Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3069: Lừa trời

Có người nói, Võ đạo bắt nguồn từ Binh đạo.
Bởi vì chữ "Võ" chính là chỉ những người cầm giáo xung phong đánh trận.
Các võ giả chắc cũng sẽ không phản đối ý kiến này.
Những võ giả đầu tiên, đúng là xuất thân từ trong quân đội. Còn cụ thể là ai hay những ai là người đầu tiên thì không có ghi chép rõ ràng. Bởi vì Võ đạo đã chìm trong im lặng một thời gian rất dài. Những người đầu tiên nghiên cứu Võ đạo rất có thể đều là những binh sĩ vô danh tiểu tốt, thậm chí còn không coi đó là đạo.
Binh gia thời xưa dùng khí huyết để đả thông kinh mạch, lúc bấy giờ Khai Mạch đan vẫn chưa xuất hiện. Bọn họ dùng phương pháp liều chết để tạo ra những người có thể tu hành - những người trời sinh đã có đạo mạch, quả thật là hiếm có vô cùng.
Trong số đó, có một số kẻ tự xưng là yêu, không muốn làm người. Bọn chúng cho rằng, mình và những con người không cách nào siêu phàm kia không cùng một loài.
Tuy Thiên Đình Yêu tộc cũng coi thường những kẻ này nhưng bọn chúng vẫn ban cho những kẻ này chức vị vô thưởng vô phạt, ban cho chút vinh quang ít ỏi, lợi dụng bọn chúng để củng cố địa vị.
Binh gia thời xưa lựa chọn ép buộc nhục thân, áp chế khí huyết, trong lúc sinh tử, trong lúc nhục thân và ý chí bị đẩy đến cực hạn, cướp đoạt lấy sức mạnh vượt qua phàm nhân - đây chính là sức mạnh phản kháng đầu tiên của những người không có đạo mạch, cũng chính là "người bình thường", là "phàm nhân".
Chiến trận của Binh gia là tập hợp và vận dụng khí huyết, đạo nguyên, bản chất là "tập hợp sức mạnh của mọi người".
Nhưng phương pháp tu hành của Binh gia vẫn nằm trong khuôn khổ của "đạo" được truyền thừa từ thời xa xưa.
Tu sĩ Binh gia tu luyện chính là đạo nguyên. Khí huyết chỉ là phương pháp đả thông kinh mạch thời cổ đại, là một mắt xích để ngưng tụ binh sát sau này.
Võ đạo tách ra khỏi tu sĩ Binh gia chính ở chỗ này.
Võ đạo tu luyện chính là khí huyết!
Binh tu dùng đạo nguyên để lấp cột sống, cuối cùng là cưỡi rồng bay lên, du ngoạn tứ hải. Còn võ tu dùng khí huyết để tôi luyện cột sống, biến nó thành chiếc thang trời, từng bước một leo lên tuyệt đỉnh, nhìn ra thế giới rộng lớn.
"Đạo nguyên" là khởi nguồn của "Đạo", "khí huyết" là khởi nguồn của "Võ".
"Đạo" chính là đại thụ che trời, vạn cổ tới nay, cành lá sum suê. Pháp môn Binh gia tu hành là một nhánh khỏe mạnh trong đó. Đạo môn, Nho gia hiện thế cũng như vậy.
"Võ" lại là một cây đại thụ che trời khác!
Đương nhiên, bách gia từng hiển hách ở thời đại Chư Thánh, không phải vĩnh viễn bị giới hạn trong "Đạo". Binh pháp Mặc gia, Thích Đạo Nho, đều có thể khai chi tán diệp, nở hoa kết quả trên cây kiến mộc Võ đạo.
Ví dụ như Ngô Tuân là bậc đại gia binh pháp, lại đi con đường võ giả.
Chỉ là Võ đạo từng chưa được khai phá, con đường phía trước chìm sâu trong mịt mờ, không biết có tồn tại hay không nên người bằng lòng dốc sức vào đó không nhiều mà thôi.
Con đường của Đạo và con đường Võ tựa như hai mảnh đất khác nhau, mỗi loại tư tưởng đều gieo hạt, nảy mầm trên mảnh đất của chính mình.
Trung Vực có một nước tên là "Vệ".
Nước "Vệ" có một thành gọi là "Dã Vương".
Lịch sử đẫm máu, có lẽ sẽ luôn bị thời gian thổi bay. Mưa xuân lại qua, cỏ xuân lại xanh.
Ở một quốc gia đã không còn được người ta chú ý tới, trong một thành trì cũng chẳng mấy ai nhớ tới, có một ông lão nghiêm nghị đặt bó cành gai sau lưng, cố nặn ra nụ cười đáng sợ trên khuôn mặt đầy sẹo, hạ hạ giọng khàn khàn:
"Đừng căng thẳng..."
Lão nói:
"Lư Dã, viên Khai Mạch đan này phẩm chất rất bình thường, chẳng đáng là bao. Cho dù con khai mạch thất bại cũng chẳng sao. Cùng lắm thì lão già này lại liều mạng kiếm tiền. Tuy rằng cha con chết sớm vì bệnh lao, các thúc bá cũng chẳng còn ai nhưng lão già này vẫn liều mạng thêm được vài năm nữa."
Thiếu niên đứng trong sân, tay đẩy cối xay đá, bất đắc dĩ thở dài:
"Vệ gia gia, người đừng tạo áp lực cho con, con nhất định sẽ thành công."
Lão nhân vẫn nhìn hắn:
"Không sao, xuất thân của con không tốt, sư thừa không tốt, tu luyện công pháp không tốt, đan dược không tốt... Được chăng hay chớ, đứa nhỏ, đừng cưỡng cầu. Cả đời này con không báo được thù cũng là lẽ thường tình."
Lư Dã không nói nữa, giơ tay vỗ một cái khiến cối xay đá đang ầm ầm dừng lại.
Thân trên trần trụi của hắn chi chít vết thương, thân thể trẻ tuổi đầy sẹo cũ.
Lúc này, lớp da đồng được tôi luyện ngàn búa trăm đe kia căng ra rồi thả lỏng, tựa như đang hít thở.
Từng khối cơ bắp nhô lên rồi hạ xuống, tựa như có hàng trăm con rồng nhỏ đang bơi lội dưới da hắn.
Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu cảm nhận dược lực của Khai Mạch đan.
Tuy từ nhỏ đã khốn khổ, sớm nhìn thấu sự đời nhưng tầm mắt của hắn không hề thấp. Chỉ cần cảm nhận dược lực một chút, hắn đã biết viên Khai Mạch đan này không tầm thường, không phải thứ mà Vệ gia gia có thể lấy được. Có lẽ có liên quan đến vị thúc thúc họ Dịch đến nhà mấy hôm trước.
Ý chí tựa như cối xay, nghiền nát mọi tạp niệm.
Lư Dã quét sạch linh đài, tập trung vào bước đầu tiên trên con đường siêu phàm của mình, miệng lẩm nhẩm:
"Tứ chi bách hài hội trung đình, giang sơn được hưởng quý nhân cư. Trời có bệnh, tiên có hay? Hận công danh, y cũng gầy."
Trên đời này, ngoài y ra, chỉ có võ là am hiểu thân thể người nhất.
Từ nhỏ hắn đã học y, học võ nên rất hiểu rõ thân thể mình. Ý niệm vừa động, kinh mạch liền ngoan ngoãn nghe lời, tựa như bầy rồng bái kiến chân long.
Hắn đứng tấn chính là Lão Long Thung, đẩy chính là Bệnh Lư Ma, mười lăm năm như một ngày, luyện thành một thân thể cốt cách vững chắc.
Trong lòng không còn tạp niệm, chỉ dẫn dắt dược lực, chia ra trấn giữ lục phủ ngũ tạng, phát động khí huyết tuần hoàn trong bát mạch, cuối cùng tựa như trăm sông đổ về biển, tất cả đều quay về Đại Long trong người.
"Con cảm nhận được gì?"
Lão nhân hỏi.
"Khí."
Lư Dã nhắm mắt nói:
"Khí ở đan điền."
"Đan điền?"
Ông lão họ Vệ nhíu mày.
"Chính là ở bụng dưới ạ."
Lư Dã nói.
"Hả?"
Ông lão họ Vệ sốt sắng:
"Võ đạo bắt đầu từ rèn luyện xương sống bằng khí huyết, sao ‘khí’ của con lại chạy đến bụng dưới rồi?"
Lư Dã thản nhiên nói:
"Khí ở trên, huyết ở dưới, cho nên phải trầm khí phù huyết, long hổ tranh đấu, tôi luyện lẫn nhau, để cường kiện thể phách. Khí mới sinh ra rất yếu ớt, như ngọn nến nhỏ không chịu nổi gió, cần phải được người cung ứng nuôi dưỡng, tựa như ủ than trong lò lửa. Nuôi dưỡng mẫu khí ở bụng dưới, dùng tử khí tôi luyện xương sống, như vậy hiệu quả rèn luyện xương sống sẽ tốt hơn. Khí tựa như mạ non được cấy xuống ruộng, đợi đến mùa thu hoạch, sẽ kết thành Võ đạo Chân Đan. Bụng dưới này, chẳng phải là ‘đan điền’ hay sao?"
Ông lão họ Vệ nghe mà ngẩn người, bởi vì những gì Lư Dã nói là võ lý chưa từng có. Hiện giờ mọi người đều đang tìm kiếm cực hạn Võ đạo, Lư Dã lại vừa mới bắt đầu đã thay đổi phương thức nhập môn!
Ông không cách nào đánh giá đây là tốt hay xấu, chỉ hỏi:
"Sao con lại nghĩ ra được như vậy?"
Lư Dã lúc này mới sững người:
"Con không biết."
Hắn vẫn đang cẩn thận cảm nhận thay đổi của cơ thể:
"Vừa rồi lúc khai mạch luyện khí, con bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ này nên cứ làm theo thôi."
Nghe tựa như là thiên địa giao cảm, vận đến thì lòng sáng sủa, ông lão họ Vệ không khỏi kinh ngạc:
"Trong lúc đó, con có nhìn thấy gì không?"
Lư Dã lắc đầu.
Ông lão họ Vệ ngẩn người lẩm bẩm:
"Vừa rồi... đã xảy ra chuyện gì hay sao?"
"Con không biết. Có lẽ không có gì quan trọng."
Lư Dã mở mắt, sau khi ánh sáng sắc bén thu lại, trong mắt vẫn là vẻ kiên định của thiếu niên:
"Con chỉ biết, Võ đạo của con... bắt đầu như vậy."
Ông lão nhìn lên bầu trời, ngoại trừ tia chớp xé toạc bầu trời rồi dần biến mất, chẳng còn gì khác.
Vương Ngao mở đường Võ đạo, tất cả võ giả trên thế gian đều được lợi, mà võ giả trong thiên hạ cũng giúp ích cho hắn.
Hắn tay không bước lên Võ đạo, một quyền đánh tan mê đồ vạn cổ, một quyền nghiền nát niềm bi ai của trăm đời.
Công lao là của hắn nhưng lại được bồi đắp từ dòng chảy của cổ kim.
Hắn đã bước lên tuyệt đỉnh của Võ đạo, đứng trên tuyệt đỉnh của hiện thế, đại diện cho Võ đạo, là người đầu tiên chạm đến cực hạn của hiện thế, sánh vai cùng các Chân Quân khác; nhưng đây vẫn chưa phải là điểm cuối của hắn.
Khai sáng Võ đạo là công đức vô lượng!
Võ đạo là đại đạo như cây kiến mộc che trời, càng là công lao bất hủ.
Giờ phút này, hắn đứng sừng sững trên tuyệt đỉnh, không có bất kỳ động tác nào nhưng toàn bộ thế giới Võ đạo hoang tàn đã được tưới tắm mưa xuân, sinh cơ bừng bừng.
Trên trời cao xuất hiện Huyền Hoàng chi kỳ, dẫn dắt vạn dặm phúc vân, trùng trùng điệp điệp trải rộng trên bầu trời, chính giữa lá cờ là chữ "Võ" được tạo thành từ đạo ý, hùng vĩ, uy nghiêm.
Khí vận công đức Huyền Hoàng biến thành cờ, phúc vân trải dài vạn dặm!
Thân thể bị tổn thương nghiêm trọng trong quá trình leo lên tuyệt đỉnh của Vương Ngao, vào khoảnh khắc thành công đã hấp thu thiên địa nguyên lực, khôi phục hoàn toàn, đồng thời cũng leo lên tuyệt đỉnh.
Nhưng vào lúc này, thân thể hắn vẫn đang tiếp tục cô đọng, tiếp tục thăng hoa.
Hắn khiến Võ đạo chân chính tồn tại, thông thiên tuyệt đỉnh.
Công đức Võ đạo muốn đưa hắn Siêu Thoát.
Vạn dặm phúc vân nâng đỡ Võ đạo tuyệt đỉnh của hắn, muốn đưa hắn vượt qua tất cả mọi thứ trên thế gian này, trở thành vị Vĩnh Hằng đầu tiên của Võ đạo.
Nhưng cũng vào lúc này, trong thế giới Võ đạo nửa hư nửa thực, đột nhiên lại có một ngọn núi mọc lên.
Ngọn núi này lúc đen lúc trắng, lúc giống rồng lúc giống hổ, nhìn từ góc độ và thời gian khác nhau sẽ có hình dạng khác nhau.
Lúc mới xuất hiện, nó còn rất thấp bé nhưng lại tựa như lay động căn cơ của Võ đạo, khiến toàn bộ thế giới Võ đạo rung chuyển. Sau đó nó nhanh chóng lớn mạnh, chỉ trong nháy mắt đã cao ngàn trượng, vạn trượng, thậm chí là vô tận!
Khi nó cao bằng tuyệt đỉnh của thế giới, toàn bộ thế giới Võ đạo bỗng nhiên bị bao phủ bởi một tầng bóng tối.
Trên thế gian này vẫn còn Tông sư Võ đạo hay sao?
Sao có thể xuất hiện ở nhân gian kia chứ!
Thư Duy Quân, Ngô Tuân, Tào Ngọc Hàm, Cơ Cảnh Lộc, bốn vị Tông sư Võ đạo đứng trên tuyệt đỉnh nhị thập lục trọng thiên của Võ đạo gần như đồng thời quay đầu lại.
Vào khoảnh khắc chứng kiến Vương Ngao bước lên tuyệt đỉnh, những vị Tông sư Võ đạo vốn đã đứng ở vị trí cao nhất này cũng nhìn thấy con đường dẫn đến tuyệt đỉnh của Võ đạo. Chỉ là do bản nguyên bị tổn hao khi nâng đỡ Vương Ngao nên bọn họ không thể lập tức bước ra bước cuối cùng.
Nhưng chỉ cần còn sống, bản nguyên được khôi phục thì bước cuối cùng đó chỉ là vấn đề thời gian.
Thế nhưng vào lúc này lại xảy ra biến cố, sắc mặt của bốn người đều trở nên nghiêm trọng.
Chỉ thấy trên đỉnh núi cao chọc trời kia đột ngột xuất hiện mấy bóng người hùng vĩ, khí thế ngất trời, uy thế ngập tràn.
Người đứng đầu cao chín thước, dáng người thon dài, mày rậm mắt sáng, khí chất từ bi. Bên dưới lớp áo cao cổ, mơ hồ có thể nhìn thấy chiến văn của Tu La tộc.
Với thể trạng này, trong Tu La tộc hắn chỉ thuộc hàng gầy yếu. Thế nhưng không một ai có thể xem nhẹ sự tồn tại của hắn, không một ai có thể phớt lờ ánh mắt của hắn.
Hắn nhìn ngươi với ánh mắt từ bi, tựa như đang chứng kiến ngươi từ cõi chết trở về, hồi tưởng lại cuộc đời tươi đẹp.
Cả cuộc đời ngươi đều trôi qua trong mắt hắn, mà đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc tới.
Vạn vật đều như hạt bụi!
Khuôn mặt vốn đã già nua của Thư Duy Quân càng thêm tiều tụy:
"Thiện Đàn!"
Cái tên Thiện Đàn, ở Ngu Uyên không ai không biết. Đối với đệ tử Mặc gia cái tên này càng khắc sâu ấn tượng.
Bởi vì Cự tử Mặc gia đời trước Nhiêu Hiến Tôn đã bị hắn tự tay giết chết.
Hắn chính là quân vương số một của Tu La quốc độ!
Nhưng mà... hắn ta đâu phải võ tu?
Tại sao một cường giả Tu La tộc chỉ biết vận dụng đạo nguyên lại có thể xuất hiện trong thế giới Võ đạo vào lúc các Tông sư Võ đạo đánh xuyên qua vách ngăn Thiên đạo, khiêu chiến lạch trời cổ xưa, đi tới bước đột phá trong thế giới Võ đạo?
Thế giới Võ đạo này được tạo thành từ Võ ý, là nơi lưu giữ đạo ngân, là nơi ký thác của chân niệm. Nơi này trực tiếp dựa vào bản nguyên của hiện thế, chạm đến căn bản của thế giới.
Về lý thuyết, chỉ có Võ đạo đạt đến cực hạn mới có thể lưu danh ở đây, không phải ai cũng có thể dựng Võ phong ở đây.
Sau khi Vương Ngao đả thông Võ đạo, chỉ có những người đạt đến tuyệt đỉnh của Võ đạo mới có thể tiến vào nơi này!
Thiện Đàn là quân vương của Tu La tộc, chẳng liên quan gì đến Võ đạo, tại sao có thể xuyên qua vách ngăn hiện thế, vượt qua ngăn cách của Võ đạo, ngang nhiên giáng lâm vào thế giới này?
Hơn nữa, không chỉ có Thiện Đàn.
Người nâng đỡ ngọn núi đen trắng kia không chỉ có một.
Tào Ngọc Hàm cầm cung như cầm giáo lễ, ngẩng đầu nhìn về phía xa, thấy trên ngọn núi kia bên cạnh Thiện Đàn còn có một bóng người cực kỳ tôn quý.
Thiên Đình người này đầy đặn, Địa Các vuông vức, trời sinh uy nghiêm, tôn quý vô song. Đầu đội Thập Nhị Lưu Bình Thiên Quan, thân khoác Bát Hoang Miện Phục, chân đạp Lục Hợp Đế Hài. Ánh mắt như muốn nuốt chửng vạn giới, khí thế bao trùm thiên địa.
Hắn ta chính là một trong những người đứng đầu Ma tộc, Đế Ma Quân!
Là người nắm giữ Chí Tôn Lý Cực Đế Ma Công , một trong Bát Đại Ma Công!
Trách nhiệm lớn nhất của Kinh Quốc chính là trấn giữ biên hoang, là người đứng đầu Xạ Thanh phủ trong mười ba quân đoàn Kinh Quốc, Tào Ngọc Hàm hiểu rất rõ sự đáng sợ của Đế Ma Quân.
Không nói đến việc bản nguyên của hắn bị tổn hao khi nâng đỡ Vương Ngao, cho dù đang ở trạng thái đỉnh phong, hắn không đỡ nổi một chiêu của Đế Ma Quân.
Cho dù lúc này đã leo lên tuyệt đỉnh của Võ đạo, hắn không có tự tin đánh bại Đế Ma Quân.
Tại sao một nhân vật như Đế Ma Quân lại xuất hiện cùng với Thiện Đàn? Hắn ta không phải võ tu, tại sao có thể tiến vào thế giới Võ đạo?
Vẻ mặt của vị vương tôn quý tộc Cơ Cảnh Lộc vô cùng nghiêm nghị, bởi vì hắn nhìn thấy bên cạnh Đế Ma Quân có một đôi mắt lóe sáng bảy màu, tựa như từ đáy biển sâu thẳm ngoi lên, nhìn thế gian bằng ánh mắt tham lam.
Là Vô Oan Hoàng Chủ nổi danh hung ác... Chiêm Thọ!
"Mê Giới đã bị phong tỏa, các ngươi ngoan ngoãn rút lui là xong. Chiêm Thọ, ngươi không nấp kỹ một chỗ liếm láp vết thương, lại dám đến đây gây sóng gió?!"
Cơ Cảnh Lộc trầm giọng quát.
Cường giả Diễn Đạo của Tu La tộc, Ma tộc, Hải tộc đồng thời giáng lâm thế giới này, cùng nhau leo lên Võ phong. Tuy không biết bọn họ đã vượt qua những chướng ngại kia bằng cách nào nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, điều Cơ Cảnh Lộc cần suy nghĩ là làm sao để đối mặt.
Nhưng hiện giờ Siêu Thoát không ra tay, Võ đạo lại vừa mới khai sáng, trong thế giới Võ đạo chỉ có những người đạt đến tuyệt đỉnh mới có thể tiến vào này, bọn họ phải làm sao chèo chống trước những đối thủ này? Phải ngăn cản bọn chúng như thế nào đây?
Hắn mắng như vậy, chẳng qua chỉ là muốn thăm dò một chút, tìm kiếm khả năng đột phá.
Nhưng Chiêm Thọ chỉ im lặng nhìn hắn, không nói một lời. Một lúc sau, hắn ta quay đầu nhìn về phía Vương Ngao.
Ngô Tuân đặt ngang trường kích trước người, ánh mắt quan sát ngọn núi kia, cuối cùng nhìn thấy một bóng dáng nhỏ gầy, lúc ẩn lúc hiện giữa ba vị cường giả Diễn Đạo của ba tộc.
Vào khoảnh khắc này, tất cả mọi vấn đề dường như đều đã có lời giải.
"‘Khi Thiên’... Mi Tri Bản!"
Ngô Tuân nghiến răng nghiến lợi, cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Thiên Yêu Mi Tri Bản, nổi danh "Khi Thiên". Có hắn ta hỗ trợ, bốn tộc liên thủ đánh xuyên qua vách ngăn hiện thế, vượt qua ngăn cách của Võ đạo, mượn "Võ" để ngưng tụ Võ phong trong thế giới Võ đạo, không phải là không thể.
Tuy Ngô Tuân vẫn không hiểu bọn chúng làm thế nào nhưng ba chữ Mi Tri Bản đồng nghĩa với khả năng.
Hiện tại, bọn họ phải đối mặt với khả năng đã trở thành sự thật này.
Rõ ràng, Vương Ngao sắp đạt đến cảnh giới Vĩnh Hằng của Võ đạo chính là mục tiêu của những cường giả tuyệt đỉnh đến từ các tộc khác nhau này.
Những dị tộc tuyệt đỉnh này khiêu khích Thiên đạo, tiến vào thế giới này, muốn nhân lúc Siêu Thoát không thể ra tay, nhân lúc Võ đạo vẫn còn đang trong thời kỳ phong bế, ngăn cản Vương Ngao đạt tới Siêu Thoát. Thậm chí, bọn chúng muốn xóa bỏ sự tồn tại của hắn.
Giữ lại Võ đạo nhưng giết chết người mở đường cho Võ đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận