Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 934: Dựng thẳng chưởng chặn thuyền

Phù Ngạn Thanh chọn lựa một hồi, chẳng lấy đi gì nhiều. Toàn là một số thứ có tác dụng phục hồi tinh lực, chữa trị thương thế. Có vẻ như Đinh Mùi Phù Đảo thực sự khó khăn về thuốc men, điều này cũng là tất nhiên sau trận chiến lớn.
Khương Vọng cất hộp đi, đi theo sau Phù Ngạn Thanh, không nói thêm gì nữa.
Chử Mật hy sinh lấy thân mình làm cầu, trước khi chết không có trăn trối, không ai biết lúc đó hắn nghĩ gì.
Hắn cùng tan biến với những quy tắc tan vỡ tuôn trào trong Giới Hà, không để lại gì.
Chỉ có những người bước lên thi thể hắn để tiến về phía trước, là còn day dứt không thôi.
Vụ án của Chử Mật, sau khi về Lâm Truy, Khương Vọng nhất định sẽ đến Đô Thành Tuần Kiểm Phủ để tìm thêm thông tin. Dù bản thân Chử Mật có quan tâm hay không, hay có còn khả năng quan tâm hay không... người còn sống vẫn nên tiếp tục việc này.
Người mất không còn, người sống tiếp nối.
"Đến rồi."
Phù Ngạn Thanh dẫn đường đến một đài cao, trên đài có một chiếc Chước Nhật Phi Chu hình thoi màu đỏ rực chói cả mắt.
Nơi này vốn rất nổi bật, nhưng vì trận pháp che giấu nên được ẩn đi rất sâu, khó mà nhìn thấy.
Phù Ngạn Thanh bước tới ngó một cái, quay lại nói với Khương Vọng: "Đợi chuyến sau đi."
Trong chiếc Chước Nhật Phi Chu này chật ních người bị thương, Khương Vọng có nóng vội đến mấy cũng không thể giành chỗ với họ.
Ánh sáng màu đỏ lóe lên, chiếc Chước Nhật Phi Chu trong chớp mắt đã lao thẳng lên bầu trời.
"Mê giới là một thế giới thủng lỗ chỗ, chỗ nào cũng có lỗ hổng quy tắc. Đường để rời giới chưa bao giờ bị chặn, nhưng nếu không có kim khu ngọc tủy, không thể dùng thân mình để vượt qua. Chước Nhật Phi chu của chúng ta chú trọng về tốc độ, để vượt qua lỗ hổng quy tắc thật nhanh, giảm áp lực cho phi chu. Cức Chu của Quyết Minh đảo thì chú trọng vào phòng ngự, để kiên trì được lâu hơn trong lỗ hổng quy tắc. Điếu Long Chu của Điếu Hải Lâu thì kết hợp cả hai, cân bằng hai bên."
Phù Ngạn Thanh giới thiệu một cách công bằng.
Khương Vọng lặng lẽ tính toán giá trị của một chiếc Chước Nhật Phi Chu, cơ mà càng nghĩ càng thấy áp lực.
Tốt xấu gì mình cũng là một thiên kiêu, sao càng ngày lại càng nghèo thế này?
"Đi thôi, đây là chuyến cuối của hôm nay."
Phù Ngạn Thanh dẫn Khương Vọng tới trước chiếc Chước Nhật Phi Chu vừa hạ cánh.
Nhìn từ xa, toàn thân phi chu như bao phủ một ngọn lửa hừng hực. Nhìn ở khoảng cách gần mới biết đó chỉ là ánh sáng mà thôi.
Trong phi chu có hơn ba mươi tu sĩ, phần lớn đều đang ngủ, số người có thể mở mắt nhìn Khương Vọng chẳng có bao nhiêu.
Khương Vọng lặng lẽ đi ngang qua bên cạnh họ. như lời Đinh Cảnh Sơn đã nói, Đinh Mùi Phù đảo kiên định nghênh đón trận chiến này là vì Nhân tộc, dựa trên lập trường của cả Nhân tộc.
Nhưng Khương Vọng không thể quên, những người đã hi sinh, những người này bị thương, là vì họ không chịu giao hắn ra.
Hắn sẽ không bao giờ quên Mê giới.
Hơn nữa nhất định sẽ còn quay lại.
Phù Ngạn Thanh rất bận, đưa Khương Vọng lên phi chu xong liền lặng lẽ biến mất. Nếu không phải vì "đòi nợ", chắc hắn cũng không đích thân đến tiễn Khương Vọng đâu.
Chen chúc cùng một đám người bị thương trên phi chu, ánh sáng đỏ bao phủ cả khoang thuyền, phi chu cất cánh rời khỏi mặt đất.
Chỗ Khương Vọng ngồi rất gần mũi thuyền, nên có thể nhìn thấy được mức độ tiêu hao của nguyên thạch trên những trận pháp ở đầu khoang thuyền.
Tu sĩ Dương Cốc điều khiển phi chu không nói một lời, khí chất cực kì quân nhân.
Chước Nhật Phi Chu dùng tốc độ kinh người, không ngừng bay lên hướng về phía bầu trời của hòn đảo.
Tốc độ này nhanh hơn Bình Bộ Thanh Vân của Khương Vọng, gần như bắt kịp tốc độ của Ngư Tự Khánh.
Mặc dù Chước Nhật Phi Nhu rất đắt, nhưng dù gì cũng có thể sản xuất hàng loạt, chứ Ngư Tự Khánh thì chỉ có một.
Đương nhiên, lấy tốc độ cực hạn của phi chu ra so với tốc độ sử dụng tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân là không được công bằng. Bình Bộ Thanh Vân vốn đã rất nhanh, ưu điểm lớn nhất của nó không phải tốc độ tối đa, mà là khi di chuyển cực nhanh vẫn nhẹ nhàng tự nhiên, bước trên không trung như bước trên đất bằng, rất thích hợp cho chiến đấu.
Cuối cùng, chuyến đi cũng kết thúc. Nhìn khung cảnh hoang vắng đặc trưng của Mê giới lướt qua với tốc độ cao, Khương Vọng thầm nghĩ.
Rầm!
Ý nghĩ còn chưa hoàn tất, Chước Nhật Phi Chu đột ngột dừng lại.
Khương Vọng cố kềm quán tính nhào về phía trước, còn thuận tay đỡ lấy người bị thương suýt ngã sấp bên cạnh, không giấu được kinh ngạc nhìn ra ngoài.
Phía trước phi chu, xuất hiện một thân ảnh không cao không thấp.
Người đó vươn tay ra, đối diện với phi chu.
Bàn tay trông rất bình thường, không thô ráp, cũng không thon mịn, năm ngón tay khép lại, động tác vô cùng đơn giản.
Nhưng lại mang theo một sự “không cho” kiên định.
Mặc dù Chước Nhật phi chu không to, nhưng so với một bàn tay, thì vẫn là rất lớn.
Vậy mà nó lại thật sự dừng lại trước bàn tay ấy, mà còn là bị ép phải dừng lại khi đang bay với tốc độ khủng bố!
Ánh sáng màu đỏ tràn ngập khắp phi chu cũng dần tắt ngúm.
So với một quyền đánh nổ phi chu của Bạch Tượng Vương lúc trước ngoài phù đảo, cảnh tượng trước mắt nhẹ nhàng tự nhiên hơn nhiều, không hề có chút khói lửa.
Đơn giản như chỉ vẫy tay đuổi ruồi.
Khương Vọng nhảy ra khỏi phi chu, chỉ kiếm ra đón: "Ai đang cản đường?"
Dĩ nhiên hắn biết, hắn không phải đối thủ của vị cường giả đột ngột xuất hiện này, nhưng trong số những người bị thương đầy khoang thuyền, chỉ có hắn đứng ra được.
Cường giả chặn đường phi chu nhẹ nhàng ngẩng đầu, để Khương Vọng nhìn thấy được đôi mắt màu máu của mình, gương mặt hơi nhọn, và không có lông mày.
Huyết Vương!
Trong lòng Khương Vọng đã có câu trả lời kinh hoàng.
Vì cái dung mạo này rất giống với đứa con của Huyết Vương đã bị giết chết trong tay hắn.
Lúc Khương Vọng nhìn rõ người tới, thì gương mặt của Khương Vọng tất nhiên cũng phản chiếu trong đôi mắt đỏ thẫm của người kia. Cường giả nhếch mép, lộ ra hàm răng trắng muốt: "Xem ra bổn vương không đến trễ."
Đường đường là Huyết Vương, vậy mà lại đích thân đuổi tới vùng đất Đinh Mùi! Hơn nữa còn dùng thân phận cao quý của mình ra tay với một tu sĩ Thần Thông Nội Phủ nho nhỏ.
Trong lòng Khương Vọng lạnh buốt, nhưng vẫn dùng gót chân đá chiếc phi chu về phía sau: "Sát nghiệp do một mình ta gây ra, một mình ta gánh chịu."
Huyết Vương tán thưởng nhìn hắn, vẻ rất khâm phục lòng dũng cảm của hắn, thậm chí giọng nói còn khá là hiền hòa: "Bổn vương sẽ không giết ngươi ngay đâu... Bởi vì chỉ giết ngươi là chưa đủ."
Giọng nói rất bình thản, nhưng sự tàn nhẫn hiển hiện rất rõ ràng.
"Chúng ta còn có rất nhiều thời gian, trong thời gian sắp tới, bản vương sẽ từ từ nói cho ngươi biết —— ngươi càng muốn bảo vệ điều gì, thì sẽ càng mất đi điều đó."
Nói xong, hắn thò ra một ngón tay, nhẹ nhàng vạch một cái.
Coong!
Nhưng không có cảnh cả phi chu vỡ tan như dự đoán.
Vì đã có một ngón tay khác, cách không chặn lại ngón tay của Huyết Vương.
Đó là một ngón tay cứng rắn, thô ráp, như bằng sắt thép. Xuất hiện đột ngột nhưng vững chắc như một cái đinh đóng chặt ở đó.
Hai ngón tay rõ ràng không hề chạm vào nhau, nhưng lại phát ra âm thanh như đao kiếm giao nhau!
Sau đó, lực trùng kích khổng lồ lan ra, chiếc Chước Nhật phi chu bị đẩy lùi lại vài chục trượng.
Khương Vọng nắm chặt trường kiếm, đạo nguyên tràn ngập toàn thân, cũng thụt lùi hơn mười bước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận