Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1791: Bên ngoài Bất Thục thành (2)

Uy nghiêm im ắng đã bao trùm.
"Ngươi đang nhìn ai vậy?" Hoàng Kim Mặc một bước đạp trên không, song song đối mặt với Trang Cao Tiện, đồng thời cắt đứt loại áp lực mà y đang gây lên Chúc Duy Ngã.
Nàng từng nói với Muội Nguyệt, nếu Trang Cao Tiện đích thân đến đòi người, nàng sẽ không do dự giao người ra.
Nhưng giờ phút này, ánh mắt của nàng lại không có chút nhượng bộ nào: "Ngươi cho rằng đối thủ của ngươi là ai?"
Trang Cao Tiện nhìn nàng bằng ánh mắt lãnh đạm: "Một kẻ vượt quá giới hạn xưng quân trên một mẫu ba phần đất như thế này thì cũng thôi đi, nhưng chỉ vì có chút quan hệ mơ hồ với Sở quốc mà ngươi dám càn rỡ trước mặt cô như vậy sao?"
Hoàng Kim Mặc cười.
Váy hoa màu đen tôn lên nụ cười ấy, như đóa hồng đen nở rộ giữa không trung.
"Tung hoành tới lui trong cái ao nho nhỏ vài ngàn dặm này, ngươi có lẽ thực sự cảm thấy mình là hùng chủ bất thế! Bản quân ít đến Tù Lâu, luôn lời hay tiếng đẹp với Đỗ Như Hối, làm cho các ngươi có can đảm coi thường chúng ta!"
"Các ngươi có biết tại sao Hàn Ân không đến Bất Thục thành khi đó không?"
"Các ngươi có biết tại sao Ung quốc từ đầu đến cuối vẫn không có dã tâm với nơi này không?"
"Các ngươi không biết. Là vì Trang quốc trước đây quá yếu, còn các ngươi thì quá ngu dốt!"
Nàng hai tay được sơn móng tay màu đen, nhẹ nhàng nắm lấy một thanh đao cánh phượng.
Nàng lạnh lùng nhìn Trang Cao Tiện: "Dõi mắt nhìn khắp thiên hạ, bản quân có thể là người duy nhất có thể giết chết một chân nhân Thần Lâm, Trang Cao Tiện, ngươi muốn thử một chút sao?"
Thật là cuồng ngôn!
Động Chân là cảnh giới gì?
Trong thời đại cổ xưa, Thần Lâm từng xưng là bất hủ, sau đó khi sống đến năm trăm mười tám tuổi thọ tận, chứng minh rằng không phải bất tử thật sự.
Mà cảnh giới Động Chân là thấm nhuần thế giới chân thực, là thấy được "thật bất hủ"!
Dõi mắt nhìn khắp thiên hạ, thậm chí tìm cổ kim khắp nơi, cũng chưa từng có Thần Lâm nào dám nói chính mình có thể giết Chân Nhân.
Chính là ở hiện thế mà xem, Thần Lâm đệ nhất thiên hạ có lẽ có tranh luận, nhưng Thần Lâm đệ nhất Đông Vực không hề nghi ngờ là Trọng Huyền Trử Lương từng đã là Hung đồ.
Nhưng cho dù là Trọng Huyền Trử Lương, tay cầm Cát Thọ chi đao, cũng không có chiến tích chém giết Chân Nhân ở cấp độ Thần Lâm!
Bên trong những chiến tích mà mọi người đều biết, Trọng Huyền Trử Lương một đời ở cảnh giới Thần Lâm, có năm lần chiến Chân Nhân cảnh, một lần so với một lần nguy hiểm, một lần cuối cùng càng là dưới trạng thái sắp chết trạng thái giữ trọn vẹn một năm! Chính là loại chiến tích này, cũng đã để cho y trở thành Thần Lâm đệ nhất Đông Vực không thể tranh cãi Đông Vực.
Ở Thần Lâm cảnh chém giết Chân Nhân? Trọng Huyền Trử Lương cũng không dám buông lời cuồng ngôn như vậy!
Hoàng Kim Mặc rút cuộc có chỗ dựa như thế nào mới dám nói lời như vậy?
Nàng rốt cuộc là bằng vào cái gì, có thể có được tự tin như thế?
Thật chỉ là ếch ngồi đáy giếng cuồng vọng sao?
Hay là Hoàng Duy Chân năm đó có lưu lại thứ gì đó?
Bối cảnh của Hoàng Kim Mặc để cho người ta có quá nhiều suy đoán. Nhân vật truyền kỳ ẩn tàng ở sau lưng nàng kia cũng khó tránh khỏi cho người nhiều sinh ra phỏng đoán, khiến cho người ta bất an!
Nhưng Trang Cao Tiện là nhân vật bậc nào, sao có thể bị dăm ba câu dọa lùi?
Y chẳng qua chỉ đạm mạc mà nhìn Hoàng Kim Mặc: "Như vậy, cô thật sự rất là hiếu kỳ rồi".

Trận chiến đấu phát sinh ở bên ngoài Bất Thục thành này, ước chừng nhất định sẽ không bị quá nhiều người nhìn chăm chú.
Nhưng đối với mỗi người thân ở trong đó mà nói, đều có ảnh hưởng sâu xa.
Ở một bên khác chiến cuộc, Đỗ Như Hối hoàn toàn không để tâm cuộc đối thoại giữa Trang Cao Tiện cùng Hoàng Kim Mặc, lão đương nhiên không có lo lắng chút nào đối với vị quân chủ của Trang quốc bây giờ.
Lão chẳng qua là dùng một loại ánh mắt thương tiếc, cúi đầu nhìn Chúc Duy Ngã: "Ngươi vẫn rất quan tâm đến triều đình, đây là điều khiến lão phu vui mừng".
Lão tiếp tục nói với Chúc Duy Ngã: "Nhưng không quan hệ, Hoàng Phủ tướng quân đủ cường đại. Vả lại…".
Lão giơ tay phải lên, đối mặt với Chúc Duy Ngã, khóe miệng rất tự tin vểnh lên: "Hẳn là đầy đủ thời gian để lão phu chạy trở về".
"Ta đích xác còn rất quan tâm các ngươi, nhưng không biết quốc tướng đại nhân ngươi…." Chúc Duy Ngã nắm chặt trường thương, không chút do dự tung người lên, một điểm hàn mang như sao rơi, đóa đóa kim diễm giống như sen nở: "Phải chăng chịu được?!"
Người nào cũng khó có thể lường trước, Bất Thục thành danh xưng trong lúc hỗn loạn thành lập trật tự, nhất quán trung lập ổn định, sẽ có chuyện lớn như vậy liên tiếp phát sinh.
Trương Tuần đại chiến Chúc Duy Ngã, Tiêu Thứ xung kích Thần Lâm bỏ mình.
Mà ở vùng hoang dã bên ngoài Bất Thục thành, chiến đấu liên quan đến sinh tử đã phân làm hai trận.
Một bên là đại chiến hoa lệ liên lụy ba vị Thần Lâm cùng một vị Động Chân, một bên khác thì là cuộc vây ráp người đứng đầu Hoàng Hà bị một giản nện đến thổ huyết bay ngược ra.
Hắn lúc này cũng không biết Chúc Duy Ngã đang chiến đấu cho mình, cũng bởi vậy mà liên lụy đến Hoàng Kim Mặc.
Hắn chẳng qua là gặp phải thương tổn to lớn trên phương diện tình cảm cùng thân thể, bên trong vô lực bay ngược, ở giữa một cái chớp mắt trăm niệm thiên chuyển.
Bất luận đối thủ là kẻ nào, Khương Vọng cũng sẽ không kinh ngạc.
Mặc kệ phải giao chiến cùng ai, hắn đều có dũng khí đối mặt.
Hắn luôn luôn có can đảm chiến đấu, luôn luôn truy đuổi thắng lợi.
Nhưng một giản này của Đỗ Dã Hổ, nện cho hắn ảm đạm thất thần!
Tận sâu trong mộ phần đổ nát, xen lẫn những hài cốt vỡ vụn, Đỗ Dã Hổ khoác lên mình binh sát dữ tợn đỏ thẫm như máu, lao ra ngoài.
Một bóng đen hư ảo hiện ra sau lưng gã, binh sát ngưng tụ thành một con ác hổ hung dữ, ngửa mặt lên trời gầm thét!
Gã đã đi trên con đường cổ binh gia cửu tử nhất sinh, trực tiếp dùng khí huyết trùng mạch, luyện nên Hung Binh sát.
Sau vô số lần trải qua sinh tử trên chiến trường, gã đã hợp nhất huyết khí giết chóc trên chiến trường với Hung Binh sát, tạo nên Ác Hổ Sát này!
Gã điên cuồng đuổi tới như thế.
Ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Khương Vọng.
Nhị ca nhìn tam đệ.
Thống soái Cửu Giang Huyền Giáp của Trang quốc nhìn Thanh Dương Tử của Tề quốc.
Khương Vọng cảm nhận được một loại nguy hiểm lớn lao, khiến hắn hiểu rõ sâu sắc rằng - nếu không liều mạng phản kháng, hắn có lẽ sẽ thật sự tử vong!
Trong chớp mắt, hắn giật mình bừng tỉnh.
Từ bên trong loại cảm xúc đau đớn không thể tin nổi đó, để chính mình thoát ra khỏi trạng thái chiến đấu!
Chỉ một ý niệm, thế giới đã có khác biệt rất lớn.
Đỗ Dã Hổ đã được chứng kiến Khương Vọng trong tư thế chiến đấu.
Cho nên gã biết rõ rằng mình dù trọng thương Khương Vọng, rõ ràng đã truy đuổi được một nửa chặng đường - đến lúc này gã lại lựa chọn lùi lại!
Tốc độ gã rút lui còn nhanh hơn cả lúc đột phá trước đó, thiết giản giương ngang trước người, bày sẵn tư thế thủ thế.
Mà giữa ngực và bụng Khương Vọng, từng luồng sáng trắng rực rỡ lóe lên.
Hào quang năm thần thông hiển hiện, thân thể Thiên Phủ!
Trạng thái cường đại như vậy trong nháy mắt chống đỡ được thân thể bị thương nặng, cũng truyền cho hắn một cỗ lực lượng vô biên.
Hắn ở bên trong lùi lại đã khuấy động nên luồng gió, gió mạnh tựa như đang cổ động cho hắn.
Hắn ở bên loại cường đại không đủ rõ ràng này, đưa mắt nhìn Đỗ Dã Hổ.
"Đỗ lão hổ, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận