Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 628: Diệp Lăng Tiêu

Mặc dù không biết thân phận của Diệp Lăng Tiêu, hơn nữa gã thoạt nhìn cũng quá trẻ tuổi, làm cho người ta khó có thể liên tưởng đến. Nhưng khí chất của người ta còn bày ra ở đó, không người nào dám khinh thường được.
Khương Vọng thăm dò hỏi: "Các hạ là ai?”
"Trước khi hỏi ta một vấn đề mới, cũng nên trả lời câu hỏi của ta trước mới đúng?"
Diệp Lăng Tiêu ngữ khí bình thản, lại có một loại khí tràng cường đại không thể cự tuyệt.
Khương Vọng vốn không muốn để ý tới, nhưng nhớ tới nơi này là Lăng Tiêu các, đối phương hỏi ra vấn đề như vậy, đại khái là có quan hệ gì đó cùng Diệp Thanh Vũ, cũng không thể quá không nể mặt.
Cho nên hắn cũng quen thuộc đáp lại: "Chắc các hạ hiểu lầm rồi, ta cùng Diệp đạo hữu là quân tử chi giao..."
"Ồ? Quân tử chi giao?" Diệp Lăng Tiêu nhìn hắn: "Hai người quen nhau như thế nào?”
Loại thái độ như thẩm vấn này làm cho Khương Vọng có chút không vui, hắn nhíu mày nói: "Các hạ chỉ sợ đã quan tâm quá nhiều một chút rồi.”
"Tiểu tử." Diệp Lăng Tiêu nở nụ cười: "Ngươi muốn đùa giỡn với ta?”
Khương Vọng nhanh chân tiến lên một bước, vững vàng ngăn Khương An An ở phía sau, sắc mặt cũng lạnh xuống: "Ta không biết các hạ là ai, là nhân vật gì. Ta tôn trọng Diệp đạo hữu, tôn trọng Lăng Tiêu Các, nhưng xin các hạ tự trọng.”
"A." Diệp Lăng Tiêu giống như một tên vô lại trà trộn vào phố phường bắt đầu xắn tay áo: "Hôm nay không giáo huấn ngươi, chỉ sợ ngươi không biết ta lợi hại 'Không địch thủ vượt qua các nước, hào kiệt đứng đầu nhân gian vạn cổ'!”
Mí mắt Khương Vọng giật giật, “Lăng Tiêu Các đều là kỳ nhân dị sĩ a, còn hào kiệt đứng đầu nhân gian vạn cổ, ta là Độc Cô Vô Địch đại danh đỉnh đỉnh trong Thái Hư ảo cảnh, chẳng lẽ cũng phải nói cho ngươi biết sao?”
Hắn không nói hai lời, liền chuẩn bị cho người này một lần giáo huấn sâu sắc.
Bỗng nhiên lại có một thanh âm vang lên, rất quen thuộc, rất thanh tịnh. Chính là tiếng nói của Diệp Thanh Vũ...
"Phụ thân, sao ngài lại xuất quan? Không phải mấy ngày nay đang nghiên cứu thuật mới sao?”
Diệp Thanh Vũ theo tiếng mà đến, phiêu nhiên rơi xuống.
Khương Vọng trong lòng rùng mình.
Lăng Tiêu các chủ Diệp Lăng Tiêu?
Đạo nguyên tụ tập trong cơ thể trong nháy mắt tản đi, toàn bộ biểu tình đều trở nên nhu hòa xuống.
"Ha ha ha ha." Diệp Lăng Tiêu bỗng nhiên cười rộ lên: "Ta muốn đùa giỡn với người trẻ tuổi!”
Khương Vọng cũng lập tức tươi cười sáng lạn: "Đang muốn hồi báo với ngài! Tại hạ quen biết Thanh Vũ đạo hữu ở một lần hoạt động thanh tẩy hung thú, có giúp đỡ lẫn nhau một chút, sau đó mới nên giao tình!”
Diệp Lăng Tiêu chậm rãi xắn tay áo về, giống như chỉ đơn thuần sửa sang lại trang phục của mình, trong miệng thì nói: "Coi như là có duyên rồi. Nhìn thấy Thanh Vũ có tài tuấn trẻ tuổi tài năng như ngươi làm bằng hữu, trong lòng ta rất an tâm a.”
"Đâu có đâu có, tiền bối quá mức khen thưởng. Hôm nay vừa thấy tiền bối, mới biết phong tư của Diệp đạo hữu từ đâu mà đến, thật làm vãn bối ước vọng không thôi!”
Hai bên khách khách khí khí, khen ngợi lẫn nhau.
Diệp Thanh Vũ mang vẻ mặt hồ nghi nhìn bên này, lại quay qua xem bên kia, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Lúc này thủ đoạn âm thầm của Diệp Lăng Tiêu đã tiêu tan, Khương An An từ phía sau Khương Vọng chen ra, thở phì phì nói: "Diệp bá bá! Ngài lại không cho đệ tử nói chuyện!”
Diệp Lăng Tiêu cười hì hì nhìn nàng: "Ngươi lấy cái gì chứng minh Diệp bá bá không cho ngươi nói chuyện?”
Khương An An đều sợ ngây người: "Không phải ngài thì còn có thể là ai?”
"Ai mà biết được. Dù sao ngươi cũng không có bằng chứng, cũng không thể nói lung tung được. Bằng không, hừ hừ..." Diệp Lăng Tiêu vẻ mặt đắc ý: "Xử trí theo môn quy! Ngươi đã là siêu phàm, có thể chính thức nhận môn quy!”
Lăng Tiêu các chủ càn quấy đến bực này làm cho Khương An An cảm thấy ủy khuất, lại nhất thời nghĩ không ra lời nào để phản bác.
Cho nên đôi môi nàng chau lên, nước mắt bắt đầu xuôi xuống.
“Ai ai ai, sai rồi, sai rồi!” Diệp Lăng Tiêu trong thoáng chốc sợ ngây người, cuống quít xin lỗi: "Ta sai rồi, ta sai rồi!”
Gã theo thói quen trước kia cố ý trêu chọc Khương An An, nhưng lại đánh giá sai một chuyện. Hôm nay có Khương Vọng ca ca ở bên cạnh. Khương An An sẽ không chịu ủy khuất nữa.
"Trách ta trách ta, Diệp bá bá không nên không cho ngươi nói chuyện." Diệp Lăng Tiêu một bên xin lỗi, một bên nháy mắt với Khương Vọng.
Khương Vọng âm thầm trợn trắng mắt, trên mặt lại bất động thanh sắc không có biểu tình gì, chỉ xoa xoa cái đầu nhỏ của Khương An An: "Nếu Diệp bá bá đã phạm sai lầm, vậy không tặng cho ngài ấy lễ vật nữa! Chúng ta bỏ chơi với ngài ấy, được chứ?”
Hôm nay lúc đi dạo phố bên ngoài, Khương An An nhớ tới lời dạy của ca ca, vì thế liền hỏi có nên mua một chút lễ vật mang về hay không. Khương Vọng đương nhiên ra sức ủng hộ. Người trả tiền mặc dù là hắn, nhưng tất cả lễ vật đều do Khương An An tự mình chọn, cực kỳ dụng tâm.
Mà lễ vật đầu tiên tiểu An An chuẩn bị là cho Diệp Thanh Vũ, phần thứ hai chính là Diệp Lăng Tiêu.
"Hả?" Vẻ mặt Diệp Lăng Tiêu tràn đầy vui mừng: "Tiểu An An chuẩn bị lễ vật gì cho ta vậy?”
Khương An An cực kỳ hung dữ hét lên với gã: "Không có phần của ngài!”
Náo loạn một trận như vậy, nước mắt ngược lại đã nghẹn trở về.
"Cái này." Diệp Lăng Tiêu không biết xấu hổ tiến đến trước mặt, ho một tiếng: "Lễ vật gì vậy?”
Tiểu An An quay đầu không để ý tới gã.
Diệp Lăng Tiêu vì thế lại nháy mắt với Khương Vọng.
Khương Vọng chỉ có thể xuất mã lần nữa: "An An, ca ca hỏi muội một vấn đề.”
An An ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt trong đôi mắt to còn chưa hoàn toàn tan đi, khiến cho người ta cảm thương không thôi.
"Muội có phải một hài tử chỉ biết lãng phí hay không?" Khương Vọng hỏi.
Khương An An lắc đầu. Nàng nghĩ làm sao mình có thể lãng phí được, những thứ mua ăn tất cả vào trong bụng rồi, cũng không còn dư thừa chút nào.
"Lễ vật kia cũng đã mua rồi, cứ vứt đi như vậy hình như cũng rất lãng phí đấy." Khương Vọng ra vẻ khổ não: "Không bằng chúng ta vẫn nên đại nhân có đại lượng, tặng cho ngài ấy đi.”
"Muội có thể tặng cho người khác mà!" Cơn giận của Khương An An còn chưa tiêu, thế nhưng não dưa lại cực kỳ linh hoạt.
"Ca ca đã từng nói với muội thế nào nhỉ? Tặng quà quan trọng nhất là 'lễ', là 'cái tình', đúng không? Muội có thể chuyển món quà này cho người khác, nhưng nó sẽ còn ý nghĩa ban đầu sao?”
Khương Vọng thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể mang đạo lý lớn ra để áp chế: "Lễ vật ngày hôm nay cứ cho Diệp bá bá trước đi. Lần sau chúng ta sẽ không chuẩn bị cho ngài ấy nữa!”
Khương An An vừa sửng sốt vừa sững sờ. “Ca ca rốt cuộc có thái độ như thế nào vậy? Sao lúc trước bảo không cho, giờ thì lại nói như vậy.”
Nàng không biết trong lòng Khương Vọng cũng rất bất đắc dĩ.
“Muội vẫn còn con nít, nhưng huynh thì không phải rồi.”
“Ngài ấy có thể không làm gì được đứa bé như muội, nhưng thân ca ca rất dễ ăn đòn!”
Khương An An chung quy vẫn là một đứa trẻ nghe lời, sau khi suy đi nghĩ lại, nàng vẫn rất không tình nguyện lấy ra một cái hộp nhỏ màu xanh từ trong hộp sóc.
Sau đó đặt vào trong tay Diệp Lăng Tiêu, thở phì phì nói: "Cho ngài!”
Diệp Lăng Tiêu nắm lễ vật trong tay, hài lòng nở nụ cười: "Được rồi, thật hiểu chuyện! Bá bá cũng không phí công thương yêu ngươi rồi.”
Diệp Thanh Vũ nhìn toàn bộ hành trình hai người nam nhân này cấu kết với nhau làm việc xấu, lại không biết nên đánh giá như thế nào.
Diệp Lăng Tiêu nhận được lễ vật đang muốn rời đi, nhưng bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, ngữ khí có chút tùy ý nói: "Đúng rồi Thanh Vũ. Chuyện ở Trì Vân Sơn, cứ để Khương Vọng đi cùng ngươi, ta thấy thực lực của hắn không tệ. Cũng đỡ cho ta vác cái mặt già này đi ra ngoài mượn người, ngươi biết đấy, vi phụ từ trước đến nay da mặt vốn mỏng, rất khó mở miệng cầu người.”
Khương Vọng khiếp sợ, “da mặt ngài còn mỏng sao? Không phải ngài mở miệng cực kỳ tự nhiên đó ư?”
“A!” Diệp Thanh Vũ há miệng muốn hô, nhưng Diệp Lăng Tiêu đã đạp mây mà đi, tựa như không nghe thấy được.
Hoặc có thể nói, Diệp các chủ vốn cũng không định lắng khuê nữ mình nói cái gì.
Có lao động miễn phí đợi sẵn không lợi dụng, còn phải ra ngoài mượn người, trao đổi lợi ích, phải có bao nhiêu ngu xuẩn mới có thể làm ra lựa chọn như vậy?
Tâm tình của gã cực kỳ thong dong thích ý.
Xuyên qua giữa mây trôi, gã mở hộp gỗ trong tay ra nhìn một chút, bên trong là một cây trâm tóc bằng gỗ mun, chất liệu cũng không thể coi là quý giá, nhưng được gia công rất tinh tế... Đây chính là đồ tiểu An An tự tay chọn!
Diệp Lăng Tiêu tiện tay nhổ cây trâm pháp khí vốn có của mình ném xuống, thay cây trâm gỗ này vào, vui vẻ bay xa.
Về phần cây trâm pháp khí kia, ai nhặt được chính là đồ của người đó đi, dù sao đều ở Lăng Tiêu bí địa, cũng không sợ tiện nghi cho người ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận