Lan Nhược đều không hề tới gần Bất Lão tuyền, giờ phút này đang ở trên đường núi xa xôi, trong lòng nửa tin nửa ngờ. Khương Vọng này đã trải qua bao phen sinh tử tuyệt cảnh như vậy mà vẫn không từ bỏ giãy giụa, giờ thật sự cam lòng tự bạo linh thức hay sao?
Linh Hi Hoa tuy không được cảnh báo gì nhưng cũng chẳng ngốc nghếch, vừa thấy Lộc Thất Lang mà còn rút kiếm, dưới chân lập tức nổi gió, ôm vết thương cụt tay, phóng lên bình đài trên núi.
Giờ này khắc này, tất cả kiếm khí kiếm quang và nước Bất Lão tuyền đều bị một kiếm nâng lên trời cao.
Khương Vọng đứng dưới đáy Bất Lão tuyền, thân thể trần truồng đầy vết thương, ẩn hiện trong ánh lửa. Mỗi vết thương đều là ghi chép chiến đấu. Mỗi một đường cong cơ bắp đều là một kiếm thức phô trương.
Ngươi ta sinh ra trần trụi, cuối cùng cũng chỉ còn lại thân thể trần trụi mà thôi.
Giờ khắc này linh thức của hắn trùm khắp trời đất, uy nghiêm của hắn chấn động thần sơn.
Sao băng qua trời, hoa lửa đầy suối, chim lửa thì thầm, Tất Phương ngâm vang.
Hỏa vực kia đã bành trướng đến cực hạn!

Khi Hứa Tượng Càn tiếp tục gia trì Cẩm Tú, hắn cũng rõ mình phải đối mặt với điều gì. Người chết đuối là nguy hiểm nhất, bởi vì bản năng cầu sinh sẽ khiến cho kẻ ấy níu kéo bất kỳ ai đến gần, lôi kéo đối phương cùng chết.
Nếu hắn cho Cẩm Tú gia trì vô hạn, bắt lấy cọng cỏ cứu mạng này, người chết đuối nhất định sẽ đòi hỏi vô tận, cho đến khi triệt để hút khô hắn, cho đến khi hắn hao hết tất cả không cho ra được chút sức lực nào.
Nhưng trong cõi u minh, hắn tựa như thấy được thiếu niên lang một mình một kiếm cách xa không biết bao nhiêu vạn dặm, tiện tay giật xuống bộ áo gấm hắn khoác cho, tiếp tục tiến lên giữa gió to tuyết lớn, cũng để lại một câu !
"Ngươi quá yếu."
Điều này khiến cho đôi mắt vốn đã chậm rãi nhắm lại của hắn, phẫn nộ mà mở ra lần nữa!
Ông đây là Thần Tú Tài Tử- Hứa Tượng Càn, được công nhận là đệ nhất tài tử ở phía tây Tuyết quốc, đệ nhất mỹ nam ở phía bắc Mục quốc. Chẳng qua là bảo kiếm ẩn trong bao, chưa từng thử sắc bén ra sao, lại bị tên bất học vô thuật nhà ngươi khinh thường!?
Chết không nhắm mắt, chết không nhắm mắt a!
Có lẽ là tức giận quá mức, trước mắt hắn dần dần biến thành màu đen, mọi thứ trên bầu trời gió tuyết đều chợt mơ hồ lên...
Cuối cùng lưu lại trong tầm mắt, là một gương mặt đẹp đẽ tựa băng tuyết, mỹ lệ mà mong manh.
Ai, đẹp thì đẹp đấy, nhưng tiếc rằng không phải là Chiếu Vô Nhan.
Khi ý thức gần như vỡ nát, hắn chợt nghĩ như vậy, bỗng giật mình một cái !
"Khương Vọng chưa chết!"
Hắn không biết mình có hô lên tiếng này hay không, nhưng hắn đã dốc hết sức lực. Mi mắt hoàn toàn khép xuống, ý thức rơi vào hắc ám, cứ như vậy chìm vào vô tỉnh vô thức, vô tri vô giác.
Mà nữ tử vượt qua quy tắc của Thiên Bi tuyết lĩnh, bước một đi tới trong gió tuyết mênh mông. Nàng đứng ở nơi đó, gió tuyết không dính thân. Nhỏ yếu mong manh, đẹp đẽ bi thương, thoáng như là một mảnh băng lưu ly.
Chính là vị cường giả Diễn Đạo thứ hai của Tuyết Quốc hiện nay, được gọi là Sương Tiên Quân Hứa Thu Từ chuyển thế, vẫn lấy tên Tạ Ai đi lại trên thế gian: Đông Hoàng.
Nàng lẳng lặng nhìn thư sinh trán cao nằm ngửa trên mặt tuyết, trong mắt không có tình cảm, nhưng dường như cảm nhận được điều gì đó, hơi nhướng mày, như đang đăm chiêu.

Linh thức bùng nổ là cảm giác như thế nào?
Về tư duy, mỗi một chút suy nghĩ lóe lên, đều bị ngàn vạn mũi kim đồng thời đâm xuyên qua.
Thứ đau đớn ấy một khi đã từng trải qua, bất cứ kẻ nào cũng sẽ không muốn nếm trải lần thứ hai.
Khương Vọng không muốn.
Nhưng sau khi chủ động xốc tấm Cẩm Tú kia lên, tình trạng của hắn không được giải quyết, chỉ có thể là nhờ có Cẩm Tú của Hứa Tượng Càn mà dừng lại chốc lát ở bên bờ vực sinh tử.
Hắn đã hiểu điều này nghĩa là... có thêm một lần cơ hội ra tay.
Sau khi dùng Chân Ngã Đạo Kiếm quyết đấu với Lộc Thất Lang, hắn đã không còn thủ đoạn hữu hiệu nào khác, chỉ có thể dựa vào năng lực khống chế linh thức của mình, làm ván cờ cuối cùng.
Với tư cách là thủ đoạn quan trọng của tu sĩ Thần Lâm, Linh vực có thể đề cao chiến lực của mình trên diện rộng mà áp chế chiến lực của đối thủ, nhưng sau khi lao ra từ Hồng Trang kính, chưa từng có thời cơ sử dụng thỏa đáng nhất.
Nó tiêu hao quá lớn, lại không thích hợp trong chiến đấu kịch liệt như thế này. Bởi vì vừa phải xây dựng liên hệ với thế giới Thần Tiêu xa lạ, vừa phải di chuyển cao tốc... Linh vực phạm vi ngàn trượng, trong lúc di chuyển động một tí là mấy ngàn trượng, cần không ngừng tan rã lại xây dựng. Hao lực hao tổn tinh thần quá mức kinh khủng.
Lúc này thì khác.
Bất Lão tuyền không lớn trở thành lồng giam của hắn. Mà Lộc Thất Lang, Chu Lan Nhược, Linh Hi Hoa, đều trong vực!
Linh vực bành trướng cực hạn, cơ hồ bao trùm toàn bộ sườn núi.
Lộc Thất Lang rút kiếm đi xa, Linh Hi Hoa hoảng sợ như chó nhà có tang.
Chỉ có Chu Lan Nhược lặng lẽ đứng trên đường núi, ánh mắt bình tĩnh nhìn sang. Ánh mắt kia phảng phất đã nhìn thấu tâm tư của Khương Vọng, dường như đang hỏi !
Ngươi nổ, hay là không nổ?
Ầm!
Trong thức hải phát ra tiếng nổ long trời lở đất. Tiếng nổ này như nghĩa sĩ đập ghế, tử sĩ rút kiếm, có một loại kiên quyết vĩnh viễn không quay đầu lại.
Khương Vọng không chút do dự, trực tiếp dẫn nổ Linh Vực của hắn!
Thứ đầu tiên chịu trọng thương chính là thần hồn của hắn, thân thể vốn đã bị thương nặng nề, lại chịu thêm thương tích trí mạng, tuyết thêm sương, đã là hấp hối, không còn sức phản kháng.
Sau đó Linh Vực mới triệt để nổ tung, dòng lũ linh thức dâng lên. Bao phủ toàn bộ sườn núi, đương nhiên cũng lập tức bao trùm Chu Lan Nhược, xé rách linh thức của ả, cắt thần hồn của ả!
Trong cơn đau đớn cực đoan mà thần hồn cảm nhận được, Chu Lan Nhược bóp nát một viên đá tròn như vàng như ngọc, biến ảo bất định trong lòng bàn tay. Viên Nhân Duyên Thạch này là lão tổ Chu Ý khổ tâm tìm được, vật cực kỳ quý giá, không đến thời khắc mấu chốt sẽ không sử dụng.
Đúng lúc này! Lực lượng nhân quả đã khô cạn nhanh chóng được bổ sung.
Trong đôi mắt mỹ lệ của ả lóe lên hào quang rực rỡ, như cưỡi ngựa xem hoa, lại là ngựa xe như nước.
Xóa đi Nhứ Quả, lại mở Lan Nhân!
Linh Vực của Khương Vọng đã hoàn toàn nổ tung, dòng lũ đã lan tràn, giờ lại trở về thời khắc bành trướng đến cực hạn kia, sắp nổ mà chưa nổ.
Thứ tiêu biến chính là nhân quả mà không phải thời gian, cho nên hai bên đều biết trước đó xảy ra chuyện gì.
Lần này Chu Lan Nhược không chút do dự, rời khỏi con đường núi, theo sát Lộc Thất Lang.
Khương Vọng thật sự dám chịu chết!
Mà ả không cần phải vậy.
Ngay khi Chu Lan Nhược cũng bứt ra rời đi, thần hồn cũng đã trở lại trước khi nổ tung, Khương Vọng ngồi ngay ngắn ở thần vị trong Uẩn Thần Điện.
Hai bên khóe mắt của hắn có ba sợi gân xanh, kéo dài đến thái dương!
Đó là biểu hiện của việc linh thức đã vận dụng đến cực hạn, sắp thoát cương.
Linh vực đã bành trướng đến cực hạn, bỗng nhiên co rút lại, tạo thành một kiện linh y trên người Khương Vọng! Chính một lần chuyển đổi này, con đường núi đã trống không, hắn đã nắm được cơ hội đoạt đường!
Đương nhiên Khương Vọng cũng đã cân nhắc qua, vận dụng nhiều thần thông như vậy, Lan Nhân Nhứ Quả của Chu Lan Nhược có thể khởi động được hay không.
Nhưng một vị cường giả am hiểu nắm chắc nhân quả, đã sớm quen với kết quả xác định, trước khi thấy rõ lá bài tẩy của hai bên sẽ tuyệt đối không tùy tiện lên chiếu bạc.
Ả đứng trên con đường núi nửa bước chẳng dời, tất có chỗ dựa!
Không phải người họ Khương nào đó cuồng vọng, nhưng có thể khiến Chu Lan Nhược đứng trước mặt Khương Vọng mà không sợ hãi, ngoại trừ Lan Nhân Nhứ Quả thì còn gì khác? Chiến đấu đến bây giờ, tài hoa của Khương Vọng hắn đã bị thiên kiêu Yêu tộc nhìn thấy, đã đem thiên kiêu Yêu tộc cắt thương. Trừ Lan Nhân Nhứ Quả ra, tất cả những thứ khác đều không có tư cách trở thành chỗ dựa cho Chu Lan Nhược.
Cho nên hắn tin chắc, tất nhiên còn có ít nhất một lần Lan Nhân Nhứ Quả.
Đương nhiên đây cũng là một lần đánh bạc lớn. Nếu đánh bạc sai, nếu Chu Lan Nhược có chỗ dựa khác, hoặc chết không chịu xóa bỏ Nhứ Quả, vậy hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận kết cục cuối cùng, bất luận Yêu tộc xử lý hắn như thế nào cũng không còn sức phản kháng.
Không phải máu đánh bạc của hắn sâu nặng, thật sự là không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể liều mạng đánh cược một lần!
Nhưng nói đi thì phải nói lại, trong thế giới Thần Tiêu này, trong lúc đám yêu vây quanh, có khi nào không nguy hiểm? Có nơi nào không nguy hiểm?
Lúc này ván cờ đã phân thắng bại, Khương Vọng khoác tấm áo Linh Vực định nhảy ra khỏi Bất Lão tuyền, cứ như vậy trời cao mặc sức bay, chạy trốn trong toàn bộ thế giới Thần Tiêu.
Nhưng Lộc Thất Lang dẫn đầu thoát khỏi sườn núi, bỗng nhiên tay trái chắp lại kiếm chỉ, đứng trên không trung đột nhiên quay về, chỉ thẳng vào mi tâm Khương Vọng!
Có một loại đau nhức như là mũi kim đâm xuyên qua đầu, cứ như là xuyên thẳng từ mi tâm ra sau đầu.
Khương Vọng chợt giật mình, Linh Vực vốn đã cố gắng áp chế lập tức bộc phát!
Nếu như ván cờ này chỉ có Khương Vọng và Chu Lan Nhược, như vậy có thể nói hắn lại thắng thêm một nước.
Nhưng trong cuộc còn có Lộc Thất Lang!
Lộc Thất Lang không có thần thông kinh khủng như Chu Lan Nhược, trong quá trình chiến đấu không thấy bố cục tinh diệu gì. Nhưng mỗi lần ra tay, đều vào thời khắc then chốt, thường là nét bút như thần, quả không hổ danh Linh Cảm Vương!
Khương Vọng dùng Linh Vực bùng nổ xua đuổi Chu Lan Nhược, mà khi hắn thu liễm Linh Vực định chạy trốn, Lộc Thất Lang châm lửa đốt pháo hoa của hắn!
Khoác lên tấm áo Linh Vực, thân hình đã nhảy lên lại nặng nề rơi xuống!
Tựa như hỗn độn sơ khai, vũ trụ mới mở, mọi thứ của hắn bị hủy diệt chỉ trong nháy mắt.
Sau đó là nước Bất Lão tuyền được Chân Ngã Đạo Kiếm nâng lên, lại dần dần rơi trở về trong Bất Lão tuyền.
Đập cho thân thể hắn như con cá sống giãy giụa trên bờ, lại một lần nữa đập xuống thẳng tắp!
Rầm! Rầm! Rầm!
Từng đợt sóng, tựa như đang hưởng ứng với pháo hoa thần hồn.
Thiên địa tự có âm thanh, gần với đạo mà ít ai nghe thấy.
Rầm!

"Tại sao nơi này lại gọi là Lão Sơn?"
"Không biết, đều gọi như vậy cả."
"Không biết lão ở nơi nào."
"Từ khi sách vở ghi chép, nơi đây đã tức là tên này. Có lẽ là truyền xuống từ thời cổ đại hay chăng?"
Trong trạng thái gần như vô thức, đang trong thời khắc cận kề cái chết.
Nước Bất Lão tuyền đã nhấn chìm Khương Vọng, chôn vùi tên kẻ tha hương đáng thương này.
Lẽ ra lực lượng thần suy kia nên giết chết hắn, nhưng khi sắp chôn vùi sinh cơ của hắn...
Ục ục ục!
Tiếng bọt nước hư ảo tĩnh mịch kia bỗng nhiên vang lên âm thanh chân thực.
Thời gian cổ xưa bị vén mở, hiện ra những dấu vết còn sót lại trong năm tháng vạn, để lộ truyền thuyết xa xưa nhất trên thế gian này là Trường Sinh Bất Lão!
Dòng nước suối trong veo ập vào thân thể Khương Vọng, nước vốn cực tử thần suy, vậy mà lại thấm ra một chút ngọc dịch.
Trong cực tử, sinh ra cực sinh!
Lộc Thất Lang cầm kiếm trên trời cao, nhất thời khó nén được kinh hãi.
Hắn cảm nhận được một luồng khí tức cực mạnh, đang hồi khí với tốc độ khủng khiếp, ngay trong Bất Lão tuyền!
Lão Sơn là gì?
Thế gian có Bất Lão tuyền, bị cường giả Yêu tộc mang đi lúc rời khỏi hiện thế. Cho nên Bất Lão tuyền mất đi nguồn sống, giãy giụa bao nhiêu năm ở Yêu giới cuối cùng cũng khô cạn. Cho nên Bất Lão sơn mất đi Bất Lão tuyền, từ đó núi xanh cũng già, gọi là "Lão Sơn"!
Khương Vọng là ai nào?
Trong trận chiến phạt Hạ mà cả thế gian chú ý, lập được đại công chỉ sau Đốc Hầu Tào Giai.
Được phong làm Võ An hầu với ba ngàn hộ thực ấp của đế quốc Đại Tề, phong ở đất Hạ, phong ở Lão Sơn!
Đây chính là danh vị!
Nhân tộc là chúa tể hiện thế, trấn áp chư thiên.
Tề quốc là bá quốc thiên hạ, hùng chủ Đông vực.
Luật Tề tức thiên luật, pháp Tề tức thiên quy.
Phong chủ được Tề quốc sắc phong, trên pháp lý và hiện thực đều đã thành lập!
Cho nên, Khương Vọng mới là chủ nhân chân chính của Bất Lão tuyền.
So với Chu Lan Nhược mới đoạt được Bất Lão tuyền, thậm chí cả Hàn Sơn Hạc gia sở hữu Bất Lão tuyền trong thời gian dài, hắn còn được Bất Lão tuyền công nhận hơn nhiều.
Thiên Yêu như Hạc Hoa Đình, Chu Ý đều muốn phục hồi kỳ vật thế gian Bất Lão tuyền, lẽ nào Bất Lão tuyền lại không muốn tự cứu lấy mình?
Vào thời khắc Khương Vọng thật sự chạm tới lằn ranh sinh tử, lại chấn động thiên địa đạo tắc.
Nó đột nhiên "thức tỉnh", truyền sinh cơ còn sót lại trong thời gian dài đằng đẵng, dâng hiến cho chủ nhân của nó, phong chủ của nó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận