Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 117: Lá gan anh hùng

“Trước kia Bằng Cử đã nói, sau khi cha mẹ của đệ ấy chết, toàn bộ Phương gia chỉ có gia gia hắn là thật tâm mong đợi hắn.”
Trên đường về Lăng Hà giải thích.
Gia gia của Phương Hạc Linh chết không phải quá đột ngột, hơn nữa đã hạ táng rồi, không ai trong bọn họ có bản lĩnh khám nghiệm thi thể thông qua bài vị. Cho dù chuyện Phương Trạch Hậu nhượng quyền có vẻ kỳ quặc nhưng lần này tới cửa không phải thời cơ tốt. Vì vậy sau khi Lăng Hà lễ bái xong là ba người trở về.
“Được rồi, còn ai lạ gì lão đại nhà ngươi.” Triệu Nhữ Thành bĩu môi: “Rõ là người hiền lành.”
Lăng Hà luôn chân thành đối xử với mọi người, còn Triệu Nhữ Thành vừa kêu oan cho Khương Vọng lại vừa vội vàng hòa giải.
Khương Vọng chỉ mỉm cười, bỏ qua đề tài này, hắn vốn không để ý chuyện đó.
“Đạo viện nghĩ sao thế nhỉ? Bên Tập Hình ty không điều tra ra kết quả, lại phái chúng ta tới điều tra? Thế không phải làm loạn à? Ta và Phương gia đâu có hợp nhau.”
“Có lẽ đây là nguyên nhân đạo viện bố trí chúng ta điều tra việc này.” Triệu Nhữ Thành nói.
“Đạo viện nghi ngờ Phương Hạc Linh?” Khương Vọng nhíu mày nói.
“Hắn không đáng nghi ngờ à?” Triệu Nhữ Thành hỏi lại: “Xét về chiến lực thì hắn chẳng có chiến lực gì. Xét tới trí tuệ thì hắn càng không có. Dựa vào đâu một đội bốn người chết chỉ có mình hắn còn sống?”
“Ta lại cảm thấy bây giờ hắn rất khôn ngoan.” Lăng Hà nói một lời công bằng: “Hơn nữa... hắn đâu có lên núi.’.
“Hắn nói hắn không lên núi, ai mà biết được?” Triệu Nhữ Thành giang tay ra.
Sau khi rời khỏi Phương gia, trạm thứ hai mà Lăng Hà dẫn đội ngũ tới là Tập Hình ty.
Nói chính xác hơn là cơ quan làm việc của Tập Hình ty trong Phong Lâm thành.
Nhiệm vụ trên Đạo Huân bảng có rất nhiều nguồn gốc. Binh bộ, Tập Hình ty, bản thân đạo viện, thậm chí triều đình Trang quốc đều có thể tuyên bố nhiệm vụ trên Đạo Huân bảng.
Nhiệm vụ mà Phương Hạc Linh tham gia cũng là do Tập Hình ty khởi xướng, đánh giá cấp bậc cũng do Tập Hình ty.
Nhiệm vụ bát phẩm ban thưởng đạo huân trong khoảng 100 đến 500 điểm. Còn Tập Hình ty quyết định ban thưởng cho nhiệm vụ này chỉ có 150 điểm, trong số nhiệm vụ bát phẩm nó là loại khá thấp, hiển nhiên không phù hợp tình hình thực tế.
Hai tu sĩ bát phẩm, hai tu sĩ cửu phẩm, tất cả đều chiến tử. Nhiệm vụ có độ khó như vậy ít nhất cũng là đỉnh cấp trong bát phẩm, cũng tức là nhiệm vụ có khó khăn ban thưởng 500 điểm đạo huân.
Trên thực tế lần này bọn Lăng Hà nhận nhiệm vụ điều tra đã có 300 điểm đạo huân, hơn nữa bọn họ chỉ phụ trách điều tra chứ không cần xử lý chuyện tiếp theo. Tuy có nhân tố nhiệm vụ chỉ định, tăng phần thưởng thêm ba phần, nhưng cũng coi là nhận định cấp bậc hợp lý.
Tập Hình ty được coi là tổ chức chính phủ xử lý vụ án siêu phàm, có lẽ cũng cao ngạo mãi thành quen.
Ba tu sĩ đạo viện mang theo nhiệm vụ Đạo Huân bảng tới đây kiểm tra đối chiếu tin tức, toàn bộ Tập Hình ty không ai để ý tới.
Cho dù Triệu Nhữ Thành tuấn tú vô song, khổ nỗi trong nữ tu sĩ trong Tập Hình ty đều mắt cao hơn đầu, căn bản là không buồn nhìn bọn họ tới một cái.
Lăng Hà không ngại làm phiền người khác, không ngừng hỏi thăm, bị lườm nguýt vô số lần mới tìm được chính chủ.
Người đánh giá đẳng cấp của nhiệm vụ đó là một tu sĩ cảnh giới Du Mạch lông mày cong cong.
Lúc này hắn đang ngồi phía sau quầy, cách một lớp song cửa, cầm bút lông cúi đầu ghi chép gì đó, sắc mặt cực kỳ khó chịu: “Các ngươi có chuyện gì?”
Nhiều lần gặp khó khăn trong Tập Hình ty không ảnh hưởng tới thái độ của Lăng Hà.
Hắn chỉ mỉm cười, hết sức lẽ phép: “Chúng ta là đệ tử đạo viện, đến đây vì nhiệm vụ Bính Mậu, chúng ta có bốn sư huynh đệ chiến tử trong nhiệm vụ lần đó...”
“Con mẹ nó lại là nhiệm vụ này!” Gã lông mày cong đột nhiên quăng bút trong tay: “Có chịu thôi không hả?”
Có lẽ gã bị đè nén một thời gian rồi, cảm thấy ba người mặt mày trẻ trung này dễ ức hiếp nên đột nhiên nổi nóng: “Hôm nay tra thẩm, hôm sau cũng tra thẩm. Ta đã bị phạt bổng lộc một năm rồi, các ngươi còn muốn thế nào nữa đây?”
Nước bọt bay tứ tung, đập bàn la hét dữ tợn.
Lăng Hà tránh né một chút, định nói thêm gì đó.
Một cánh tay đã đập vỡ song cửa, nắm chặt lấy vạt áo gã lông mày cong kia, sau đó kéo phăng cả người hắn ra ngoài, khiến mặt gã va gãy đống song cửa.
Sau đó xách gã ra bên ngoài quầy.
“Còn muốn thế nào nữa đây?” Khương Vọng đã bất mãn từ lâu, tới giờ bụng đã tích đầy lửa giận, lúc này cũng chẳng quan tâm tới chuyện độ lượng với không độ lượng nữa, tóm lấy gã lông mày cong cong kia nói: “Vì sai lầm của ngươi nên đạo viện chết mất bốn đệ tử! Chết! Cái gì cũng mất! Con mẹ nó ngươi bị phạt bổng lộc một năm thì thảm lắm sao?’.
Gã lông mày cong toàn thân ngây ngốc.
Gã còn chưa phát tiết cơn tức xong, thằng nhãi của đạo viện đã xuất thủ. Hắn lập tức hội tụ đạo nguyên nhưng lại bị cưỡng ép phá tan.
Không phải hắn không muốn phản kháng, nhưng thật sự không có đường nào phản kháng.
Thực lực chênh lệch quá lớn!
“Này này! Các ngươi làm gì vậy?”
Các tu sĩ khác trong Tập Hình ty nghe tiếng động chạy tới.
“Khu vực quan trọng trong Tập Hình ty, ai cho phép các ngươi làm càn?”
Lúc trước tới hỏi thăm thì cả Tập Hình ty như căn nhà ma ám, ai nấy im miệng không nói năng gì, mặt không biểu cảm.
Giờ mới xảy ra chút chuyện thì ai ai cũng chạy ra.
Thân hình Lăng Hà thoắt một cái đã ngăn phía trước đám người này.
“Chúng ta nhận nhiệm vụ Đạo Huân bảng, phụng lệnh điều tra từ đầu tới cuối nhiệm vụ Bính Mậu. Trong thời gian này tất cả mọi người liên quan tới sự vụ đó đều phải phối hợp.”
Hắn vốn tốn tính, nhưng chẳng qua là vì độ lượng chứ tuyệt đối không phải nhát gan.
Lúc trước theo Khương Vọng tới Vọng Giang thành còn chuẩn bị máu phun năm bước.
Lúc này đứng trước mọi người cũng thần sắc nghiêm nghị, đạo nguyên tích tụ mà không phát.
Đám người Tập Hình ty sững sờ. Nhưng Đạo Huân bảng là công cụ quan trọng của quốc gia, khi tu sĩ chấp hành nhiệm vụ Đạo Huân bảng, tất cả các bên đều phải phối hợp, đây là quy củ.
Cho nên nếu chuyện hôm nay là do gã lông mày cong kia không chịu phối hợp, những tu sĩ đạo viện này có ra tay cũng là dựa theo pháp lý.
“Cho dù thế cũng không thể làm bừa được!”
“Đúng vậy, làm hư của công thì sao, các ngươi đền chắc?”
Dù sao đi nữa bọn họ cũng phải giữ thể diện cho Tập Hình ty.
“Chúng ta đền chắc?” Triệu Nhữ Thành mỉm cười, đi tới nói: “Mấy cái song cửa bằng gỗ thôi, các ngươi đòi bồi thường bao nhiêu tiền?’.
“Đây là đồ trong Tập Hình ty! Ngươi nghĩ là gì chứ?” Người kia cười lạnh nói: “Ít nhất cũng phải bồi thường khoảng một trăm đồng vàng.”
Vốn dĩ ý hắn là để đám người này thấy khó mà lùi, biết chừng biết mực.
Phải biết cho dù đối với tu sĩ Đạo Nguyên thạch mới là loại tiền thông dụng. Nhưng ăn ở, vẫn không thể thoát khỏi vàng bạc. Một trăm đồng vàng không phải dễ lấy ra.
Nhưng không ngờ Triệu Nhữ Thành lại đáp bằng một tràng cười.
“Được!’ Hắn quay đầu sang nói với Khương Vọng: “Tam ca, ra tay không cần lo lắng. Chúng ta đập khoảng một vạn đồng vàng đi, coi như cho Tập Hình ty sửa chữa.”
Đám người Tập Hình ty quay sang nhìn nhau, một tu sĩ trung niên sắc mặt âm trầm xuất hiện trong sảnh.
“Hóa ra là Triệu đại thiếu!’ Hắn ngoài cười trong không cười nói: “Tới Tập Hình ty của ta khoe của à?”
Hắn là người phụ trách Tập Hình ty ở Phong Lâm thành, tu sĩ lục phẩm Đằng Long cảnh Đan Trà.
“Cầm ty đại nhân, nào dám như vậy.” Để tránh Triệu Nhữ Thành nổi nóng tăng thêm mâu thuẫn, Lăng Hà cướp lời đáp: “Chúng ta đều là đệ tử đạo viện, nhận Đạo Huân bảng, tới Tập Hình ty tra án theo trình tự bình thường mà thôi. Nhưng vị này là người trong cuộc mà không chịu phối hợp, thậm chí nổi nóng. Để tránh gây động tĩnh lớn hơn nên sư đệ của ta đành chế ngự hắn trước.”
Hắn quay lại nói: “Lão tam thả người ra đi, đang trước mặt Đan đại nhân, như vậy còn ra thể thống gì?”
Khương Vọng mỉm cười, cũng thật sự buông lỏng tay, để gã lông mày cong cong rơi xuống đất, còn vỗ vai hắn: “Không sao chứ?”
Gã lông mày cong còn chưa tỉnh hồn, chỉ nói: “Không sao, không sao.”
Lúc trước hắn nổi nóng, không ai có thể giả bộ không nghe thấy. Vì vậy Lăng Hà nói thế, đám người Tập Hình ty cũng không thể cãi được.
“Được rồi, nếu là theo trình tự bình thường thì mọi người giải tán đi.” Đan Trà xua đám người đi, nhìn gã lông mày cong: “Mấy vị cao đồ đạo viện này nhận nhiệm vụ Đạo Huân bảng nên mới tới đây, có vấn đề gì ngươi cứ trả lời rõ ràng, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Gã lông mày cong nói.
Lúc này Đan Trà mới gật đầu, chắp tay sau lưng bỏ đi. Từ đầu tới cuối hắn không hề nhắc tới chuyện đòi Triệu Nhữ Thành bồi thường tiền.
“Thảm rồi, lần này bị ghi hận rồi.” Triệu Nhữ Thành cười hì hì nói.
Miệng thì kêu thảm nhưng gương mặt chẳng có vẻ gì là sợ hãi.
Khương Vọng vẻ mặt bất cần. Bọn họ đều là đệ tử xuất chúng trong đạo viện, tương lai rất có tiền đồ.
Nếu tương lai muốn vào Tập Hình ty, chỉ cần tu vi đạt tới, địa vị chắc chắn cao hơn Đan Trà. Nếu không vào Tập Hình ty, thế thì càng không cần phải lo.
Còn bây giờ, Đan Trà muốn giở trò gì, chẳng lẽ Đổng Á lại không bao che?
“Chúng ta thì không sợ, chỉ sợ trong nhà gặp rắc rối thôi.” Đang trước mặt gã lông mày cong, Lăng Hà không tiện nói thẳng, chỉ nhắc qua Triệu Nhữ Thành một câu sau đó nói: “Lão tam, đệ tranh thủ thời gian hỏi đi.”
Từ đầu tới cuối hắn không hề trách Khương Vọng lỗ mãng, Triệu Nhữ Thành phách lối, cho dù là đắc tội với nhân vật có thực quyền như Đan Trà.
Vì ba huynh đệ bọn họ đi cùng nhau, bất cứ ai làm chuyện gì, tỏ thái độ ra sao, bọn họ sẽ cùng gánh chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận