Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1217: Bệ kiến Tần thiên tử

"Hoài đế dung mạo đẹp đẽ, tinh thông âm luật, thơ họa đều tuyệt, có vẻ ngoài làm khuynh đảo thiên hạ. Có người viết: ‘quý tử có thể trị thế, chí tôn không gây loạn thế.' ".
Tần thư, Hoài đế bổn kí.
Trên Diễn võ đài, Hoàng Xá Lợi trên đầu là Lôi Âm tháp, tay cầm Phổ Độ hàng ma xử, ngưng thần đứng đợi.
Mắt Triệu Nhữ Thành lạnh lùng, ý phá Phật ấn, súc thế sẵn sàng.
Ngay lúc này, chợt có một âm thanh vang lên.
Âm thanh vô cùng uy nghiêm, như lập ra quy tắc thiên địa.
Một âm thanh mà tất cả mọi người đều không ai không nghe thấy, không ai không phục.
"Trẫm mới vừa suy nghĩ, mỹ nam tử này là người phương nào, bây giờ đã nghĩ ra rồi."
Tiếng của Đại Tần hoàng đế!
Mặt chính bắc của lục hợp chi trụ, chiếc long bào màu đen khẽ nhúc nhích.
Giọng nói như xuất phát từ cửu thiên, hợp với lục hợp, vang khắp bát hoang!
"Doanh Tử Ngọc, sao ngươi lại tới đây?"
Cả tràng lặng ngắt!
Mọi người quay qua ngó nhau khó hiểu.
Chuyện gì đây?
Thiên kiêu Mục quốc đẹp đến không chân thật trên đài, không phải tên Đặng Kỳ, mà là Doanh Tử Ngọc?
Mang họ Doanh?
Sóng gió kinh hoàng trào dâng trong lòng.
Trên Diễn võ đài, Triệu Nhữ Thành vẫn nhìn Hoàng Xá Lợi chăm chú không hề chuyển mắt, chỉ đáp: "Đang ở trên đài, gánh vác trách nhiệm Đại Mục, thứ cho ta không thể hành lễ."
Hội Hoàng Hà, có ý nghĩa phi phàm.
Bất kỳ ai cũng không thể, và không nên ảnh hưởng đến thịnh hội.
Nhúng tay vào cuộc so tài, cắt ngang thi đấu, cũng không nên.
Nhưng hoàng đế Đại Tần mở miệng, ai dám lên tiếng?
Chí tôn các nước thiên hạ có sáu vị cao quý nhất, người này là một!
Ngay cả Hoàng Xá Lợi không sợ trời không sợ đất, cũng đứng yên bất động.
Doanh Tử Ngọc hô không thể hành lễ, cũng không tiếp tục ra tay.
Chủ trì Hội Hoàng Hà Dư Tỷ, cũng không nói một lời!
Doanh Tử Ngọc đã trả lời Đại Tần hoàng đế, rằng hôm nay hắn tới Đài Quan Hà, là vì "Gánh vác trách nhiệm Đại Mục", xuất chiến vì Mục quốc.
Không khác gì thiên kiêu các nước.
Hắn nói hắn không thể hành lễ, ý muốn nhấn mạnh ý nghĩa thần thánh của Hội Hoàng Hà, để Tần đế không can thiệp vào.
Có người nghe hiểu, có người thì không.
Khương Vọng ở dưới đài, từ cảm xúc buồn vui đan xen lẫn lộn chuyển thành khiếp sợ.
Y đã sớm biết Triệu Nhữ Thành có lai lịch bất phàm. Hồi ở Phong Lâm thành, mọi người đều có suy đoán cả. Mấy huynh đệ họ không ai ngu xuẩn, nhưng vì Triệu Nhữ Thành không nói, nên họ cũng không tra hỏi sâu.
Nhưng khi ấy, cái gọi là lai lịch bất phàm theo hiểu biết của họ, đại khái cũng chỉ đến mức "Triệu Nhữ Thành là hậu duệ của một tiểu gia tộc đã sa sút", "là truyền nhân của một tiểu tông môn đã bị tiêu diệt”… cỡ đó mà thôi.
Lúc ấy tầm mắt có hạn, nội dung đoán ra cũng bị giới hạn ở cấp độ thấp tương ứng.
Nhưng bây giờ...
Triệu Nhữ Thành không phải tên là Triệu Nhữ Thành, mà tên là Doanh Tử Ngọc?
Gọi là Đặng Kỳ thì Khương Vọng còn hiểu được, vì y có biết Đặng thúc, hồi ở Phong Lâm thành cũng thường tiếp xúc với nhau. Đó là một trưởng bối rất hiền hòa, là quản gia của Triệu Nhữ Thành.
Nhưng mà họ Doanh?
Họ Doanh của hoàng thất Đại Tần?
Ngay cả Đại Tần hoàng đế cũng còn biết hắn, nói chuyện với hắn?
Không cần biết mọi người ở đây cảm xúc như thế nào.
Giọng nói mang theo quy tắc của trời đất của Đại Tần hoàng đế lại tiếp tục vang lên: "Con cháu hoàng thất không tham gia Hội Hoàng Hà. Đây là quy củ xưa nay. Người có huyết mạch lên đài chém giết, Cô là trấn hà chi quân, e rằng khó tránh được tư tâm."
Y hỏi: "Doanh Tử Ngọc, ngươi gánh trách nhiệm gì?"
Mọi người trố mắt nghẹn họng.
Cái người trên đài này, thật sự là con cháu của hoàng thất Tần quốc?
Thế sao lại đại diện cho Mục quốc xuất chiến Hội Hoàng Hà?
Câu chuyện thật ra là sao?
Người này rốt cuộc là ai?
Khương Vọng gần như nhớ ra ngay mẩu chuyện nhỏ mà Tề Thái tử Khương Vô Hoa kể lúc ấy ở Thái Miếu nước Tề.
Tông thất Doanh Chương khởi binh, giết Tần Hoài đế ở Hàm Dương Cung!
Tại sao Triệu Nhữ Thành thiên tư trác tuyệt, lại để thiên phú hoang phế!
Tại sao rõ ràng hắn coi thường hạng dung chi tục phấn, mà cả ngày lại cứ đi lưu luyến bụi hoa!
Tại sao hắn chẳng mong chờ gì với tương lai, chỉ muốn sống từng ngày khoái lạc!
Tại sao hắn muốn mai danh ẩn tính?
Nếu là như này...
Vậy thì tất cả đã có lời giải thích.
Mới vừa rồi ở trên đài, hắn đã nói hắn sẽ gánh tất cả.
Cả câu chuyện ngày đó của Phong Lâm thành, và những thứ hắn đã phải mang trên lưng từ lúc được sinh ra...
Từ trốn tránh đến gánh vác, hắn đã trải qua cái gì?
Khương Vọng kinh ngạc nhìn Triệu Nhữ Thành ở trên đài, tiếp đó lại nghĩ.
Tại sao Triệu Nhữ Thành lại lấy cái tên Đặng Kỳ để tham gia Hội Hoàng Hà?
Đặng thúc... Thế nào rồi?
Triệu Nhữ Thành vẫn nhìn chằm chằm vào Hoàng Xá Lợi, tập trung vào trận chiến của mình, chẳng buồn dời mắt.
Nên không nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Khương Tam ca.
Thật ra trong lòng hắn cũng biết cả rồi, và cũng chính bởi vì đã biết quá rõ, nên hắn không dám nhìn qua.
Hắn tập trung vào cuộc chiến của mình.
Chỉ hỏi: "Tôn quý như ngài, đã thừa nhận ta là con cháu hoàng thất sao?"
Đúng vậy, hắn biết đương kim Tần đế.
Là dòng dõi trực hệ của Hoài đế, đã từng là dòng dõi chính thống của Đại Tần, các cha chú tổ tiên kia của hắn, để dòng dõi mình tàn lụi thật không xứng tí nào.
Phải khách quan nói rằng, họ đã để lại không ít thủ đoạn, cũng đã cố gắng rất nhiều lần.
Nhưng, những thủ đoạn đó, những cố gắng đó... theo dòng thời gian dài dằng dặc, đã dần bị tiêu diệt, không bị tiêu diệt bởi năm tháng, thì bị tiêu diệt bởi bị truy đuổi và diệt trừ.
Ví dụ như những lão thần cực kì trung thành kia, luôn mang chí hướng phục khởi dòng chính, người chết, người bị cách chức, người thay đổi...
Ví dụ như hắn từ nhỏ, đã được nuôi trong vương phủ quận Hà Tây.
Vẫn lấy cái tên Doanh Tử Ngọc, nhưng nói ra ngoài là con của Hà Tây quận vương.
Từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, tiếp nhận những dạy dỗ tốt nhất, chỉ chờ thời cơ chín muồi, liền khôi phục dòng dõi, lên ngôi, những người đó đều nói như vậy.
Sau đó Hà Tây quận vương Dương Đức Chiêu vướng phải án kiện, cả nhà bị chém.
Lại là một đoạn huyết lệ khác...
Ti trưởng trấn ngục ti nước Tần đương nhiệm Đặng Nhạc, mang hắn còn nhỏ chạy thóát.
Hai người từ ngày đó mai danh ẩn tính, lưu lạc nơi xa.
Đến khi tới Phong Lâm thành Trang quốc, mới có được một đoạn thời gian yên bình hiếm có.
Sau đó, Phong Lâm thành mất, ra biên hoang săn ma...
Đây chính là quãng đời của Triệu Nhữ Thành hắn bao năm qua.
Đương kim Tần đế nói con cháu hoàng thất không được tham chiến Hội Hoàng Hà.
Hắn liền hỏi ngược lại, ta là con cháu hoàng thất à?
Nếu hậu nhân của Hoài đế được thừa nhận, hắn mới được thừa nhận.
Nhưng như vậy, người đang ngồi trên cao kia, là ai?
"Đương nhiên!"
Đại Tần hoàng đế đáp: "Năm xưa Hoài đế làm không đúng, tự cho mình quyền. Nhiều năm nay, tông thất luôn đi tìm huyết mạch của mình. Máu trong cơ thể ngươi là dòng máu của Tần thất, cái này không ai xóa đi được. Nếu ngươi trở về Tần thất, trẫm hứa sẽ cho ngươi danh vị hoàng tử, để ngươi và bọn họ cạnh tranh công bằng."
Mọi người đều kinh hãi.
Chuyện Tần Hoài đế, không ai không biết.
Khí phách của Đại Tần hoàng đế đương nhiệm, đã vượt qua sự tưởng tượng của tất cả mọi người!
Sau đời Tần Tuyên đế, là người đại diện cho nhất mạch soán vị đoạt giang sơn nhà Tần, ông ta lại dám ngay trước thiên hạ chi đài này, ngay trước mặt mọi người, thừa nhận hậu nhân của Tần Hoài đế là có thân phận hoàng thất, còn hứa hẹn cho danh phận hoàng tử, để người này có suất tranh đoạt đại vị!
Tự tin đến bậc nào!
Không phải hùng chủ cái thế, không thể làm được chuyện này.
Bây giờ, Triệu Nhữ Thành chỉ cần gật đầu một cái, là sẽ thành hoàng tử Đại Tần, có thể quang minh chính đại đi tranh vị với người. Dù cơ hội thành công không lớn, nhưng ít nhất không cần phải lưu lạc khắp nơi, sinh tử rình rập nữa.
Nếu đổi thành người khác, đứng ở vị trí của Triệu Nhữ Thành, e rằng khó mà không dao động.
Nhưng mặt Triệu Nhữ Thành lại không hề thay đổi.
Thông minh như hắn, làm gì không hiểu!
Sở dĩ có cái điều kiện này, chỉ là vì nhất mạch của đương kim Tần đế đã sớm ngồi vững vàng trên ngôi, cơ bản là chẳng sợ bất kỳ khiêu chiến nào cả.
Đại Tần đế quốc dưới quyền thống trị của đương kim Tần đế, đã giành được chiến thắng ở trận chiến Hà Cốc, tái xác lập địa vị chí cao vô thượng của mình ở tây cảnh, đồng thời còn phát triển sức ảnh hưởng của mình xuống phía nam, đang chính thời cực thịnh.
Nên khí thế của vị chí tôn này thế nào, có thể tưởng tượng được.
Chỉ cần hắn đồng ý, chút xíu "Không hợp chính thống" cuối cùng của nhất mạch đương kim Tần đế sẽ theo đó được xóa bỏ.
Đồng nghĩa hắn nhận giặc làm cha!
"Nói cho bệ hạ hay."
"Thảo dân Triệu Nhữ Thành, không phải con cháu hoàng thất của ngài. Ta tới Đài Quan Hà, là đại diện cho Mục quốc, vì nước mà tranh."
Hắn nói chuyện với Tần đế, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Hoàng Xá Lợi, tay phải đưa ra sau lưng, nắm hờ bên trên cột sống.
Tiếng kiếm minh vẫn luôn mơ hồ rục rịch trong cơ thể hắn bỗng trở nên kịch liệt.
"Hôm nay lấy kiếm này..."
Như có ngàn thanh kiếm, vạn thanh kiếm, cùng reo vang.
Kiếm khí khủng bố cuốn qua cả diễn võ đài.
Hắn rút từ cột sống của mình ra một thanh kiếm sáng rực rỡ vạn trượng!
Miệng hô: "Bệ kiến Tần thiên tử!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận