Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 812: Bạn trời ơi

Khương Vọng suy nghĩ một hồi: "Chuyện này, hẳn là Hoa Anh Cung chủ hiểu được."
Yến Phủ cười khổ: "Hôn ước của ta với nữ nhi Liễu gia vốn đã phải bị hủy từ lâu, nhưng Phù Phong Liễu thị bên kia mãi vẫn không chọn đích tử mới, nói là Liễu Huyền Hổ rất cố gắng tu hành, nhất định sẽ sớm ngày đột phá vân vân. Yến gia cũng không tiện đến cửa thúc giục. Chuyện cứ như vậy bị kéo dài."
Yến Phủ là người ôn hòa điềm đạm, có mấy lời không nói ra, không có nghĩa là không nghĩ tới.
Gia chủ Liễu gia không cam lòng thay đích tử, vừa không ngừng dày vò cậu trai nhỏ Liễu Huyền Hổ, vừa giữ chặt hôn ước với Yến gia không nhả, chưa chắc không có ý riêng muốn mượn thế của Yến gia để hỗ trợ cho nhất mạch này của mình.
Sợ rằng ngày nào nội bộ Liễu gia chưa thật sự thay đích tử, thì sẽ không nhắc đến chuyện giải trừ hôn ước.
Chuyện tiếp theo liền trở nên dễ hiểu.
Yến Phủ không chính thức giải trừ hôn ước, nhưng người sáng suốt đều biết, đó chỉ là chuyện sớm muộn. Nếu không phải lần này Hoa Anh Cung chủ thò mặt ra gây chuyện, thì nhiều người sẽ không biết trước đây Yến Phủ từng có hôn ước với nữ nhi Liễu gia.
Với điều kiện hiện giờ của Yến Phủ, tất nhiên chẳng phải lo không có người hôn phối. Nội bộ Yến gia, cũng không ít những cuộc hôn nhân liên kết như này. Nên Yến lão gia tử mới đi tìm người khác cho tôn nhi. Mới có chuyện năm ngoái Trọng Huyền Thắng nói với Khương Vọng trong Thái Hư ảo cảnh, rằng Yến Phủ sắp có đám hỏi vân vân.
Thật ra, Trọng Huyền Thắng không biết Yến Phủ trước đây còn có cái vụ hứa hôn này. Chuyện này khẳng định không phải là bí mật, nhưng mà không có bao nhiêu người chú ý.
"Sau đó Ôn gia muốn kết thân với nhà ta. Gia tổ đã tìm cho ta một nữ tử tương xứng, là nữ nhi Ôn gia, khuê danh Đinh Lan. Đương nhiên nếu muốn kết thân với họ, thì phải xử lý hôn ước trước đây, nên ta mới đi Phù Phong quận, để thối hôn. Vì Ôn Đinh Lan là nữ nhi của Hướng Nghị Đại Phu Ôn Duyên Ngọc, nên Hoa Anh Cung chủ mới bảo ta ngại bần yêu phú, nịnh bợ, tham luyến hư vinh."
Yến Phủ lúng túng: "Hôm đó đang uống rượu với Trọng Huyền ca, Hoa Anh Cung chủ tìm tới, ta đành phải trốn."
Hướng Nghị Đại Phu không phải là một chức quan.
Thể chế chính trị của Tề quốc không phức tạp.
Chính sự lấy tướng quốc đứng đầu, quản lý Chính Sự Đường.
Trong sảnh Chính sự, có chín Hướng Nghị Đại Phu nghị chính. Dưới Chính Sự Đường, có ba bộ Bộ, Hộ, Lại, chia nhau quản lý lễ nghi, kinh tế, quan chức.
Triệu Tuyên bị Địa Ngục Vô Môn giết, chính là Lễ Bộ đại phu, là quan viên tứ phẩm.
Toàn bộ chính lệnh Tề quốc, ngoài Đô Tòng Chính Sự Đường, chín Hướng Nghị Đại Phu đều có địa vị rất cao, đều là nhị phẩm đại viên.
Chuyện binh lấy Trấn Quốc Đại nguyên soái cầm đầu, quản lý Binh Sự Đường. Thống soái chín chốt, đều thuộc Binh Sự Đường. Binh Sự Đường quản lý binh mã toàn thiên hạ. Đương nhiên, vẫn có một vài loại quân, không thuộc Binh Sự Đường.
Như Định Viễn Hầu Trọng Huyền Trử Lương, chính là một trong Thống soái chín chốt, thuộc Binh Sự Đường.
Ngoài ra, chính là quận trưởng phủ các nơi, phụ trách hành chính, quân sự các nơi, quản lý phủ thành chủ tại địa phương quản lý.
Tóm lại, không mâu thuẫn xung đột với nhau, chỉ thỉnh thoảng hơi chồng chéo.
Thí dụ như kim châm án, quận trưởng phủ địa phương không xử lý được, bèn báo lên Lâm Truy.
Ngoài ra còn có một ít nha môn đặc thù, như nội quan, đả canh nhân, Đô thành Tuần Kiểm Phủ. Những đơn vị này không thuộc Chính Sự Đường, cũng không thuộc Binh Sự Đường, mà do hoàng đế trực tiếp quản lý.
Đô thành Tuần Kiểm Phủ là một nha môn rất đặc thù, Bắc Nha Đô úy có chức cao quyền trọng, chủ quản trị an của cả đô thành, nhưng đối với đạo tặc trong thiên hạ cũng có quyền quản thúc nhất định, quyền lực vô cùng kinh người.
Đây cũng là lý do vì sao Bắc Nha Đô úy sau khi thành Thần Lâm, phải "Thăng quan".
Bản thân Bắc Nha Đô úy chỉ là quan chức tứ phẩm, nhưng các quyền Đô thành Tuần Kiểm Phủ được dùng, không chỉ có nhiêu đó. Hệ thống Thanh bài, là hệ thống có sức mạnh cường đại tương đương, nhưng lại bị Bắc Nha quản lý.
Dĩ nhiên quyền lực của Bắc Nha Đô úy rốt cuộc lớn tới cỡ nào, thì phải xem khi Đô úy huy động được bao nhiêu người. Bởi vì có những Thanh bài không thèm nể mặt Bắc Nha Đô úy.
Thí dụ như bộ thần Nhạc Lãnh. Hắn là bộ đầu Thanh bài tam phẩm, còn là nhị phẩm trí sĩ, coi như cao hơn Trịnh Thế mấy cấp.
Nếu Trịnh Thế không nịnh dỗ, Nhạc Lãnh hoàn toàn có thể không để ý tới Bắc Nha chính lệnh.
Nói tóm lại, Yến Phủ đã kiếm được một mối hôn sự tốt.
Hướng Nghị Đại Phu gần như là ngang hàng với hung sát Trọng Huyền Trử Lương. Chỉ là, Trọng Huyền Trử Lương còn có công huân Hầu tước trong người, nên Hướng Nghị Đại Phu không so bằng được.
Yến Phủ tìm một Hướng Nghị Đại Phu làm cha vợ, chẳng trách Hoa Anh Cung chủ mắng hắn ngại bần yêu phú.
Mặc dù với tài sản của Yến Phủ, chẳng cần phải yêu phú gì, có nhà ai phú bằng nhà hắn!
Chuyện này Yến Phủ rất oan, lúc chỉ phúc vi hôn những năm trước, hắn đâu phản đối được. Sau đó Phù Phong Liễu thị liên tiếp xảy ra chuyện, hôn ước trở thành hữu danh vô thực, hắn cũng chả làm được gì. Về sau nữa gia gia hắn Yến Bình quyết định hôn sự với Hướng Nghị Đại Phu Ôn Duyên Ngọc, chẳng lẽ hắn có thể nhảy ra nói mình không đồng ý? Nên chỉ còn cách cắm đầu đi Phù Phong quận từ hôn.
Vì hắn chủ động đi thoái hôn là sự thật, nên khi bị Hoa Anh Cung chủ mắng chửi, thậm chí đuổi theo đánh, hắn không phản kháng được.
Đứng trên góc độ của nữ tử Liễu gia Liễu Tú Chương, nàng ấy cũng là vô tội. Đang là danh môn đích nữ, có mối hôn sự làm người ta hâm mộ, còn chưa kịp làm gì, cây cột chống của gia tộc gãy sụp, đại ca thiên kiêu được cả tộc gửi gắm kì vọng bị một tên điên giết, gia thế tụt dốc không phanh, đệ đệ lại là củi mục, đập vào cả đống tài nguyên cũng không lên nổi, khiến người ta có ý muốn đổi người.
Nàng ta có làm gì đâu, mà bị biến thành mạch nhánh, còn bị người từ hôn!
Không trêu ai không chọc ai, mà lại bị nhục.
Một chữ thảm không miêu tả đủ.
Là khuê phòng mật hữu của Liễu Tú Chương, Hoa Anh Cung chủ Khương Vô Ưu giận không tả nổi, là điều có thể hiểu được. Nhưng nàng ta có giận, cũng không có khả năng đi tìm Tiền Tướng Yến Bình để gây! Yến Phủ dù không có lỗi, thì cũng phải làm cái bia thôi.
Khương Vọng hết sức đồng tình gắp đồ ăn, nhai kỹ nuốt chậm, xong mới nói: "Hèn gì ngươi đi gặp ta mà cũng phải lén lén lút lút, sợ gặp phải Hoa Anh Cung chủ chứ gì."
"Không dối gạt Khương huynh, việc lần này ta thật sự là có hơi bực bội. Nghe nói ngươi trở lại, nên vội gọi người tới sắp xếp để gặp ngươi. Nói đại chuyện gì cũng được." Yến Phủ lắc đầu than thở.
"Ngươi trở về cũng đúng lúc, mấy ngày nữa ta định đi ra biển để tránh nạn, chẳng phải Long Xuyên ca với Tượng Càn đang ở quần đảo hay sao! Ta tìm họ để giải sầu, ngắm cảnh biển chút."
Nét mặt Khương Vọng cổ quái: "Làm vậy cũng hay."
Yến Phủ đắm chìm trong nỗi sầu của mình, không nghe ra được sự khác thường, hỏi: "Khương huynh đi cùng không?"
Khương Vọng: "Ta cũng đang có việc định đi quần đảo, nhưng mà không cần vội như vậy."
Không cần phải nói Yến Phủ biết hắn đi làm gì. Không phải là không tin nhau, thật ra hắn còn hợp với Yến Phủ hơn cả Cao Triết, chỉ là chuyện cứu Trúc Bích Quỳnh, hắn đã nợ ân huệ quá nhiều người rồi, không muốn nợ thêm nữa.
Nên hắn cũng không nói cho Yến Phủ biết, đến lúc đó Khương Vô Ưu cũng sẽ đi quần đảo.
Chỉ vì muốn xem Yến Phủ bị ăn đòn.
Trọng Huyền Thắng đã được thấy rồi, nhưng hắn thì chưa.
Tiếc lắm á.
Yến Phủ không biết suy nghĩ của Khương Vọng.
Hắn còn vì lâu rồi mới được giải sầu mà thấy vui, hồn nhiên không biết những người bạn mình kết giao toàn là bạn trời ơi, còn nâng ly lên chúc tụng: "Vậy ta đi trước, dò đường cho Khương huynh! Chúng ta gặp lại trên biển!"
"Nhất định!" Khương Vọng tươi cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận