Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 147: Cố nhân chuyện cũ

Trên mặt Thanh Giang, một chiếc thuyền lớn đang rẽ sóng mà đi.
Nơi thân thuyền tiếp xúc với mặt nước, có rất nhiều hình kỳ ngư chuyển động.
Đây là cơ quan thuật Bách Kỳ Thuyền do Mặc gia chế tạo, bắt chước loại kỳ ngư hỗ trợ bơi lội.
Chừng mười hán tử đang đạp bánh xe nước, dùng lực này để thúc đẩy đám "Kỳ ngư", tăng tốc cho thuyền.
Thật ra không sử dụng nhân lực còn nhanh hơn, chỉ cần bỏ đủ nguyên thạch vào trận bàn mà tu sĩ Mặc gia khắc trên thuyền là được.
Nhưng rõ ràng làm thế không tiện nghi bằng dùng sức người.
Chiếc thuyền này có thể chở được hai trăm người, trong cả thủy vực Trang quốc là thuộc hàng không tệ. Nó vốn là thuyền của quan phủ, nhưng thi thoảng cũng đi kinh doanh chở khách, chở hàng để kiếm tiền.
Đỗ Dã Hổ đang ở trên chiếc Bách Kỳ thuyền này.
Phong Lâm thành nằm ở đông bắc Trang quốc, Cửu Giang thành thì ở phía tây. Trước đến Thanh Giang, đi thuyền bằng đường thủy là nhanh gọn nhất.
Trong quân quản chế khá nghiêm. Khó khăn lắm hắn mới được nghỉ dài hạn, lúc lên thuyền đã cố nốc một vò rượu mạnh, trùm đầu ngủ một giấc, lúc này mới tỉnh giấc, đi ra hứng tí gió sông.
Đang là tháng chạp trời đông giá rét, nhưng bởi vì sắp đến giao thừa, nên người trên thuyền vẫn rất là huyên náo.
Trong loại thời tiết này, đại khái đa số người đi trên thuyền đều là người đi xa trở về ba thành vực Vọng Giang, Phong Lâm, Tam Sơn.
Đỗ Dã Hổ xích lại gần một đám người, lẳng lặng nghe một hồi, phát hiện chẳng có ai mang giọng Phong Lâm thành thì cảm thấy không thú vị, bĩu môi quay về buồng.
Không lâu sau, hắn xách bao lớn bao nhỏ đi ra, ngồi thuyền con do thuyền lớn thả ra, cặp vào bờ, một mình xuống thuyền.
Nơi này cách Vọng Giang thành còn một đoạn đường thủy nữa, nên chỉ có một mình hắn xuống thuyền.
Trời lạnh như thế này, vậy mà Thanh Giang vẫn không sao, sông Lục Liễu hẳn là đã đóng băng rồi.
Nên từ chỗ này chuyển sang đi đường bộ, sẽ dễ đi hơn một chút.
Những chuyện này đều do một Đô úy được mệnh danh là đi khắp non sông Trang quốc nói cho nghe, rất là hữu dụng.
Bao lớn bao nhỏ trong tay đều là quà được hắn chú tâm chuẩn bị, có đặc sản của Đại Sơn quận vực, có cái là lấy được trên chiến trường, có cái là đồ tốt chỉ cấp cho Cửu Giang Huyền Giáp.
Tóm lại Đỗ lão hổ hắn dám cam đoan, nhất định sẽ làm đám nhà quê kia vui tới mức tìm không ra nam bắc. An An muội tử của hắn sẽ túm lấy râu quai hàm của hắn, hôn mạnh hắn hai cái.
Hai cánh tay xách đồ chật cứng, từ xa nhìn vào, chẳng khác gì một cái kệ hàng di động, nhưng Đỗ Dã Hổ không thấy mệt tí nào.
Cũng nhiều năm rồi, lần cuối cùng hắn ăn tết với Lăng Hà Khương Vọng Phương Bằng Cử Triệu Nhữ Thành cũng đã được mấy năm.
Hắn với Lăng Hà không có nhà, Khương Vọng sau khi trở về Phượng Khê trấn một chuyến liền vội vã quay lại, Phương Bằng Cử căn bản không thích ở trong tộc, Triệu Nhữ Thành cũng không có cái gọi là nhà.
Nên năm người bọn họ tụ lại với nhau.
Năm nay thiếu một Phương Bằng Cử, nhưng có thêm một Khương An An.
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Khương An An, Đỗ Dã Hổ không nhịn được toét miệng ra cười.
Người thân của hắn đều không còn, đám người Khương Vọng chính là huynh đệ ruột thịt của hắn, Khương An An chính là thân muội tử của hắn.
Hắn ở Cửu Giang Huyền Giáp liều mạng chiến đấu, chẳng phải để lúc về diệu võ dương oai với đám ca ca đệ đệ, để được nghênh đón ánh mắt sùng bái của muội tử sao!
Hồi đó lúc đi, hắn còn hẹn sẽ so tốc độ tu luyện Tứ Linh Luyện Thể Quyết với Khương Vọng.
Hôm nay hắn đã đả thông khí huyết trùng mạch, Tứ Linh Luyện Thể Quyết đã đại thành, tứ linh giao hội. Cũng nên để cho lão Tam biết biết ai mới là ca ca.
Đỗ Dã Hổ bước đi rất mau, càng về gần đến nhà, bước chân càng nhanh.
Hắn chuyển thành sải chân chạy nhanh, vô cùng nôn nóng.
"Đứng lại!"
Lúc cách Phong Lâm thành vực còn một khúc, một toán quân chặn hắn lại.
"Làm gì?" Đỗ Dã Hổ dừng bước, bất mãn hỏi, thuận thế để lộ binh bài Cửu Giang Huyền Giáp ở ngang hông.
Đám lính trố mắt nhìn nhau, người cầm đầu hành lễ nói: "Đại nhân, phía trước không thể đi tiếp nữa."
"Tại sao?" Đỗ Dã Hổ chợt có dự cảm không lành.
Toán lính nhìn bao lớn bao nhỏ trên người hắn, cũng đại khái hiểu hắn đến để làm gì, không kiềm được nét mặt lộ vẻ đồng tình.
"Chắc ngài rời doanh sớm, nên đã bỏ lỡ thông báo." Tên lính cẩn thận nói: "Tà giáo Bạch Cốt Đạo giở trò ở nơi này, hiến tế toàn bộ Phong Lâm thành vực để nghênh đón Tà Thần giáng thế. Mặc dù âm mưu đã bị viện trưởng Đạo Viện Phong Lâm Thành Đổng A vạch trần, thậm chí còn kinh động tới Tướng Quốc tự chạy tới diệt đầu sỏ gây họa, nhưng toàn bộ Phong Lâm thành vực cũng đã rơi vào U Minh. Người sống không thể đi vào."
Bịch! Bịch!
Với sức lực của Đỗ Dã Hổ, vậy mà không giữ được đồ trên tay, để bao lớn bao nhỏ thi nhau rơi xuống đất.
"Người trong thành thế nào?" Hắn run rẩy hỏi.
Quân lính thở dài: "Cũng không còn..."
Phụp phụp!
Đỗ Dã Hổ bị âm thanh này làm kinh động, giật mình nhìn lại, mới biết mình đã lơ đãng đạp mạnh chân xuống đất, hai chân lún cả mấy tấc.
Hắn rút chân ra, nghe thấy bên cạnh vọng qua tiếng người khóc lớn.
"Mất rồi mất rồi, đã mất hết rồi! Tất cả đều mất rồi!"
Đỗ Dã Hổ theo tiếng nhìn sang, nhìn thấy một nam nhân cũng vác bao trên lưng đang quỳ xuống đất kêu khóc, giọng đã khàn đi.
Hắn khóc một hồi, đến khi không còn sức lực, thì nghỉ một lúc, sau đó, lại tiếp tục khóc than.
Nhìn cái dáng vẻ kia, chắc cũng là người đi xa trở về nhà ở Phong Lâm thành vực, đến đây thì bị ngăn lại.
"Đổng A, Đổng A! Đổng A là viện trưởng của bọn ta!" Đỗ Dã Hổ như chợt bắt được cái gì, kích động hỏi: "Nếu Đổng viện trưởng đã phá được âm mưu của tà giáo, vậy các tu sĩ của Thành Đạo Viện hẳn cũng trốn thoát được phải không?"
Quân lính kia giọng xin lỗi: "Ngoài Đổng viện trưởng, tất cả giáo tập học viên, không một ai may mắn tránh khỏi."
Đỗ Dã Hổ ngồi phệt mông xuống đất, giật mạnh tóc mình.
"Sẽ không đâu, sẽ không đâu."
Hắn thất hồn lạc phách, lẩm bẩm.
"Lão đại, không phải ngươi có đại trí tuệ sao?"
"Lão Tam, không phải ngươi còn đánh được cả ta sao?"
"Tiểu Ngũ, không phải ngươi thông minh hơn ta sao?"
"Sao lại đều không còn? Sao lại đều không còn?!".
Nói đến chữ cuối cùng, hắn quát to lên: "Ba tên đại nam nhân các ngươi, sao ngay cả An An cũng không lo được hả?!"
"Ta không tin."
Hắn lầm bầm nửa ngày, đột ngột đứng bật dậy, ôm đám đồ đạc kia vào lòng, không hề do dự, phóng thẳng về hướng Phong Lâm thành vực.
"Đại nhân, ngươi không qua đó được!"
Quân lính đưa tay muốn cản, nhưng Đỗ Dã Hổ nhảy mấy cái đã chạy đi xa.
"Để hắn đi đi." Quân lính đứng cạnh thở dài: "Hắn cũng không vào được U Minh chi địa, đứng từ xa nhìn vào cũng tốt."
Theo đám lính phong tỏa vòng ngoài Phong Lâm thành vực nhớ, thì toàn bộ Phong Lâm thành vực, từ khi rơi vào U Minh đã hoàn toàn trầm tịch.
Chỉ ngay dịp giao thừa năm ấy, chẳng biết tại sao.
Có người nghe thấy âm thanh như tiếng thú bị nhốt gào thét, ba ngày không dứt.
Núi cao đường xa, Khương An An trên lưng ca ca ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ.
Bọn họ ban ngày đi đường, buổi tối tu hành, có lúc ở trong sơn động, có lúc là ở trên cây.
Dãi gió dầm sương, dọc đường chỉ ăn chút trái cây rừng lót dạ.
Nhưng bé rất hiểu chuyện, chưa từng than khổ lần nào.
Bé biết ca ca còn mệt hơn mình, còn cực hơn mình.
Nhiều lần bé đòi để mình tự đi, nhưng Khương Vọng không cho.
Ngày dần tối, đã lại đến lúc nghỉ ngơi.
Khương An An thích nhất là ban đêm, không chỉ vì sẽ có các ngôi sao, mà vì cuối cùng ca ca cũng có thể dừng lại, trò chuyện với mình.
Từ lúc rời khỏi Phong Lâm thành vực, ca ca ít nói hẳn đi.
Dựa theo kinh nghiệm trước giờ, hẳn là lúc này ca ca sẽ tìm một cái sơn động, sau đó đốt một đống lửa, ôm bé vào lòng nghỉ ngơi.
Nhưng tối nay, Khương Vọng lại vẫn tiếp tục cõng bé đi lên núi, đi một mạch đến tận đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, gió rét lồng lộng, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của bé cóng đến đỏ bừng, song cơ thể thì vẫn ổn, vì lớp da thú bọc rất là ấm áp.
Khương Vọng đặt bé xuống, nắm lấy tay nhỏ của bé.
Hai huynh muội đứng trên đỉnh núi, thấy sao trời lác đác, xung quanh tĩnh mịch, núi phía xa ẩn trong màn đêm, trập trùng dưới chân.
“Ca, chúng ta đến đây để làm gì?" Khương An An hỏi.
"Đêm nay là giao thừa."
Khương Vọng chậm rãi hỏi: "An An có muốn thấy pháo hoa không?"
"Muốn!" Khương An An đáp ngay tức khắc, nhưng rồi nhanh chóng lắc đầu: "An An không muốn..."
Đại khái bé biết, tình hình hiện giờ không thể so với hồi ở Phong Lâm thành. Dã ngoại hoang vu, phải đi đâu để tìm pháo bông cơ chứ? Bé biết dù có muốn cái gì, ca ca cũng sẽ tận lực làm cho mình, nên bé mới đổi ý, không muốn mơ mộng xa vời.
Khương Vọng bóp nhẹ bàn tay nhỏ của bé, nhấm nhẳng: "Nhìn này."
Hắn buông tay Khương An An, đầu ngón tay khẽ quẹt nhẹ vào không trung một cái.
Một đóa hoa lửa bay lên cao, rạng rỡ xòe bung ra.
Mười ngón tay hắn múa may, vô số đóa hoa lửa thi nhau bay lên, nở rộ trên bầu trời đêm.
Tạo thành một bầu trời đầy ánh sao.
Giống như sao ở trên trời sa xuống làm sao của nhân gian.
Mỗi một đốm sao, như một người đã mất.
Hồn người tuy diệt, nhưng ánh sáng là vĩnh hằng.
Hôm nay là giao thừa Đạo Lịch năm 3917.
Trên đỉnh núi vô danh, Khương Vọng vì muội muội, mà tạo ra pháo hoa lúc nửa đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận