Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1118: Vân Vân

Đại Mục công chúa Hách Liên Vân Vân hạ thấp thân phận kết giao, nụ cười nàng như hoa, thân thiết như ánh mặt trời.
Nhưng Triệu Nhữ Thành chỉ gật đầu nói: “Vân điện hạ.”
Hắn không muốn gọi thân cận hơn, cố ý duy trì khoảng cách. Hách Liên Vân Vân vẫn mỉm cười, hình như cũng không để ý.
“Ngươi thích thảo nguyên không?” Nàng lại hỏi.
“Ở đâu cũng giống nhau.” Triệu Nhữ Thành nói.
“Hiện tại đã khác!” Hách Liên Vân Vân cười nói.
Triệu Nhữ Thành: câm nín.
Hắn không phải là thanh niên chưa trải sự đời. Cái gọi là “Phong Lâm ngũ hiệp”, nói đến lúc trước cũng là hào khách trong thành Phong Lâm. Nhưng thật ra tên nào cũng khờ khạo, chỉ có một mình Phương Bằng Cử có thể hiểu một chút tâm tư nữ nhân, song càng để tâm hơn với cái gọi là “tiền đồ”, rất ít phân tâm.
Luận về thương hương tiếc ngọc, trêu hoa ghẹo cỏ, bốn tên kia cộng lại cũng không bằng được Triệu mỗ hắn.
Có điều thứ nhất, hiện tại hắn quả thực không có tâm tư, thứ hai… hắn hiện tại quả thật không muốn chết.
Cho dù là muốn chết, cũng không muốn chết theo kiểu thê thảm “đắc tội với Mục Đế”…
Nữ nhân trước mắt này, không trêu chọc được.
Hắn cũng chỉ có thể trở thành Lăng Hà lão đại một lần, đoan chính giữ mình, lại học Đỗ Dã Hổ một phen, không hiểu phong tình.
Hách Liên Vân Vân quay đầu lại, nghiêm trang nhìn về phía trước: “Nhữ Thành, ngươi nhất định đã đi rất nhiều nơi.”
“Thật ra cũng không nhiều lắm.” Triệu Nhữ Thành nói.
“Khí chất của ngươi không giống người thường, ngươi là một người có chuyện xưa.”
“Nào có cố sự gì, có đều là ngoài ý muốn.”
“Có gì ngoài ý muốn, không ngại nói một chút xem?”
“Thôi bỏ đi, một chuyện rất nhàm chán, nói ra vô vị.”
“Vậy ta kể cho ngươi nghe một số chuyện thú vị đi!”
“Xin lắng tai nghe.”
Hai người cứ như vậy trò chuyện với nhau câu được câu không.
Nhưng tọa kỵ của Hách Liên Vân Vân, con Tuyết Hoa Thông, chợt đi sát quá, cọ vào đầu Thanh Tông Mã.
Thanh Tông Mã quay đầu muốn tránh, Tuyết Hoa Thông phì mũi một cái, nhất thời nó thành thật hơn, móng ngựa vẫn bước đều, nhưng đầu lại dường như bị cứng đơ, không động đậy để mặc cho cọ…
Một lát sau, Tuyết Hoa Thông lại phì mũi một cái, Thanh Tông Mã cọ lại…
Ngựa mà Vũ Văn Địch chuẩn bị cho Triệu Nhữ Thành đương nhiên không kém, nhưng so sánh với tọa kỵ của Hách Liên Vân Vân thì hoàn toàn không cùng một cấp độ, bị quản giáo rất vâng lời.
Hai con ngựa ở đó thân mật, cọ tai với nhau. Người trên lưng ngựa khó tránh khỏi có vài phần xấu hổ.
Nhưng Hách Liên Vân Vân cười càng rực rỡ hơn, giống như hoàn toàn không phát giác.
Triệu Nhữ Thành mang mặt nạ cũng im lặng không nói…
Đi ở giữa Lang kỵ và phía trước nhất đội ngũ có một cỗ xe lớn kéo bằng Bạch Ly Ngưu.
Thương Minh đại nhân được xưng tụng là “Thần sứ hiện thế”, đang ngồi trong chiếc xe lớn này.
Trên thảo nguyên có rất nhiều dân du mục xem y là thần linh, ở trong ốc trướng cung phụng y, trong tai hoạ cầu nguyện y.
Y một mình rong ruổi trên thảo nguyên vô số người.
Bão tuyết, thú triều, mã phỉ… rất nhiều thời khắc nguy hiểm, đều có bóng lưng y đảm đương.
Danh tiếng của y lan truyền khắp thảo nguyên, được Mục dân ca ngợi.
Nhưng y vẫn rất thần bí.
Người chân chính gặp qua chân dung của y không có mấy người.
Hoặc là nói, đã từng thấy qua chân dung của y, không có mấy người có thể nhớ rõ…
Ngồi cùng trong xe với Thương Minh chính là Thần điện Kim miện tế ti Na Ma Đa.
Vị Kim miện tế ti này chỉ lộ mặt lúc vừa xuất phát, tóm lại là vì cầu phúc cho chuyến đi này, cầu phúc cho Đại Mục đế quốc.
Tất cả sự vụ cụ thể trong đội ngũ xuất chinh, đều do kỵ sĩ đội trưởng của thần điện đi theo phụ trách.
Chức trách của Tế Ti, có cũng chỉ là hầu hạ thần linh.
Lại chuyển dời tầm mắt về phía sau, ở đoạn giữa đội ngũ xuất chinh, lại là một thân ảnh nhỏ gầy cưỡi một con ngựa chân ngắn.
Hắn thật sự không tính là cường tráng, so sánh với các kỵ sĩ thần điện vóc người cao lớn khôi ngô xung quanh thì càng có vẻ gầy yếu.
Thoạt nhìn ngựa của hắn rất bình thường, nhưng đi giữa các cự lang vờn quanh lại có vẻ nhẹ nhõm tự tại, bước chân khoan thai, lộc cộc đi tới trước.
Mà bản thân hắn, mặt không biểu tình, trầm mặc không nói.
Nếu có người cẩn thận quan sát là có thể nhìn thấy, những cự lang do Thương Đồ thần kỵ điều khiển xung quanh, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn về phía hắn đều vô cùng thân cận, không có chút hung ác nào.
Loại cảm giác thân cận phát ra từ nội tâm này đại khái cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho con ngựa chân ngắn kia thong dong như vậy.
Hắn xuất thân từ kỵ binh Vương trướng, tên là Na Lương.
Từng được nữ đế bệ hạ thân thiết gọi là “Lang Hài”.
Bởi vì khi hắn còn là một đứa bé đã bị vứt bỏ ở trên thảo nguyên, là một con mẫu lang nuôi dưỡng hắn.
Hắn vẫn luôn sinh sống trong đàn sói, cũng tự cho mình là sói.
Mãi đến khi … gặp được nhân loại.
Mục dân đầu tiên gặp được hắn là họ Na, hắn cũng liền mang họ Na. Về phần chữ Lương, chính là sau khi hắn biết chữ đã tự mình đặt, nó là một phần trong chữ Lang.
Thiên kiêu Ngoại Lâu cảnh lần này xuất chiến đại hội Hoàng Hà của Mục Quốc chính là hắn.
Trong cuộc đấu võ cuối cùng trước vương trướng, nếu không phải có cường giả trông coi, hắn hầu như đã xé nát đối thủ.
Đoạn cuối của đội ngũ xuất chinh, người xuất chiến của Nội Phủ cảnh Mục Quốc chính là Kim Qua, con cháu của Kim thị chân huyết, hắn cưỡi một con chiến mã bọc giáp, đi giữa bầy Lang kỵ.
Hắn nhìn chiếc xe lớn đằng trước đội ngũ một cái, có chút bất mãn không che giấu nổi.
Bạch Ly Ngưu trong truyền thuyết là tọa kỵ của đệ tam hóa thân của Thương Đồ Thần, có ý nghĩa thần thánh.
Kim Qua hắn xem như chân huyết tử đệ của danh môn Kim thị Đại Mục còn chưa thể ngồi vào chiếc xe lớn kia, Thương Minh kia mặt cũng không lộ, lại có thể được sự thừa nhận cùng vinh quang hơn hắn rất nhiều.
Hơn nữa, vẻ lạnh lùng như có như không của các thần điện kỵ sĩ xung quanh cũng làm cho hắn rất là không vui.
Trên thảo nguyên bao la, kỵ binh vương trướng từ trước đến nay chỉ quay xung quanh vương đình, theo hầu quân chủ, xuất chiến không nhiều, thanh danh không nổi.
Có thể bước vào hàng ngũ thiên hạ thập đại kỵ binh, chỉ có Thương Đồ thần kỵ và Thiết Phù Đồ.
Tuy rằng Thương Đồ thần kỵ xếp hạng đầu tiên, nhưng Thiết Phù Đồ xếp hạng thứ sáu trong thiên hạ kỵ binh cũng không phải rất được tín phục.
Hai bên cạnh tranh rất mạnh, thậm chí có thể nói, khắp nơi đều đang cạnh tranh.
Đất nước có thể được ánh sáng của Thương Đồ thần chiếu rọi, tranh chấp với "kỵ sĩ thần quốc", bản thân nó đã đủ chứng minh sự cường đại của Thiết Phù Đồ.
Đương nhiên, Thiết Phù Đồ cũng lấy Thương Đồ Thần làm tín ngưỡng, chỉ là không "chính thống" bằng Thương Đồ thần kỵ.
Tóm lại, dưới sự cạnh tranh thời gian dài này, Kim Qua xuất thân từ Thiết Phù Đồ, thậm chí phụ thân chính là người đứng đầu của Thiết Phù Đồ cũng khó tránh khỏi việc không được nể mặt ở Thương Đồ thần kỵ.
Kim Qua càng đi càng cảm thấy khó chịu. Chiếc xe lớn của Kim miện tế ti hắn không chen vào được, Na Lương lại là một kẻ vừa xuất thân ti tiện lại không giỏi nói chuyện, hắn ngay cả một người nói chuyện cũng không có.
Một đám Thương Đồ thần kỵ đi theo xung quanh hắn, cằm mỗi người đều muốn vểnh lên trời, chỉ thiếu điều đem câu nói "Thiết Phù Đồ không được" treo trên mặt.
Hắn lại còn không thể nổi giận. Kỵ sĩ thần điện người ta cũng chưa thèm nhìn hắn, hắn cũng không thể nói mình bị khiêu khích.
Càng quan trọng hơn là, cho dù có tức giận, ở đây có một Kim miện tế ti cùng một "Hiện thế thần sứ", ai cũng có thể khiến hắn không chịu nổi.
Thôi thì kéo dây cương, quay đầu ngựa lại, đi ở giữa đội ngũ xem lễ phía sau vậy.
Có thời gian phiền não này, chẳng bằng đi nói chuyện với Vân công chúa, tạo quan hệ.
Con mẹ nó hành quân ở đây làm cái gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận