Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 559: Chuyện nhân gian

Đại Định năm thứ hai.
Từ Trang Đế đăng lâm Động Chân đến nay, Trang Quốc có khác biệt lớn.
Lãnh thổ quốc thái dân an. Khơi thông đường thủy, được Thủy phủ Thanh Hà dốc sức ủng hộ. Sửa chữa đường quốc lộ, hoàn toàn nối các thành vực lớn thành một mảnh. Những tà tu tả đạo lẩn trốn khắp các nơi, có rất ít kẻ dám lựa chọn Trang Quốc làm điểm dừng chân.
Mà ở ngoài biên cảnh, Trang Quốc mạnh mẽ chia cắt mười thành của Mạch Quốc, mở rộng đất đai gần bằng một quận mới.
Nhưng Trang Đế vẫn chưa theo đó mà lập nên quận thứ tư.
Nghe nói có triều thần tấu xin việc này, Trang Cao Tiện lại hỏi lại ngay giữa triều:
"Chỉ là đất đai của mười thành, có thể làm một quận hay không?"
Dã tâm rõ rành rành.
Mạch Quốc vội vàng hấp tấp đưa ra một lượng tài nguyên lớn, hối lộ Tần quốc. Sau khi có được sự ủng hộ của cường Tần, biên cảnh mới coi như yên bình lại.
Càng ngày càng nhiều bách tính Trang Quốc dần dần ý thức được, dường như thời đại Trang Quốc suy yếu ngày xưa, các phương đều có thể bị giẫm một chân đã một đi không trở lại!
Trang Quốc bây giờ, nói một tiếng cả quốc gia vui về phồn vinh cũng không quá đáng.
Ba quận của Trang Quốc, quận Hoa Lâm là nơi có Đô Thành, quận Đại Sơn thuận thế bao quát được vùng đất mười thành mới, nhảy lên trở thành quận vực lớn nhất Trang Quốc.
Chỉ có quận Thanh Hà, dường như vẫn không có gì thay đổi.
Nơi thần bí nhất, khiến người ta hướng tới nhất trong toàn bộ quận Thanh Hà chắc hẳn là Thanh Hà Thủy phủ.
Tại Trang Quốc, Nhân tộc, Thủy tộc thề ước mấy trăm năm, ở chung hòa hợp. Đương nhiên là có chút va chạm nhỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng đại cục. Hay nói cách khác, đại cục luôn bị người ở vị trí cao nắm trong tay.
Trong truyền thuyết, Thủy phủ Thanh Hà lấy bạch ngọc làm thềm, lấy hoàng kim làm gạch, tô điểm minh châu, kỳ trân đầy đất, đương nhiên dẫn tới phàm phu tục tử hướng tới không thôi.
Nhưng nói đến nơi chân chính khiến người ta đánh vỡ đầu chen vào, trở thành vùng đất mơ ước của rất nhiều đời người, thì phải là đạo viện quận Thanh Hà.
Bởi vì nơi này đại biểu đẳng cấp tu hành, đại biểu địa vị, đại biểu tương lai.
Nhưng, hàng năm số người được Quận Đạo viện tuyển nhận cực kỳ có hạn.
Toàn bộ mười ba thành trong quận Thanh Hà có bao nhiêu tu sĩ, ai không chen vỡ đầu cố gắng vào Quận Viện? Nhưng người đắc ý chung quy vẫn là số ít.
Bởi vì thành Phong Lâm đã biến mất, hiện tại quận Thanh Hà chỉ còn mười hai thành, nhưng tiêu chuẩn của Quận Đạo viện vẫn chưa giảm xuống, mà là giảm bớt số người một cách thích hợp.
Nghiêm ngặt như thế, cho nên những người thất ý quanh quẩn bên ngoài Quận Đạo viện kia cũng không hiếm thấy.
Trong mắt đệ tử năm hai của quận viện, Lưu Dao, giờ phút này nam tử đứng trước cổng chào, nhìn xa vào bên trong Quận Đạo viện, chắc hẳn là một trong số đó.
Nhưng y có chút khác biệt.
Lưu Dao thừa nhận ngũ quan của y khá xuất sắc, nhưng điều hấp dẫn sự chú ý của nàng ta, không phải là gương mặt, mà là đôi mắt kia, ôn hòa lạnh nhạt, lại xa xăm thần bí. Khi y nhìn ra xa bên trong Quận Đạo viện, còn có cảm xúc nhàn nhạt lan tràn.
Lưu Dao không phân rõ, loại cảm xúc kia là tiếc nuối, hay u buồn.
Nhưng điều đó khiến y vô cùng mê người.
Giờ đã là ngày thứ ba người này xuất hiện bên ngoài Quận Đạo viện, cũng vào lúc xế chiều, đứng ở cùng một vị trí, nhìn từ xa vào bên trong Quận Đạo viện như trước.
Y đang nhìn cái gì?
Lưu Dao không biết.
Nhưng nàng ta đột nhiên rất muốn tiến lên hỏi một câu.
Việc này là không nên. Đối với Lưu Dao, việc này rất không nên.
Năm ngoái, nàng ta phải cố gắng chen lên mấy vị trí cuối cùng trong danh ngạch, chen vào Quận Đạo viện. Hàng năm, Quận Đạo viện sẽ đào thải một nhóm người, nàng ta vô cùng cố gắng, mới giữ vững được vị trí hiện có, không trở thành một trong những người bị đào thải.
Khi ở Thành Đạo viện, nàng ta cũng là người đứng đầu, khá ưu tú. Nhưng ở Quận Đạo viện, thiên tài các thành vực lớn đều cùng cạnh tranh, chỉ trong thoáng chốc, nàng ta đã chẳng khác gì người thường.
Cho nên xưa nay nàng ta sẽ không lãng phí thời gian. Nàng ta tiếc rẻ đến mức quy định kỹ càng mỗi ngày đi con đường nào, thời gian tốn bao nhiêu đi đường.
Nhưng vậy mà, bởi vì một người xa lạ, nàng ta đã liên tục dừng bước ba ngày.
Người cầu đạo phải trung thành với lòng mình. Hình như viện trưởng đã từng nói qua câu này.
Khi Lưu Dao nhớ tới câu nói này, nàng ta thở dài một hơi, tìm ra lý do cho chính mình.
Thế là nàng ta thay đổi phương hướng đi ra ngoài, đi đến trước mặt người thanh niên yên tĩnh nhìn ra xa kia.
"Chào huynh."
Lưu Dao lên tiếng Người thanh niên kia thu tầm mắt lại, nhìn nàng ta, không nói lời nào, chỉ có ánh mắt bảy tỏ ý hỏi thăm.
Lưu Dao làm học viên chính thức của Quận Đạo viện, nhìn quen a dua nịnh hót. Thoạt đầu, nàng ta lo lắng thanh niên này cũng không có gì khác biệt những người tục tằng kia, uốn mình theo người đối với người của Quận Đạo viện như nàng ta. Nhưng bây giờ thái độ của thanh niên này quá lạnh nhạt, nàng ta lại không nhịn được sinh ra chút mất mát.
Trải nghiệm lo được lo mất như vậy, nàng ta chưa từng có.
"Này…"
Lưu Dao há to miệng, muốn hỏi gì đó, nhưng dừng lại trong chốc lát. Lời nói đến miệng, lại quên muốn hỏi điều gì.
Nàng ta mới ý thức tới, nàng ta không phải thật sự có câu hỏi gì. Nàng ta chỉ muốn tìm đề tài.
"Có chuyện gì?" Người thanh niên chủ động hỏi.
Giống như ấn quyết hoàn thành thủ thế cuối cùng, đạo thuật tự nhiên đổ xuống.
Mạch suy nghĩ của Lưu Dao rõ ràng từng chút một.
Nàng ta nói: "Huynh đứng nhìn ở đây mỗi ngày không có ý nghĩa gì. Không có đồng tình, không có ưu ái. Quận Đạo viện sẽ không chấp nhận đệ tử bởi vì bất cứ nguyên nhân nào khác ngoài thực lực."
"Ta là người từng trải." Nàng ta khuyên nhủ: "Thất bại chốc lát không là gì cả, hàng năm Quận Đạo viện đều có danh ngạch, huynh nên nắm chặt thời gian, tu luyện cho tốt, tiến một tấc, có nắm chắc của tiến một tấc."
Nàng ta chẩn chờ một chút, vẫn nói lời ra khỏi miệng: "Ta là đệ tử năm hai của Quận Viện. Nếu như huynh có vấn đề gì về mặt tu hành, có thể tới hỏi ta."
Ý đồ trong câu nói này quá rõ ràng, suýt khiến mặt nàng ta đỏ tới mang tai.
Nàng ta mạnh mẽ dùng đạo nguyên khống chế, mới khiến cho trái tìm đập mãnh liệt bình tĩnh trở lại.
Người thanh niên lẳng lặng nghe nàng ta nói xong, sau đó trả lời: "Không sao.”
Giọng nói của y ôn hòa, có một loại lạnh nhạt và ôn nhu chậm rãi.
"Ta chỉ xem thôi." Y nói.
Y không có bởi vì nàng ta mạo muội mà có bất mãn gì, cũng không bởi vì ý tốt của nàng ta mà lộ ra thân thiết.
Trước đó thế nào, thì hiện tại thế ấy.
Như thể y sẽ không thay đổi vì bất cứ ai, bất cứ chuyện gì.
"À." Lưu Dao sửng sốt một chút: "Ừm, tốt."
Nhưng rốt cuộc là cái gì tốt, nàng ta cũng không biết.
Dường như người thanh niên dự định tiếp tục nhìn ra xa, nhưng nàng ta còn đứng ở nơi này. Cho nên y dừng một chút, lại nhìn nàng ta một lần.
Ánh mắt kia phỏng chừng là hỏi ngươi còn có việc sao?
Lưu Dao như bừng tỉnh từ trong mơ, lập tức phản ứng kịp.
"A, ta, ta đi trước đây."
"Tạm biệt." Người thanh niên khẽ gật đầu rất lễ phép.
Lưu Dao vội vàng đi vào trong đạo viện, nhưng đi hai bước, nàng ta lại cắn răng, quay đầu: "Đúng rồi, ta còn không biết, huynh tên là gì?"
Để tỏ lòng thành ý, nàng tự giới thiệu trước:
"Ta tên Lưu Dao. Dao trong Mộc Đào Quỳnh Dao."
Lúc đó ánh mắt của thanh niên kia đã hướng về phía xa một lần nữa.
Dưới ánh tà dương, nhìn từ góc độ này khiến y có một loại khí chất xa cách khó mà hình dung cụ thể được.
Vào thời khắc này, Lưu Dao hoảng hốt cảm thấy, y không liên quan gì với toàn bộ thế giới.
Một người như vậy, hẳn là sẽ không quá để ý được mất ở Quận Đạo viện mới đúng. Cho nên, rốt cuộc y đang nhìn cái gì?
Thời gian như rất chậm, ý nghĩa trong lòng Lưu Dao liên tiếp không ngừng, nhanh chóng sinh ra rồi biến mất. Có mấy lần trong chớp mắt này, nàng ta cho rằng mình sẽ không có được đáp án.
Nhưng cuối cùng cũng chống cự được sự trầm mặc tưởng chừng dài đăng đẳng trong sự ngắn ngủi khác thường kia.
Nàng ta chờ được đến khi người thanh niên kia trả lời.
"Niệm Tường".
Y nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận