Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1349: Nàng đến từ đâu (1)

"Nếu như tin tức xấu không nói thì không tồn tại. Vậy ngươi có thể không nói." Khương Vọng nói.
Triệu Huyền Dương lật hai tay, vuốt mặt mình: “Được rồi!”
Lúc này Khương Vọng vẫn đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn như cái cối xay, mà y đứng cách đó không xa trước tảng đá.
Có lẽ nguyên nhân vì vừa mới dạo qua một vòng bên ngoài động quật, trong thượng cổ ma quật bị bỏ hoang khô héo này, lại như rót vào vài phần cảm giác tươi sống.
Nước đọng có gợn sóng nhẹ.
Triệu Huyền Dương càng muốn lý giải nó thành sự dao động của tâm tình mình.
Y nói: “Hai ngày trước, một vị sư đệ đồng môn ưu tú của ta khi rèn luyện ở Mê giới đột nhiên mất tích.”
Khương Vọng có chút khó hiểu: “Ở cái nơi như Mê Giới, đây không phải chuyện rất bình thường sao?”
Triệu Huyền Dương nhìn hắn một cái: “Khác với Mê Giới lần đó ngươi đi. Lúc vị sư đệ này của ta đi Mê Giới, mặc dù không có cường giả đi theo bảo vệ, nhưng cũng đã sớm định ra khu vực, dò xét rõ thực lực của Hải tộc, xác lập độ khó của thí luyện. Theo lý thuyết, khả năng chết trận của hắn không quá một thành. Mà trong khoảng thời gian đó, cũng không phát sinh di chuyển vị trí Mê Giới.”
Vì sao kẻ mạnh sẽ mạnh mãi mãi? Bởi vì càng là thế lực cường đại, càng có thể bảo vệ tốt hơn tương lai của bọn họ.
“Được rồi!” Khương Vọng cũng không có hâm mộ hay ghen tị gì, chỉ chuyển sang hỏi: “Cho nên các ngươi cảm thấy biến số là cái gì?”
“Loại chuyện này tự nhiên không thể nghi ngờ lung tung, cho nên Tiển soái tự mình đi Mê Giới, muốn phong tỏa khu vực nơi đó, tra rõ việc này… Chỉ là bị Kỳ chân nhân ngăn lại. Nói thiên kiêu Cảnh Quốc mất tích, muốn chân tướng có thể, trước tiên phải cho thiên kiêu Tề quốc một chân tướng.”
Tiển soái mà Triệu Huyền Dương nói tất nhiên là thống soái Thần Sách quân Tiển Nam Khôi, ở trên Hoàng Hà hội duy trì trật tự. Mà Kỳ Tiếu trấn thủ đảo Quyết Minh tự mình ngăn lại, cũng có thể coi là minh chứng cho xung đột tăng lên của Tề Cảnh.
“Hợp tình hợp lý.” Khương Vọng nói: “Mê Giới không phải nơi của một nhà, Hải tộc cũng không phải kẻ yếu mặc người xâm lược. Phong tỏa khu vực Mê Giới, tra rõ cái gọi là chân tướng cũng không phải chuyện đơn giản. Đương nhiên không thể nói làm thế nào thì cứ làm thế ấy.”
Triệu Huyền Dương liếc hắn một cái, ngón trỏ chỉ lên trên: “Bên trên có người cảm thấy, đây là uy hiếp kiểu trao đổi của Tề Quốc. Đương nhiên, ta không cho rằng Tề Quốc sẽ ra tay với chiến sĩ Cảnh Quốc ta ở chiến trường Mê Giới.”
“Nghĩ cũng biết, Tề Quốc không ai sẽ khởi đầu câu chuyện này.” Khương Vọng lắc đầu, hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy phương nào?”
“Trong thời gian ngắn làm sao nói chính xác được?” Triệu Huyền Dương nói: “Chúng ta có quá nhiều kẻ địch.”
“Nghe đến bây giờ…” Khương Vọng nhíu nhíu mày: “Hình như đối với ta mà nói là tin tốt.”
Triệu Huyền Dương từ chối cho ý kiến đối với việc này, cũng không nói thêm mấy lời nhảm nhí như “Sao ngươi không suy nghĩ cho ta”, chỉ nói: “Vậy ngươi nghe thêm một tin tức - Hòa thượng Khổ Giác đuổi theo ba ngày mà không đuổi kịp chúng ta. Huyền Không tự đã ra lệnh triệu ông ta trở về, Khổ Mệnh đại sư tuyên bố, Huyền Không tự không có ý định nhúng tay vào phân tranh các nước. Quốc nội chúng ta cũng có đương thế chân nhân… không định khoan dung cho ông ta nữa.”
“Cho nên chúng ta sắp rời khỏi nơi quỷ quái này sao?” Khương Vọng thế mà còn có thể cười được: “Nghe cũng không tệ.”
Triệu Huyền Dương luôn rất tự nhiên mà đem y và Khương Vọng quy về một bên, đem hòa thượng Khổ Giác trong khoảng thời gian này đi khắp Tây cảnh, nỗ lực nghĩ cách cứu viện Khương Vọng thuộc về phe phản diện.
Luôn mở miệng là “chúng ta”.
Khương Vọng nghe nhiều rồi, cũng lười phản bác.
“Theo lẽ thường mà nói là như thế.” Triệu Huyền Dương nhẹ giọng nói.
“Cho nên không theo lẽ thường…là như thế nào?” Khương Vọng rất bình tĩnh hỏi.
“Ngươi biết mà.” Triệu Huyền Dương thở dài: “Tuy Trang Cao Tiện thề thốt, chứng cứ ông ta đưa ra tuyệt đối có thể chống lại kiểm tra, điều ông ta nói chắc chắn là sự thật. Thế nhưng trong nước có rất nhiều người, bao gồm cả ta, cũng không tin tưởng ông ta, cho nên…”
“Cho nên ta không thể tới Ngọc Kinh Sơn?” Khương Vọng cười: “Bởi vì ba bên Tề Sở Mục tạo áp lực, chân tướng đã không cho phép các ngươi bày bố. Bởi vì Cảnh Quốc các ngươi cảm thấy chuyện thông ma của ta căn bản không thể bị điều tra một cách công khai? Bởi vì thái độ của Tề Quốc ở Mê Giới, Cảnh Quốc cảm thấy mình bị khiêu khích?”
Người oan uổng ngươi, càng biết ngươi bị oan uổng thế nào hơn cả ngươi.
Những người giả vờ bị che giấu kia thật ra trong lòng cũng tỉnh táo hơn bất kỳ ai khác.
Chuyện tiện tay bỏ đá xuống giếng, người dưới giếng chết hay không, lại có quan hệ gì với bọn họ chứ?
Bởi vì cách thức đáp trả gay gắt của Tề Quốc, bởi vì hiếm khi có tam đại bá chủ lập trường tỏ thái độ tương tự, tràng “công thẩm” trên Ngọc Kinh Sơn kia đã không có khả năng bị một mình Cảnh Quốc thao túng kết quả.
Nói cho cùng, minh ước Thượng Cổ Tru Ma là minh ước nhân tộc cùng tuân theo.
Tề, Sở, Mục, ba đại bá chủ quốc cộng lại, so với Cảnh Quốc càng có thể đại biểu cho tiếng nói của Nhân tộc hơn!
Mà cao tầng Cảnh Quốc, căn bản chưa từng tin tưởng Trang Cao Tiện, cũng kỳ thật không tin Khương Vọng thông ma.
Đại khái trước kia bọn họ lấy Khương Vọng làm lý do để gõ Tề Quốc cũng không nghĩ đến Tề Quốc có phản ứng kịch liệt như thế. Đến bây giờ thế như cưỡi hổ, đã khó xuống.
Cảnh Quốc không thể tự vả vào mặt mình trước người trong thiên hạ.
Cho nên màn “công thẩm” kia không thể tiếp tục!
Có rất nhiều biện pháp kết thúc công thẩm sớm, chủ động hủy bỏ tội danh, thừa nhận sai lầm là một cái, “người bị thẩm vấn” có hiềm nghi phạm tội xuất hiện ngoài ý muốn cũng là một cái.
Đường đường Cảnh Quốc, đương nhiên không có khả năng nhận sai.
Cho dù đối mặt với áp lực của ba đại bá chủ quốc, cũng tuyệt đối sẽ không chịu lùi bước.
Cho nên họ đưa ra lựa chọn nào, thật sự không khó để tưởng tượng.
Chỉ là…
Đây là Cảnh Quốc sao?
Đây chính là đế quốc trung tâm đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng, được xưng là đệ nhất thiên hạ sao?
Minh ước Thượng Cổ Tru Ma đã từng cứu Nhân tộc thoát khỏi nguy nan. Vậy mà hiện tại cũng suy bại đến mức trở thành vũ khí để tranh đấu sao?
Cho nên Khương Vọng đang cười.
Triệu Huyền Dương trầm mặc một lát, nói: “Những bằng hữu các quốc gia đó của ngươi, chỉ sợ không nghĩ tới, bọn họ giúp ngươi, trái lại càng hại ngươi.”
“Không, không, không.” Khương Vọng cười lắc đầu: “Hại ta chưa bao giờ là họ. Ta không thể nói, người dám làm việc nghĩa vì chọc giận ác đồ, cho nên người dám làm việc nghĩa là đồng lõa. Đây là chuyện không có đạo lý. Ai đang giúp ta, ai đang hại ta…”
Hắn chỉ vào ngực mình: “Lòng người tự biết được.”
Triệu Huyền Dương cười khổ nói: “Ngươi làm ta cảm thấy rất xấu hổ.”
Khương Vọng cười nói: “Vậy không bằng bỏ tối theo sáng, vứt bỏ Cảnh Quốc mục nát tối tăm, chuyển sang tân sinh. Tề Quốc mạnh mẽ phồn vinh, phong cảnh Đông Vực rất tốt!”
Triệu Huyền Dương hiếm khi nghiêm túc nói: “Cảnh Quốc là một quốc gia lớn, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện xảy ra, mỗi ngày đều sẽ sinh ra rất nhiều quyết định. Sai lầm mà nó phạm phải, càng thái quá hơn so với tưởng tượng của ngươi. Trách nhiệm nó gánh vác, chuyện chính xác đã làm, cũng nhiều hơn so với ngươi tưởng tượng. Ta thân ở trong đó, đi theo nó, có một số việc không cách nào thay đổi. Có một số đúng sai, cần phải có thời gian để nghiệm chứng. Ta chỉ hi vọng, khi ta đến được vị trí cao hơn, sai lầm nó phạm phải sẽ ít đi một chút, những việc chính xác nó làm sẽ nhiều hơn một chút.”
“Như vậy…” Khương Vọng nói: “Ta chúc ngươi trở thành một người như vậy.”
Triệu Huyền Dương nhìn hắn, than thở: “Ta vẫn luôn nói muốn kết giao với ngươi, cũng không phải trò cười, càng không phải lấy ngươi làm trò cười. Ngươi thật sự là một người vô cùng ưu tú. Nội Phủ tu sĩ ta tiếp xúc ở Cảnh Quốc, không ai có thể so được với ngươi…Bao gồm cả ta Nội Phủ cảnh.”
Nói thật ra, nếu vứt bỏ lập trường địch ta, mấy ngày nay ở chung, đúng là hai người có phần hợp ý, cũng không giống địch nhân đối chọi gay gắt, ngược lại trạng thái rất nhẹ nhàng.
Khương Vọng chỉ mỉm cười nói: “Ta nói chúng ta không phải bằng hữu, cũng không phải nói đùa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận