Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1780: Tinh lộ (1)



"Tội quân đại nhân không phải nhằm vào ngươi. Cái đó, hiện tại cục diện này với Trang Quốc, Bất Thục thành chung quy cũng phải ý tứ một chút.” Lúc trời sáng, Chúc Duy Ngã ngồi xuống trước mặt Khương Vọng, giải thích: “Cũng truy nã cả ta nữa.”

Khương Vọng làm bộ không nhìn thấy vết đỏ trên cổ y, rất rộng lượng nói: “Đương nhiên, ta hoàn toàn lý giải.”

Chúc Duy Ngã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ha, Tiêu Thứ thế nào rồi?”

“Không có biến hóa mới.” Khương Vọng nói.

“Thật sự là một người rất ổn định.” Chúc Duy Ngã cảm khái.

Khương Vọng vốn định nói, sư huynh ngươi cũng rất ổn định, nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng không nói như vậy.

Bốn mươi ngày nói dài cũng dài, đối với đời người mà nói, lại quá ngắn ngủi.

Mỗi một ngày trôi qua, Tiêu Thứ đã cách kết cục tử vong gần hơn một chút.

Loại áp lực này người thường khó có thể tưởng tượng.

Mà đệ nhất nhân thế hệ trẻ tuổi Đan Quốc, Trương Tuần Thần Lâm cảnh tự mình ngăn ở ngoài thành Bất Thục, không giết Tiêu Thứ tuyệt không bỏ qua… Quyết ý này, sát khí như vậy, như trát đao đã treo ở cổ.

Phải nói là thân chịu núi cao, trên núi cao lại có cự thạch chồng chất.

Đủ để ép vỡ bất cứ ý chí không đủ cứng cỏi nào.

Ngoài ra còn có ác danh phản quốc, tội nghiệt trộm đan…

Thế gian đều sai, thế gian đều ác, người người muốn thấy hắn chết.

Có thể nói, lúc này trong thành Bất Thục, chín phần chín người rơi vào hoàn cảnh của Tiêu Thứ, đều không thể đứng vững.

Mà Tiêu Thứ vẫn đang tuần tự từng bước một, tiến hành mỗi bước tu hành của mình.

Những áp lực này, hắn đều yên lặng thừa nhận.

Hắn dùng loại áp lực đã chạm đến cực hạn này để bức bách mình.

Thậm chí khiến người xem tựa như cảm thấy, Trương Tuần ngồi ở ngoài cửa thành, bốn mươi ngày tử vong đếm ngược… Vốn là một phần của hành trình Thần Lâm này.

Cuối cùng Khương Vọng nói: “Nếu là người không ổn định, cũng không có khả năng cùng Sở Dục Chi ở trong Sơn Hải Cảnh, vẫn thủ đến thời khắc thiên khuynh. Ít nhất hắn là một người rất biết nắm chắc thời cơ.”

“Ngươi cảm thấy hắn sẽ thành công sao?” Chúc Duy Ngã hỏi. Khương Vọng không trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Ta biết từng có người một bước Thần Lâm.”

“Nội Phủ một bước Thần Lâm cùng Nội Phủ cảnh dùng bốn mươi ngày trùng kích Thần Lâm, đây hoàn toàn không phải là một khái niệm. Tuy rằng người sau nếu như có thể thành công cũng rất ghê gớm…Người đó là ai?” Chúc Duy Ngã mang theo vẻ kinh ngạc.

“Thập nhất hoàng tử Tề Quốc, Khương Vô Khí.” Khương Vọng nhẹ giọng nói: “Hắn đã chết rồi.”

Chúc Duy Ngã khẽ nhếch miệng, cuối cùng chỉ thở dài một hơi: “Quá đáng tiếc.”

Khương Vọng nhìn trong khu ngã tư cách đó không xa, Tiêu Thứ khoanh chân ngồi một mình trên đường, chậm rãi nói: “Ta hy vọng hắn có thể thành công.”

Trên đời này có quá nhiều nhân vật đặc sắc chết đi.

Có quá nhiều cố sự rực rỡ không thể tiếp tục.

Có quá nhiều tiếc nuối, vĩnh viễn không thể bổ sung.

Cho nên thời điểm kỳ tích phát sinh, mới động lòng người như vậy.





Nhân vật thiên tài Đan Quốc Tiêu Thứ, vào ngày thứ năm ngồi ở thành Bất Thục.

Người vây xem hắn đã không chỉ hạn chế ở thành Bất Thục nữa.

Thiên tài Đan Quốc chỉ đứng sau Trương Tuần, khô tọa trong thành Bất Thục, muốn dùng thời gian bốn mươi ngày, trùng kích Thần Lâm.

Tin tức này có hiệu quả cực lớn, giống như vụ nổ, trong nháy mắt truyền ra khắp ba nước phụ cận.

Rất nhiều người đều đi vào thành Bất Thục, muốn tận mắt chứng kiến hành động vĩ đại như khiêu chiến kỳ tích này.

Áp lực đã không chỉ trên người một mình Tiêu Thứ.

Ánh mắt mà Trương Tuần chịu tải, cũng đã nặng như sơn nhạc.

Nói lớn một chút, Tiêu Thứ trộm đan đào quốc, đã là bê bối to lớn của Đan Quốc. Đan Quốc có hoàn toàn trở thành trò cười cho thiên hạ hay không, hoàn toàn phải xem bốn mươi ngày sau, Trương Tuần có thể đem Tiêu Thứ minh chính điển hình hay không.

Mà bất kể có bao nhiêu người tới đây, bất luận mọi người bình luận như thế nào.

Trương Tuần ngồi đối diện thành, cũng tương tự không có mở mắt một lần nào.

Không nói đến chuyện khác, hai vị đại diện thế hệ trẻ tuổi đến từ Đan Quốc, một người ngồi trong thành, một người ngồi ngoài thành, tất cả đều biểu hiện ra sự kiên trì của bản thân, và định lực vượt quá mức bình thường.

Nói từ trên phương diện này, bọn họ đại khái có thể xưng là đối thủ.





Ngày thứ mười hai Tiêu Thứ đi tới Bất Thục thành.

Phía chân trời vẫn là chỉ có một điểm sáng kia, đoàn tử khí kia vẫn bao phủ khuôn mặt của hắn.

Hắn khoanh chân ngồi ở chỗ đó, vẫn không có động tác gì khác.

Ngày hôm qua đã như vậy, hôm trước là vậy, mười hai ngày này, mỗi ngày đều như vậy.

“Làm gì vậy? Nói là muốn dùng bốn mươi ngày để trùng kích Thần Lâm, đã hơn mười ngày rồi, tòa tinh lâu thứ nhất còn chưa hoàn thành sao?”

“Có phải hắn từ bỏ rồi không?”

“Giải tán, rách việc! Tròng mắt của lão tử sắp lòi ra rồi, cũng không có biến hóa gì!”

“Tên vương bát này rốt cuộc có được hay không? Thanh thế to lớn tới mức hiện tại, tốt xấu gì cũng xung kích một chút đi chớ! Đừng để đến lúc đủ bốn mươi ngày trôi qua, Ngoại Lâu tứ cảnh cũng không viên mãn!”

“Có phải hắn muốn cười chết Trương Tuần, sau đó nhân cơ hội chạy trốn không?”

Mọi người chờ xem cuộc vui đã bắt đầu buồn bực.

Đương sự chân chính trực diện tử vong từng bước tới gần, nhưng vẫn như tượng đất, không có chút động tác nào. Hắn phảng phất cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không cảm giác được.

Nếu không phải khuôn mặt còn đang bốc lên tử khí, chẳng khác nào như đã tọa hóa.





Tiêu nào đó tự cho mình là rất giỏi, từng bước vào lượt thứ nhất vòng chính thức đại hội Hoàng Hà, hiện đang ngồi ở trên đường tu luyện ngày thứ 21.

Tiến độ hắn trùng kích Thần Lâm… còn đang ở tòa tinh lâu thứ nhất.

21 ngày này, cũng là 21 ngày Khương Vọng nghiêm túc tu hành, chăm chú đọc sách.

Giao lưu với Chúc Duy Ngã đã thành tựu Thần Lâm, đối với con đường Thần Lâm của hắn, cũng có lợi ích rất lớn.

Chỉ là hai sư huynh đệ thỉnh thoảng nhìn sang Tiêu Thứ bên ngoài lâu, cũng đều có chút khó hiểu.

Không ai biết, Tiêu Thứ này đi lộ số nào.

Có thể hắn có suy nghĩ của chính mình, nhưng 21 ngày không có tiến độ, bản thân đã là một loại tuyên cáo tàn khốc.

Khả năng hắn trùng kích Thần Lâm, theo thời gian trôi qua mà thu nhỏ lại vô hạn.

Hắn ngơ ngác ngồi ở đó, càng ngày càng giống như một trò cười.

Người chờ ở phụ cận vây xem Tiêu Thứ, đã thay đổi mấy nhóm khác.

Nếu không phải tội vệ của Bất Thục thành còn đang ở phụ cận duy trì trật tự, chỉ sợ đã có người không kiên nhẫn đi lên cho hắn mấy đạp rồi.

Người đến người đi, có khi cũng như mặt trời mọc mặt trời lặn.





Tu hành giả họ Tiêu trộm đan bỏ trốn, ngây ngốc ngồi trên đường đến ngày thứ ba mươi.

Hắn thành lập tòa tinh lâu thứ nhất, đã thành lập suốt một tháng.

Chuyện này quả thực là kỳ quan!

Xưa nay chưa từng có ai, cần tốn thời gian dài như vậy để xây dựng tinh lâu.

Những người tu hành có thiên tư không đủ, tích lũy không đủ, hoặc là ngay cả tinh điểm thứ nhất cũng không thể neo định, sớm đã mê thất bộ phận thần hồn này, càng nghiêm trọng hơn, trực tiếp toàn bộ lực lượng thần hồn đều bị kéo sâu vào trong vũ trụ, cứ vậy thân tử đạo tiêu.

Mà phàm là đã neo định tinh điểm thứ nhất, kế tiếp đều là công phu mài nước -- nhưng cũng không có ai cần mài lâu như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận