Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 77: Diệp Thanh Vũ

Cao thủ thần bí đến từ Vân quốc chỉ huy vân thú duy nhất theo một góc, cũng bởi vậy mà tại thời điểm bức tường sụp đổ không có người hỗ trợ.
Thời khắc bức tường đổ sụp, tu tiên giả ở tiền tuyến gần như không còn ai có đủ tinh lực để hỗ trợ nhau. Trong một thời gian ngắn đã có gần một nửa tu giả ngã xuống, biến mất trong bầy hung thú, ngay cả xương cốt cũng không còn. Đám vân thú mặc dù không sợ tử thương nhưng cũng chỉ có bản năng chiến đấu mà không có linh trí. Hành động thế nào đều là nhờ thi thuật giả điều khiển. Chúng không thể có các hành động như hi sinh cứu chủ hay gì đó, hoàn cảnh này cũng là như vậy.
Hơn trăm con vân thú mới nhìn thì nhiều, ở thời điểm hung thú lao tới chúng bị dìm xuống trong nháy mắt. Lúc đó trong đầu Diệp Thanh Vũ hoàn toàn trống rỗng.
Nàng xuất thân danh gia vọng tộc, được phục dụng Khai Mạch Đan tốt nhất, được lựa chọn công pháp phù hợp nhất, mỗi bước tu hành đều diễn ra thuận lợi. Lần này tham gia nhiệm vụ chỉ là do hứng khởi nhất thời, cũng là muốn tránh đi trưởng bối và kiểm chứng thực lực bản thân. Trước đó nàng chưa hề chân chính trải qua chiến đấu sinh tử.
Nàng chưa từng nghĩ, cảm giác đối diện với sinh tử tồn vong lại khiến bản thân run rẩy như thế này!
Nàng có thể ngửi được mùi hôi thối bên trong cái miệng lớn của con mãnh thú kia, nhìn thấy tinh hồng sau hàng răng nanh sáng nhọn. Sau cùng nàng chưa kịp hành động hành động thì ánh kiếm màu tím càn quét mênh mông cuồn cuộn hiện ra.
Tử khí đông lai, chư hầu nhìn về phía Tây!
Đám mây màu tím trước mặt đầu hung thú tan đi, Khương Vọng mang kiếm xuất hiện, một mặt mang nữ nhân đang thất thần hất văng ra, mặt khác vội lên tiếng. “Còn đứng yên đó làm gì.”
Hắn trở tay ném ra một đạo Diễm Đạn rồi nhảy vọt lên, lao tới nơi khác trên chiến trường.
Lúc bức tường đổ sụp, hắn là một trong số ít người kịp thời phản ứng nhưng kết cục của phòng tuyến đầu tiên đã định, không có cách gì cứu vãn được. Cho nên hắn quyết định rút lui về phía sau rồi chạy về hướng Triệu Nhữ Thành. Việc cứu nữ nhân thần bí của Vân quốc vừa rồi chỉ là việc làm tiện tay mà thôi.
Người khiến hắn lo nhất là Triệu Nhữ Thành. Trên thân tiểu tử này mang rất nhiều bí mật nhưng hắn khai mở mạch chưa lâu, chưa chắc đã giữ được an toàn.
Diệp Thanh Vũ bay ngược trong không trung một lát mới kịp phản ứng.
Ý niệm đầu tiên hiện ra là nàng đã được cứu!
Ý niệm thứ hai chính là, nàng cảm thấy như mình bị… người ta đạp một cú thì phải?
Nàng xoay người lại, tiện tay biến ra hai đầu vân thú mới tỉnh táo nhìn ra xung quanh, phát hiện không có ai để ý đến mình, gia hỏa vừa cứu nàng cũng đã chạy đi đâu mất không để lại bóng dáng.
Nàng đứng trên thân một vân thú lui về sau, đưa mắt trông ra bốn phía, khắp nơi đều là các thân ảnh đang chiến đấu ác liệt. Nàng thấy mặt mình nóng bừng, với tu vi của nàng, lại thêm công pháp đang nắm giữ, bí bảo các thứ, lẽ ra không được có biểu hiện luống cuống như thế mới phải. Chỉ cần phát huy thực lực một cách thỏa đáng, mặc dù không thể giết xuyên thú triều nhưng ít nhất tự vệ thì không có gì phải lo lắng.
Vậy mà vừa rồi suýt chút nữa nàng đã thân tử đạo tiêu!
Nghĩ đến đây nàng móng từ trong tay áo ra hai hạt đâu vàng óng rồi ném về phía trước.
Kim quang bên trong hai hạt đậu nhanh chóng biến lớn hoá thành hai chiến binh mặc giáp vàng cầm đao lao vào đám thú triều. Hung thú cắn xé hai chiến binh này đều mẻ răng sứt mõm, bản thân hai chiến binh hoành hành trong đám thú triều như chỗ không người vậy.
Tát Đậu Thành Binh!
Nhược điểm duy nhất của thứ này là đắt đỏ, ngoài ra không còn khuyết điểm gì khác. Nhất là hạt đậu cấp bậc Kim này, phải dùng đến nó ngay cả Diệp Thanh Vũ cũng thấy đau lòng. Có thể nói việc phải tung hai viên Kim đậu này ra chắc chắn là một tổn thất lớn trong lần tham gia nhiệm vụ này.
Lại nói đến Khương vọng đang cầm kiếm lao nhanh, một đường thuận tay giết hung thú cứu người nhưng lộ tuyến cũng theo đó mà hơi chếch xuống dưới núi. Lý do chính bởi vì thú triều cũng đang hướng xuống dưới đó. Đạo phòng tuyến thứ hai đang gặp rất nhiều nguy hiểm.
Khương Vọng đang lo lắng trong lòng bỗng hai mắt hắn sáng lên. Ở phía trước có người đang vừa đánh vừa lui, thân ảnh khoan thai tự đắc ấy không phải Triệu Nhữ Thành thì là ai?
Đối phương mặc dù vừa đánh vừa lui nhưng không hề có vẻ hoảng hốt chạy bừa như những người khác, Triệu Nhữ Thành đang lựa chọn một con đường quái dị.
Chợt trái chợt phải, thậm chí còn ngẫu nhiên đột kích về phía trước. Những chỗ Nhữ Thành đi qua không phải là núi đá che chắn thì cũng là hố lõm ngăn cách, tóm lại lúc nào chính diện đón đánh hung thú cũng không nhiều hơn ba con.
Chiến lực Triệu Nhữ Thành thể hiện ra không tính là mạnh nhưng cảm giác còn nhẹ nhàng dễ dàng hơn Khương Vọng nữa. Quả thực phong thái rất nhàn nhã.
Triệu Nhữ Thành nhìn thấy Khương Vọng chạy tới thì vội hô lên. “A! Đừng tới đây!”
Nhưng Khương Vọng đã tung người nhảy vọt tới, thanh kiếm vung lên vài nhát đã chém giết đám hung thú trước mặt, còn thuận tay tung một cái Triền Đằng Thuật. “Nhìn tam ca đây.”
Theo lý, có thêm người trợ chiến thì việc chiến đấu phải dễ dàng hơn nhưng không hiểu tại sao áp lực lại đột nhiên tăng lên. Triệu Nhữ Thành vừa di chuyển vừa tức giận kêu. “Đi theo ta đi.”
Khương Vọng suy nghĩ một chút liền đuổi theo đối phương triệt thoái về phía sau, quả nhiên tình hình chiến đấu đã cải thiện.
“Tam ca, lúc trước ngươi cũng là người biết động não mà sao giờ càng lúc lại càng giống Đỗ lão rồi vậy?”
“Ha ha… trước kia ta…” Khương Vọng gõ lên đầu hắn một cái rồi mới nói tiếp. Nói ai không có đầu óc vậy hả ? Cái đồ không biết lớn nhỏ !
Phải rồi, ngươi thấy Hoàng A Trạm sao? Khương Vọng hỏi tiếp.
Triệu Nhữ Thành bĩu môi nói: "Hắn ở trước mặt ta trong thoáng chốc rồi chạy biến đi đâu mất không biết, tốc độ thật nhanh !"
Vậy là tốt rồi.
Về phần Lê Kiếm Thu hắn càng không phải lo lắng. Nếu như Lê Kiếm Thu gặp phải chuyện không xử lý được thì có hắn hay không cũng vậy mà thôi. Khương Vọng nhìn ra phía xa, nơi Đậu Nguyệt Mi, thành chủ Tam Sơn Thành đang đứng.
Nếu người này có chuẩn bị gì đó thì cũng đến lúc phải đưa ra rồi.
Thời điểm Âm Dương Song Đầu Ưng xuất hiện là lúc Ất đội và Bính đội tạo thành phòng tuyến thứ nhất, Đinh đội và Mậu đội dự khuyết xem như phòng tuyến thứ hai. Hiện giờ Giáp đội vừa mới thoái lui không lâu đã phải chạy lên. Tất cả tu sĩ đều xông tới, Đậu Nguyệt Mi lại không thấy có động tĩnh gì.
Không đúng ! Tại sao lại an tĩnh như vậy ?
Khương Vọng chưa kịp phản ứng thì tiếng ưng kêu đã biến mất. Con Âm Dương Song Đầu Ưng này đã bị giết rồi sao ?
Viện trưởng đạo viện Tam Sơn Thành lúc này đang đứng ở bên cạnh thi thể con ưng cũng không nhịn được mà thở ra một hơi. Cảnh tượng này thật giống hai năm trước, Tôn Hoành một mình giết tới đỉnh núi Thụ Bút, chém giết Âm Dương Song Đầu Ưng định ra kết cục thắng bại. Thú triều cũng vì khoảnh khắc này mà dừng lại, sau đó là tiếng reo hoan hô của đám tu sĩ.
A… !
“Cô cô cô…” Tiếng ưng kêu liên tiếp vang lên, tiếng reo hò của các tu sĩ cũng theo đó mà im bặt. Trong ánh sáng từ những ngọn đèo treo trên đỉnh núi Ngọc Hành, một đám Âm Dương Song Đầu Ưng đang kéo nhau bay tới che khuất cả mặt trăng và những đám mây.
A…
Cô cô cô….
Những tiếng kêu ngày một lại gần. Tại đỉnh núi Ngọc Hành xuất hiện một đám Âm Dương Song Đầu Ưng, viện trưởng đạo viện Tam Sơn Thành không kịp phòng bị liền bị chúng xé nát trong chớp mắt. Đám thú triều lại điên cuồng lao lên. Đá núi đổ ầm ầm, cây cối theo nhau gãy rạp.
Một cột sáng đỏ thẫm bạo liệt đối diện xung kích tới, Khương Vọng và Triệu Nhữ Thành vội tách nhau ra. Chỉ có rất ít hung thú mới có năng lực thi triển pháp thuật thiên phú như thế này. Phàm những hung thú có được năng lực đó đều thuộc về hàng cường giả.
Đạo ánh sáng vừa rồi từ chỗ Khương Vọng và Triệu Nhữ Thành ở giữa quét xuống mặt đất tạo thành một cái hố sâu, hai người Khương Vọng và Triệu Nhữ Thành không thể tập hợp lại với nhau được nữa vì đám thú triều đã kéo tới, mãnh liệt càn quét hết thảy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận