Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1665: Mưa gió mịt mù (2)

Gã tận mắt nhìn người nam nhân kia bị lột mặt nạ. Khuôn mặt đau đớn bóp méo sự ngây thơ và ngoan cường, từ từ tróc ra trong tay Yến Tử, tiếng kêu đau đớn của người nọ cũng chẳng khác gì những người khác.
Có gì khác biệt chứ?
Vương Trường Cát không hỏi Phương Hạc Linh, Yến Tử muốn gã làm chuyện gì để trao đổi Ngọc Bích. Mặc dù chỉ cần y hỏi, chắc chắn sẽ có đáp án, dù Phương Hạc Linh có không muốn nói đến mức nào đi chăng nữa.
"Ngươi thấy người này thế nào?" Y chỉ nói như vậy.
Dưới tác dụng của Trọng Huyền chi lực gấp trăm lần ở hiện thế, những hạt mưa rơi vào trên người có cảm giác hơi đau.
Mức độ đau đớn này đối với Phương Hạc Linh chỉ coi như gãi ngứa, đối mặt với người như Vương Trường Cát, gã không che giấu mà nói: "Nói là cầu danh cũng được, nói là vệ đạo cũng tốt. Giận dữ rút kiếm là thất phu hận, dũng cảm không biết tự lượng sức mình chỉ khiến người thân đau đớn vì hắn, kẻ thù giận hắn chấp, người xem cười hắn ngu!"
Vương Trường Cát vẫn tiếp tục đi, lại hỏi: "Ngươi chờ đợi trong tổ chức Nhân Ma lâu như vậy, có nhiều người như thế sao?"
"Người thích tự tìm đường chết tóm lại không nhiều lắm."
Phương Hạc Linh nói xong, cũng có chút mơ hồ: "Nhưng kỳ lạ là cũng không hề ít. Nghe bọn hắn nói, cứ cách vài năm, luôn có những người như vậy xuất hiện, hô hào các loại lời nói trừ ma vệ đạo, sau đó ùn ùn ngã xuống."
"Bọn hắn" ở đây tất nhiên là chỉ những Nhân Ma trong Vô Hồi cốc.
Giọng điệu của Vương Trường Cát không có gì biến đổi, lạnh lùng nói: "Thật ra mà nói, ngươi chấp nhất là Trương Lâm Xuyên, một lời cô dũng, một đường tiến lên, cũng chính là loại người này."
Phương Hạc Linh nhếch miệng ở trong mưa, mặc cho nước mưa bắn vào miệng mình.
Nuốt vào lại có chút vị chát chát.
"Ta chỉ là vì hận, chứ không phải vì chính nghĩa gì."
Gã rất có nhận thức mà nói: "Loại đồ vật này chỉ có trẻ con mới tin. Trên đời này không có gì là chính nghĩa."
Vương Trường Cát tiếp tục đi về phía trước, cũng không có cảm xúc đặc biệt gì, trên thế giới này đã rất ít có chuyện có thể lay động tâm tình của y.
Y không cảm thấy Phương Hạc Linh nói đúng, cũng không thấy đối phương nói sai.
Thế giới này đôi khi không có lý lẽ gì đáng để nói.
Đối với đúng hay sai, người nào có thể nói rõ được?
"Được ngây thơ toàn tâm toàn ý" y lẩm bẩm một câu như vậy, rồi mất hứng thú tiếp tục nói chuyện.
Bởi vì y đột nhiên nhớ tới, đã từng có một người như vậy.
Cũng "ngây thơ toàn tâm toàn ý" như thế.
Đi sau lưng y, Phương Hạc Linh cũng trầm mặc trong mưa.
Không biết tại sao, gã lại chợt nhớ tới một thân ảnh.
Gã thực sự rất muốn biết.
Nếu như mười năm sau, người kia sẽ trả lời như thế nào.
Đáp án gã muốn chắc chắn sẽ có biến hóa, nhưng lại cảm thấy, nếu đúng lời của người kia, có lẽ cũng sẽ không thay đổi.
Ai mà biết được?
Ầm ầm.
Gió càng lớn.
Trời mưa càng nặng hạt.
Gió như dao, mưa như tên.
Đánh vào bên ngoài Quang Minh Chú, như đại quân đụng thành, chém giết dữ dội.
Mà tiếng đàn lại như một khúc tỳ bà.
Trên lưng Cơ quan Già Lâu La trong phạm vi bao phủ của Quang Minh Chú lại là một mảnh ấm áp bình yên.
Khuất Thuấn Hoa ngồi xếp bằng tự ý đệm tỳ bà nghe mưa, cười hỏi Tả Quang Thù có nhớ hội đèn lồng Trung thu năm ngoái, bọn họ trốn trong chiếc đèn lồng lớn nhất Dĩnh thành lúc đó, cũng nghe bên ngoài ồn ào náo động, yên tĩnh mà ngồi xuống như vậy.
Bọn họ biết thế giới này ồn ào, nhưng thế giới này không biết bọn họ bình yên.
Nguyệt Thiền Sư ngồi nhập định ở vị trí phía trước nhất, như tùy thời muốn móc một cái mỏ gỗ ra đánh.
Điều này khiến Tả Quang Thù không thể nhịn cười.
Nhiều ngày trôi qua, ba người bọn họ hành động cùng nhau, đều có thủ đoạn lại phối hợp ăn ý, đương nhiên đã có thu hoạch.
Bọn họ liên thủ đến thăm Thiên Sơn, Khuất Thuấn Hoa đã đạt được mục đích đến Sơn Hải Cảnh lần này.
Đây không thể nghi ngờ là một khởi đầu tốt, bọn họ cũng sẽ tiếp tục như vậy.
Cơn phong vũ này không phải là ảnh hưởng của dị thú nào đó, mà là thiên tượng biến đổi của chính Sơn Hải Cảnh.
Cơ quan Già Lâu La nhanh chóng phá vỡ màn mưa.
Quang Minh Chú bao phủ trên lưng ba người, giống như một cô đăng trong mưa.
Bỗng nhiên.
"Cô đăng" này lóe lên, như muốn dập tắt.
Cơ quan Già Lâu La đột nhiên xòe cánh, ba người trên lưng Già Lâu La đồng loạt đứng dậy!
Trong mưa gió mịt mù trước mặt, có một người mặc áo choàng đỏ viền vàng giẫm phá khoảng cách, bước vào tầm mắt, càng đi càng gần.
Không có động tác nào khác.
Nhưng chỉ riêng khí thế trên người y cũng gần như muốn dập tắt Quang Minh Chú này!
Phóng mắt nhìn toàn bộ Sơn Hải Cảnh, ngoại trừ Đấu Chiêu thì còn có thể là ai?
Sau lưng Khuất Thuấn Hoa đã hiện ra hư ảnh Thiên Nữ.
Tả Quang Thù ở bên nghe được tiếng biển gầm.
Nguyệt Thiền Sư đội nón lá, mặc áo bào xám, ngược lại không nhìn thấy biểu lộ, nhưng vì nàng đang thao túng cơ quan Già Lâu La thu liễm trạng thái phi hành, bày ra tư thế chiến đấu.
Ba vị thiên tài khó gặp, riêng phần mình vận sức chờ phát động.
Mà Đấu Chiêu lại không hề do dự tiến về phía này.
Nhìn thấy mọi người đều cảnh giác đề phòng, y tựa như cũng không để vào mắt.
Y cứ quen thuộc tùy ý xuyên thấu màn mưa, đi đến gần cơ quan Già Lâu La, dùng một loại ngữ khí đương nhiên nói ra: "Chu Yếm biến mất, hoàn toàn biến mất. Sơn Hải Cảnh đã xảy ra một loại biến hóa nào đó mà ta không biết, thu hoạch của ta không được bảo đảm. Hiện tại ta cũng cần tập hợp đủ Ngọc Bích. Ta chọn xong rồi, hoặc là các ngươi còn có lựa chọn."
Y yên lặng giơ tay ra: "Đều là anh tài Đại Sở, cho ta Ngọc Bích, không tổn hại bản nguyên."
Người hiểu rõ Đấu Chiêu đều biết, y chịu giải thích với ngươi nhiều như vậy đã là một loại tôn trọng.
Chẳng qua không biết giờ này khắc này, một phần tôn trọng này của Đấu Chiêu là cho người nào.
Tả Quang Thù? Khuất Thuấn Hoa? Hay là Nguyệt Thiền Sư?
Nhưng có người có lẽ sẽ vì thụ sủng nhược kinh vì phần “tôn trọng” này.
Có người giấu kiêu ngạo trong lòng sẽ chỉ xem đây là khuất nhục.
"Ít nhất ngươi cũng nên mang theo Đấu Miễn cùng một chỗ, cứ đơn độc một người đi tới, tùy tiện đưa tay…Đấu Chiêu!" Trong đôi mắt đẹp Khuất Thuấn Hoa ẩn chứa tức giận, thanh âm như lưỡi đao: "Ta nên nói ngươi cuồng vọng, hay là nói ngươi si ngu đây?"
Quả thật dưới tình huống thiên tư sàn sàn, chênh lệch tu vi khó mà vượt qua.
Nhưng bên phía bọn hắn lại còn có một Nguyệt Thiền Sư không thua cảnh giới!
Quả thật Đấu Chiêu quét ngang vô địch cùng thế hệ, được công nhận là thiên kiêu thế hệ trẻ tuổi số một Đại Sở. Nhưng hiện tại bên phía bọn họ lại có ba người!
Đấu Chiêu dám càn rỡ đến tận đây, đến tột cùng là đang xem thường người nào?
Đấu Chiêu lại cũng không tức giận đối với thái độ của Khuất Thuấn Hoa, y bất động thanh sắc nhìn về phía Tả Quang Thù: "Quang Thù, bởi vì một thân ảnh nhen nhóm Thần Tiêu Phượng Hoàng kỳ kia, ta nguyện ý lại cho các ngươi một cơ hội. Ngươi là nam nhi bảy thước rồi, hiện tại nói cho ta, ngươi nghĩ như thế nào?"
Tả Quang Thù yên lặng nhìn y, chỉ nói: "Ngươi có thể giết ta, sau đó từ ta trên thi thể cầm lấy. Nhưng không thể vươn tay yêu cầu ta đưa cho."
Bạn cần đăng nhập để bình luận