Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2591: Vượt xa mọi tưởng tượng của ta năm xưa (2)

Ánh mắt của y lướt qua trên thân những chiến sĩ Phù Lục sống sót sau tai nạn, đang tản lạc khắp nơi, rồi nhìn về phía Khương Vọng:
"Bọn họ và các ngươi không có gì khác biệt về bản chất, đều là nhân loại mà thôi."
Khương Vọng đột nhiên giật mình!
Khánh Hỏa Kỳ Minh hóa thành Tinh thú, tay cầm Sáng Thế Chi Thư, thần sắc cũng có chút bất an.
Vô Hán Công giải thích:
"Trong một trận chiến thời Viễn cổ kia, chúng ta căn bản không nắm chắc phần thắng. Trước khi trận chiến quyết định bắt đầu cũng đã âm thầm đưa rất nhiều Nhân tộc rời đi, phân tán vào chư thiên vạn giới - Nhân tộc từng là chư hầu của Yêu Đình, giúp Yêu tộc thống trị chư thiên vạn giới, những nơi mà Yêu tộc chê bẩn chê mệt chê nghèo nàn hoặc đơn thuần là lười biếng không muốn đi thì Nhân tộc chúng ta đều đã từng đến. Vì vậy chuyện này cũng không khó làm, thậm chí có thể nói là đã làm xong từ lâu. Chúng ta làm việc vô cùng kín đáo."
"Kế hoạch này có tên là 'Cốc Vũ'. Cốc Vũ là tiết khí để gieo trồng, hạt giống của Nhân tộc được gieo rắc khắp chư thiên vạn giới, từ đó không ngừng sinh sôi nảy nở. Cho dù chúng ta có thất bại đi chăng nữa, cũng sẽ có hậu bối của mình."
Đây là kế hoạch Cốc Vũ diễn ra vào thời đại Viễn cổ!
Các bậc tiên hiền thời đại này đã ôm quyết tâm tử chiến xông lên!
Trong thời đại đen tối đó, những con người cần cù dũng cảm đã đoàn kết lại, thiêu thân mình thành bó đuốc, mài xương bản thân thành kiếm, thắp sáng nên ngọn lửa văn minh. Sau vạn vạn năm trôi qua, bọn họ vẫn đang soi sáng cho Nhân tộc!
Tuy nhiên điều mà mọi người ở đây quan tâm lúc này là - Nhân tộc Phù Lục cũng có nguồn gốc từ Nhân tộc hiện thế?
Điều này không chỉ phá vỡ ấn tượng của đám người đến từ hiện thế, mà còn lật đổ nhận thức của Nhân tộc Phù Lục!
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, thì đây lại là chuyện rất hợp tình hợp lý.
Khương Vọng đã biết được một bộ phận chân tướng lịch sử, biết rõ Nhân tộc là do Yêu tộc sáng tạo ra, ban đầu xem Nhân loại như là nô lệ. Nhưng những kẻ đã sáng tạo ra Nhân tộc năm xưa là cường giả đến mức độ nào? Lực lượng của Ma linh hoàn toàn chính xác là còn lâu mới có thể với tới, làm sao có thể tái tạo ra Nhân tộc được? Chỉ là nó mượn tàn hồn của Vô Hán Công, chưởng khống phần thịt nát của vị tồn tại này, rồi lại tự xưng là Vô Hán Công, cho nên mới khiến người ta lầm tưởng rằng nó có thể dễ dàng siêu thoát như trở bàn tay, tạo nên ảo giác sáng tạo ra Nhân tộc cũng nằm trong phạm vi năng lực của nó.
"Xin hỏi Thánh hiền."
Khương Vô Tà lúc này hỏi:
"Mặc dù ngài nói Nhân tộc Phù Lục cũng có nguồn gốc từ Nhân tộc hiện thế, nhưng sau nhiều năm phát triển ở những thế giới khác biệt với nhau như vậy, cũng chắc chắn có nhiều chỗ khác nhau chứ?"
Vấn đề này hiển nhiên không phải là hỏi cho chính bản thân gã. Tật Hoả Ngọc Linh đứng sau gã cũng len lén nhìn sang, vẻ lo lắng và mong đợi đều hiện rõ trong đôi mắt đẹp của nàng.
Thái độ của Vô Hán Công đối với bọn họ cũng không có gì khác biệt, vô cùng ôn hòa đáp:
"Nhân tộc phân tán khắp chư thiên vạn giới, không phải ai cũng có thể sinh tồn, cũng không phải ai đều được thế giới đó công nhận. Đương nhiên cũng không thể tránh khỏi việc có chút Nhân tộc ở một số thế giới, do bản năng sinh tồn hoặc dưới ảnh hưởng của môi trường, cho nên đã xảy ra biến hóa về bản chất."
"Nhưng đối với thế giới Phù Lục mà nói, vì muốn tu thành Tu La Nhân Đạo, Ma linh đã tiến hành cường ngạnh can thiệp vào thế giới này, Nhân tộc ở đây trên cơ bản không có khả năng dị hoá được."
"Cho đến tận lúc này, sự khác biệt giữa Nhân tộc hiện thế và Nhân tộc trên Phù Lục cũng giống như người của Khánh Hỏa bộ và Xích Lôi bộ. Sự mạnh yếu của bộ tộc sẽ ảnh hưởng đến địa vị của bách tính. Đến một bộ tộc mới cũng cần được bộ tộc đó tiếp nhận... cũng chính là được trật tự thế giới công nhận. Nhưng hai bên đã không có sự khác biệt gì về bản chất."
Khương Vô Tà nắm chặt tay Tật Hỏa Ngọc Linh, siết càng chặt hơn một chút.
Xem như là Hoàng tộc của bá quốc hiện thế, gã đương nhiên có cách giải quyết vấn đề trật tự thế giới công nhận một con người cùng chủng tộc, cùng thuộc tính. Vấn đề mà Tật Hỏa Ngọc Linh lo lắng đã không còn là vấn đề nữa.
Liên Ngọc Thiền yên lặng canh giữ bên cạnh Lý Phượng Nghiêu.
So với Lý Phượng Nghiêu khí tức suy yếu nhưng vẫn vô cùng chói lọi, nàng cũng có nét tú lệ tinh xảo của riêng mình. Chỉ là trong ánh mắt lúc này lại có một vệt thở dài.
Nói đến, trong mười câu của Ma linh kia vậy mà không có một câu nào là thật! Sáng tạo ra cái này sáng tạo ra cái kia, cái gì mà hồi quy, trọng lâm, trấn ma... miệng lưỡi thật sự quá trơn tru.
Nàng còn tưởng là chín phần thật một phần giả, ít nhiều cũng có chút tin tưởng, giữa chừng đã có mấy lần dao động.
Lại nhìn đám người Đông gia và tiểu Thánh tăng kiên định như vậy, nàng không khỏi có chút tự ti. Cảnh giới Thiên Nhân quả nhiên cách biệt là có đạo lý của riêng nó!
Ánh mắt Vô Hán Công đảo qua đảo lại trên người mấy vị khách đến từ Thanh Thiên này:
"Kỳ thật còn có một chuyện khiến cho ta hiếu kỳ - Trong hoàn cảnh nơi mà hắn đã kinh doanh nhiều năm ở Phù Lục này như vậy cộng với lực lượng biểu hiện ra vượt xa các ngươi của Ma linh, lẽ ra rất khó bị nghi ngờ mới đúng. Là cái gì khiến các ngươi kiên định không tin tưởng hắn đến như vậy?"
Tịnh Lễ nghiêm túc nói:
"Bởi vì tâm của hắn dơ bẩn."
Vô Hán Công nghiêm túc gật đầu.
Hí Mệnh thì đáp:
"Lúc trước hắn còn muốn giết vãn bối, vãn bối sao có thể tin hắn được chứ? Trừ phi vãn bối ở trong hoàn cảnh tuyệt đối an toàn, ta mới bằng lòng phán đoán lời nói của hắn là thật hay giả. Nếu không đều xem như là rắm chó. Cho dù thả đến rực rỡ muôn màu thì cuối cùng cũng chỉ là rắm chó."
Vô Hán Công cười cười.
Khương Vô Tà liếc mắt nhìn trộm y một cái, cuối cùng vẫn lựa chọn thành thật:
"Vãn bối xem hắn như Vô Hán Công đã nhập ma để tiến hành đối phó."
Ngữ khí của Vô Hán Công đầy thâm ý:
"Nói như vậy, cho dù là ta thật sự, ngươi cũng sẽ nâng thương giết tới?"
Khương Vô Tà đắc ý cười cười:
"Chuyện này không phải vừa đúng lúc sao?"
Vô Hán Công lại nhìn về phía Lý Phượng Nghiêu.
Đối mặt với vị tiền hiền thời Viễn cổ này, Lý Phượng Nghiêu xưa nay vốn lạnh lùng, lúc này cũng mang theo thái độ kính trọng. Nhưng ngoài kính trọng, nàng vẫn có tư tưởng của riêng mình:
"Vãn bối đã ở Phù Lục một thời gian, cảm nhận được sinh mệnh của bọn họ vô cùng tươi đẹp, không thể xem bọn họ như là cỏ rác được. Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Ngoài ra, vãn bối tin tưởng phán đoán của Khương Vọng."
Vô Hán Công bèn quay qua nhìn nam tử họ Khương nọ.
Khương Vọng nói:
"Nhưng thật ra chính là vấn đề kia."
Vô Hán Công dùng ánh mắt biểu thị nghi vấn.
Khương Vọng nói:
"Vãn bối hỏi hắn cảm giác không ngừng cho người ta hy vọng, lại không ngừng khiến người ta tuyệt vọng, có khiến hắn cảm thấy vui vẻ hay không. Hắn lúc đó trả lời là có, kia là niềm vui hiếm hoi trong cuộc sống dài dằng dặc của gia hoả này."
"Vãn bối cho rằng nếu như là một cường giả chân chính, bất kể trên ý nghĩa thế tục là thiện hay ác, nhất định là người vô cùng tin tưởng đối với chính mình, tin tưởng bản thân đang đi trên con đường chính xác, đang làm những việc đúng đắn."
"Lăng nhục người vô tội để mua vui tuyệt đối không phải là một loại chính xác. Dưới bất kỳ tình huống nào cũng không phải. Đó là một loại tâm lý biến thái của kẻ yếu, không cách nào hưởng thụ niềm vui khiêu chiến cường giả, chỉ có thể tìm kiếm sung sướng rẻ mạt trên người những kẻ yếu hơn."
"Vãn bối cho rằng hắn không có trái tim của cường giả. Đương nhiên tuyệt đối không có khả năng trở thành ngài."
Một tu sĩ Thần Lâm cảnh đánh giá Ma linh của một trong tám đại Ma công, một tồn tại đạt đến cảnh giới Diễn Đạo, xem xét cường giả cấp độ siêu thoát không có trái tim!
Nhưng bởi vì mỗi một kiếm trong chiến đấu của hắn đều kiên quyết như vậy, vậy mà lại cho người ta một loại cảm giác đương nhiên là như thế.
Giống như người trẻ tuổi áo xanh cầm kiếm này, thật sự có tư cách phán đoán suy luận giống như vậy!
"Nhân tộc vẫn luôn tươi đẹp, cường đại như vậy."
Vô Hán Công cảm khái nói:
"Cho nên cho dù chỉ còn lại một chút thịt vụn, một sợi tàn hồn, một tia tàn niệm. Cho dù bị phong ấn bên trong Long Ma Công, mấy chục vạn năm không được ra ngoài. Ta vẫn luôn kiên định tin tưởng ván cược này với Ma linh, mình tuyệt đối sẽ không thua. Thắng thế của ta có hai điểm, đều ở Nhân tộc. Một là Nhân tộc là đại thế của chư thiên vạn giới. Hai là Nhân tộc vô cùng bất khuất, tuy ở giới này thế yếu, nhưng vẫn có tân hoả tương truyền. Ta từ trước đến nay đều tin tưởng bọn họ có thể sáng tạo ra khả năng vô hạn, chuyện ta phải làm chính là kiên trì kháng cự, kiên trì... Cho dù là với tư cách Vô Hán Công, hay là với tư cách Long Ma."
Bạn cần đăng nhập để bình luận