Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2187: Điện xà xé rách bầu trời, sắp có một trận mưa rào (1)

"Nhưng bây giờ những điều này cũng chỉ là suy đoán..."
Thập Tứ nói:
"Chúng ta không có đủ chứng cứ chứng minh Lôi Chiêm Càn có vấn đề."
"Khóa chặt được mục tiêu rồi, muốn tìm chứng cứ rất dễ dàng."
Trọng Huyền Thắng nói:
"Giống như ta nói lúc trước, có thể triệu tập đại quân, lục soát rừng dã nhân, khẳng định là không tìm được sào huyệt con Yêm Si kia, như thế có thể lật đổ lời nói dối của Lôi Chiêm Càn. Hoặc cũng có thể cho người đi bắt Chu Thanh Tùng, hắn và Lôi Chiêm Càn có vấn đề hay không, thẩm vấn là biết!"
Thập Tứ suy một ra ba:
"Lôi Nhất Khôn kia có phải cũng có thể cung cấp manh mối không?"
"Lôi Nhất Khôn vẫn còn nhảy nhót được tưng bừng, một là vì hắn là một trong hai người trẻ tuổi nổi danh nhất của Lôi gia, hai là vì hắn ngu ngốc. Đối thủ của hắn sớm đã đổi người, vậy mà hắn vẫn muốn tranh giành vị trí người thừa kế gia chủ, e là không cung cấp được manh mối gì."
Trọng Huyền Thắng nói xong, chuyển đề tài:
"Nhưng ngươi nói cũng có lý, là nhân vật quan trọng của Lôi gia, hắn được nghe nhiều nhìn nhiều, hẳn cũng có khả năng nghiệm chứng được cái gì đó. Điều kiện tiên quyết là Lôi Chiêm Càn đã bị bắt."
Khương Vọng im lặng không nói gì, trong đầu hắn lúc này đang suy nghĩ rất nhiều...
"Ta nhớ ngươi với Lôi Chiêm Càn có mâu thuẫn đúng không?"
"Cả hai đều trẻ tuổi khí thịnh, có một chút xung đột nhỏ... Nhưng đã sớm giải quyết xong. Làm sao??"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra, Lôi gia là địa đầu xà của Quận Lộc Sương."
Ngày đó, cuộc nói chuyện của Khương Vọng và Lâm Hữu Tà về Lôi Chiêm Càn chỉ có mấy câu này.
Sau đó Lâm Hữu Tà nói, nàng định rời khỏi Tề quốc.
Lâm Hữu Tà có tín ngưỡng với sự nghiệp Thanh Bài, nhưng lúc này nàng quyết định từ bỏ.
Nàng đã nản lòng thoái chí với mọi thứ ở nơi này.
Vốn dĩ nàng có thể không để ý đến bất cứ thứ gì.
Với thiên phú của nàng trong Hình Danh Chi Nhất Đạo, vốn dĩ sẽ có một tương lai tươi sáng thuộc về riêng mình ở Tam Hình Cung...
Người chấp chưởng Củ Địa cung, Đại Tông Sư Ngô Bệnh Dĩ của Pháp gia hẳn sẽ rất thưởng thức nàng.
Nhưng trong quá trình tìm kiếm Thập Tứ, nàng lại bất ngờ phát hiện tung tích của Lôi Chiêm Càn, nhạy bén phát hiện ra, có lẽ Lôi Chiêm Càn có ý đồ bất lợi với Thập Tứ.
Hơn nữa nàng còn nhớ Khương Vọng từng có mâu thuẫn với Lôi Chiêm Càn.
Vì thế sau khi cáo biệt Khương Vọng, nàng nghĩ hay tiện thể đi thăm dò một cái trước khi rời khỏi Tề quốc, giúp Khương Vọng giải quyết một tai họa ngầm.
Nhưng không ngờ, Lôi Chiêm Càn mà nàng gặp đã không còn là Lôi Chiêm Càn trước kia. Chỉ vì một ý niệm, mà rơi vào vực sâu... bỏ chạy cũng không kịp!
Thập Tứ lo lắng liếc Khương Vọng, rồi nói với Trọng Huyền Thắng:
"Vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
Nàng vốn là người rất ít nói chuyện, mà bây giờ lại phải lên tiếng hỏi thay Khương Vọng.
Trọng Huyền Thắng chậm rãi trả lời:
"Tuy tạm thời vẫn còn có mấy chỗ chưa nghĩ thông, nhưng bắt Lôi Chiêm Càn là chắc chắn đúng, chỉ là trước đó, phải xác định được một ít chứng cứ..."
"Điều quân đi!"
Cuộc đối thoại của hai người bằng hữu đã gọi cảm xúc của Khương Vọng trở về.
Hắn mở miệng:
"Dùng ấn quốc hầu của ta và ngươi, điều động quận binh, lục soát rừng dã nhân. Ta muốn có một xác nhận cuối cùng."
Giọng nói rất bình tĩnh, cũng rất áp lực.
Trong đêm khuya tịch liêu, xuất hiện sát cơ mơ hồ.
Ngay lúc này...
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Tiếng vỗ tay rất là thanh thúy vang lên trong rừng khuya, vọng từ xa đến gần.
Một thanh niên dáng trung bình, giẫm lên cành khô xuất hiện.
Vẫn mặc bộ võ phục đó.
Tóc dài, mày rậm, ngũ quan không một chút thay đổi, chỉ là không còn vẻ kính cẩn ban ngày.
Là một Lôi Chiêm Càn mang theo ý cười lạnh nhạt.
Hắn nhìn ba người trong rừng, động tác vỗ tay ngừng lại, bước chân cũng dừng lại. Ánh mắt có chút tiếc nuối, nhưng lại tán thưởng:
"Suy đoán rất đặc sắc."
Câu nói này rõ ràng là một dạng thừa nhận.
Hắn thừa nhận suy đoán của Trọng Huyền Thắng là chính xác.
Hắn thừa nhận mình đã giết Lâm Hữu Tà ngay trước mặt Khương Vọng!
Khương Vọng bước tới, chặn phía trước Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ, chậm rãi rút Trường Tương Tư, kiếm quang chiếu lên mũi kiếm và lên mắt.
"Giờ ngươi có thể nói cho ta biết thân phận thật sự của ngươi rồi."
Khương Vọng nói.
"Nhìn bộ dạng hung thần ác sát của ngươi kìa! Sao hả? Muốn lập bia cho ta?"
Đối mặt với sát ý không chút che giấu của Võ An hầu Đại Tề, Lôi Chiêm Càn này không hề sợ hãi, giang hai tay ra, giọng nhẹ tênh:
"Thân phận thật sự của ta... Ha ha..."
Hắn cười hai tiếng, ánh mắt nhìn Khương Vọng, vô cùng quái dị:
"Không phải ngươi vẫn luôn tìm ta à?"
Ầm ầm ầm!
Trên trời sấm sét nổ vang!
...
...
"Không phải ngươi... vẫn luôn tìm ta à?"
Câu hỏi này... thật quen thuộc.
Thật lạnh lẽo.
Tang lễ của Khương Vô Khí đã kết thúc rất nhiều ngày.
Lôi Chiêm Càn vẫn còn chưa tỉnh lại từ trong cơn say rượu.
Không thể tỉnh táo hoàn toàn, cũng không làm sao ngủ thiếp đi được.
Khóa chặt cửa lớn, không gặp một ai. Không thể nhìn thẳng vào ánh mặt trời, vì sẽ bị chói mắt. Hắn đi lung tung trong kho ngầm của mình, như một cô hồn dã quỷ.
Hắn chưa bao giờ nghi ngờ tài hoa của mình.
Bất kể nội tình Lôi gia có kém hơn nhà khác thế nào, bất kể hắn thua nhân tài mới nổi Khương Vọng kia bao nhiêu lần, bất kể thế nhân đánh giá ra sao, từ lời khen như nước thủy triều đến từ ngữ mỉa mai đầu đường xó chợ.
Hắn vẫn luôn tin mình sẽ đi tới nơi cao nhất đó.
Vì biểu đệ thiên tài đệ nhất thiên hạ của hắn đã từng nói "Biểu huynh, thiên phú của ngươi không thua một ai cả."
Cả đời này của Lôi Chiêm Càn, chỉ phục một mình Khương Vô Khí.
Khương Vô Khí là thiên tài đệ nhất thiên hạ, không hề thua kém bất kỳ ai, còn hắn là thiên tài đệ nhị thiên hạ.
Y tin mình thua Khương Vọng chỉ là vì lười, vì mình nỗ lực còn chưa đủ.
Nghe nói tên tiểu tử nông thôn đó, ngay cả đi thanh lâu cũng không quên tu hành, đi đường cũng không quên đả tọa, hôm ấy giành được khôi thủ Hoàng Hà, đều là do tu hành hơn người!
Hắn hạ quyết tâm sẽ liều mạng cố gắng, giống như biểu đệ từng nói, "học địch đối địch", học tập sự cố gắng của Khương Vọng, học tập sự phấn đấu của Khương Vọng, bỏ hết những giao du không cần thiết, thoát khỏi những việc vặt vãnh trong gia tộc, khai phá thần thông Lôi Tỷ của mình, vì biểu đệ, vì Trường Sinh Cung, vì Lôi gia, tranh một hơi ác khí!
Nhưng bây giờ, hắn bắt đầu nghi ngờ cái gọi là thiên phú, hắn bắt đầu nghi ngờ ý nghĩa của sự cố gắng.
Ai có thể thiên tài hơn Khương Vô Khí?
Ai có thể cố gắng hơn Khương Vô Khí?
Còn trong tã lót đã bị hàn độc, cả đời ôm ấm thuốc, gánh vận mệnh chết yểu, vậy mà từng bước một đi đến vị trí Trường Sinh cung chủ.
Nhưng cuối cùng thì sao?
Cũng chỉ lặng lẽ nằm trong quan tài, nhìn lăng mộ cao ngất, dần dần đắp lên...
Hắn nghĩ, có lẽ là ý trời khó trái.
Nếu ngay cả người như Khương Vô Khí mà còn không thể chiến thắng vận mệnh, vậy trong biển người mênh mông này, còn ai làm được? Lôi Chiêm Càn hắn thì có cách gì?
Hắn biết lời trăn trối cuối cùng của Khương Vô Khí, là hy vọng hắn và Khương Vọng biến chiến tranh thành tơ lụa. Hắn biết sau khi Khương Vô Khí chết, mình không thể trêu vào Khương Vọng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận