Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 216: Mạng người quan trọng

Ngày thứ hai, trời mới tờ mờ sáng, Khương Vọng vừa làm xong bài tập buổi sớm, Xuyên Tử đã tới gọi.
Nói là thiếu chủ quặng mỏ trở về, muốn triệu kiến các vị tu sĩ lão gia vất vả trông coi quặng mỏ.
Trong ánh mắt Tử Xuyên, Khương Vọng nhìn thấy ẩn tàng bất ổn và sợ hãi.
Tối hôm qua gã biết Hồ Thiếu Mạnh sắp trở về, thế nhưng không ngờ trở về nhanh như vậy.
Đồng thời nhìn tư thế này, hẳn là không về nhà mà đi thẳng đến khu mỏ quặng.
"Được, ta biết rồi."
Khương Vọng không nói thêm gì, mặc cho sáng sớm thị nữ Tiểu Tiểu ở nơi đó vẩy nước quét nhà sân nhỏ, chính mình thì đi hướng đám người nghị sự ở quặng mỏ.
Tu sĩ đại thúc Hướng Tiền không muốn sống, Trường Hải si mê luyện đan, Cát Hằng tính tình nhỏ hẹp, lại tăng thêm Khương Vọng. Bây giờ quặng mỏ có bốn tên tu sĩ siêu phàm.
Cùng Hồ quản sự chung một chỗ, tạo thành cao tầng khu quặng mỏ.
Hồ Do có hình thể mập mạp, giống một phú thương nhiều hơn quan viên.
Con lão là Hồ Thiếu Mạnh ngược lại dáng dấp đoan chính, thon dài thẳng tắp.
Một thân đại mã kim đao ngồi tại chủ vị, Hồ quản sự từ trước đến nay thích nói khoác, giờ phút này cung cung kính kính đứng ở một bên.
Từ tư thế ngồi và thần thái của Hồ Thiếu Mạnh, y hẳn là một người khá tự phụ.
Đám người Khương Vọng lần lượt tiến vào, y cũng không nói chuyện.
Một mực chờ bốn tên tu sĩ siêu phàm đến đông đủ, mới chậm rãi nói: "Chư vị tại quặng mỏ Hồ thị ta vất vả lâu như vậy, ta bận bịu tu hành tại Điếu Hải Lâu, không thể thường xuyên tới thăm các người, thực là thất lễ."
Trong miệng nói thất lễ, dưới mắt lại không có ai.
Nhưng Cát lão đầu dù cho lòng dạ nhỏ mọn, cũng không dám ý kiến.
Bởi vì Điếu Hải Lâu, chính là tông môn có thực lực mạnh nhất gần quần đảo. Nếu phải so sánh lực ảnh hưởng tông môn tại phụ cận Tề quốc, đại khái tương xứng với Đông Vương Cốc.
"Đâu có đâu có ..."
Cát Hằng khách khí đến một nửa, liền bị Hồ Thiếu Mạnh khoát khoát tay cắt ngang.
"Hôm nay mời chư vị tới, là có một việc muốn báo cho mọi người." Hồ Thiếu Mạnh từ tốn nói: "Chuyện khoáng mạch sắp khô kiệt, các ngươi cũng biết. Quặng mỏ quyết định cuối tháng này phong bế, thông báo trước một tiếng, mời các vị chuẩn bị."
Khương Vọng sửng sốt một chút.
Có ý gì? Vừa trà trộn vào đây là bị đuổi việc rồi?
Hồ quản sự ở một bên cũng đầy mặt kinh ngạc, hiển nhiên trước đó căn bản không biết việc này.
Hướng Tiền râu ria xồm xoàm ngáp một cái: "Được thôi, không quan trọng, dù sao đi nơi nào cũng không khác nhau. Ai, nhân sinh cũng chỉ như vậy."
Cát Hằng hung hăng trừng mắt liếc gã một cái, chuyển sang nhìn Hồ Thiếu Mạnh, rất không hiểu hỏi: "Không phải là còn nửa năm sao? Sao đột nhiên lại quan bế rồi?"
"Đúng vậy." Trương Hải cũng nói: "Lò đan của ta, ngay lúc khẩn yếu quan đầu."
"Quyết định vậy đi." Hồ Thiếu Mạnh lười nhác nhiều lời, phất phất tay xem như tiễn khách: "Trở về thu dọn đồ đạc đi, hiện tại đi cũng được, cuối tháng đi cũng được. Ta sắp mở cửa thiên địa, không có thời gian nhiều lời với các ngươi!"
Mở cửa thiên địa...
Cát Hằng chăm chú ngậm miệng lại.
"Hồ thiếu gia." Khương Vọng lên tiếng nói: "Ta vừa mới đến mỏ, còn chưa được mấy ngày. Lúc Hồ quản sự nhận người, cũng không nói như vậy."
"Thù lao sẽ tính một tháng." Hồ Thiếu Mạnh nhìn hắn, khí tức Thông Thiên cảnh vô tình hay cố ý lộ ra ngoài: "Thế nào, ngươi còn có ý kiến sao?"
Khương Vọng nhân tiện nói: "Vậy thì không có."
Ngược lại cũng không phải là hắn cứ thế từ bỏ, chỉ là Hồ Thiếu Mạnh biểu hiện nóng vội như thế, ngược lại giúp hắn ăn thuốc an thần.
Nhất định xuất hiện một loại biến cố nào đó.
Hắn có thể rời đi trước, đợi đến biến hóa phát sinh rồi trở lại, nhìn một chút đến cùng là chuyện gì, tùy thời mà động.
Điếu Hải Lâu dĩ nhiên mạnh, nhưng ở cấp độ Thông Thiên cảnh này, Khương Vọng hiện tại đúng là không sợ ai.
Hồ Thiếu Mạnh khoát tay áo: "Được rồi, các ngươi đi cùng quản sự kết toán thù lao đi, ta không bồi tiếp nữa."
Chỉ mấy tu sĩ siêu phàm này cần y tự mình trấn an giải quyết. Còn lại võ giả, thợ mỏ phàm tục, trực tiếp bảo ngừng là được, cũng không cần thông báo trước.
Hồ quản sự giống như bị uể oải xuống, tựa hồ vẫn không thể tin quặng mỏ cuối tháng đóng cửa là sự thật. Nhưng gã tuyệt đối không dám nghịch lại ý Hồ Thiếu Mạnh, chỉ đành lên dây cót tinh thần, dẫn đám người rời đi.
Bởi vì Khương Vọng mới đến, hắn rõ ràng bất mãn nhất, cho nên Hồ quản sự để hắn vào phòng đầu tiên.
Hồ quản sự đưa qua một cái hộp: "A An, nhìn xem, lương tháng của ngươi đây."
Khương Vọng tùy ý nhận lấy nhìn một chút, nhẹ giọng cười: "Ngươi cho thêm nửa viên."
Trong hộp là hai viên Đạo nguyên thạch, đều rất sung mãn, không bị tiêu hao. Mà lúc trước đã thỏa thuận thù lao, là một tháng một viên rưỡi.
"Đâu có. Bởi vì chiêu không được người, lúc ấy không phải ta đã nói một tháng hai viên sao?"
Hồ quản sự nói xong, còn trừng mắt nhìn hắn.
Trên mặt uể oải, lại có tia tức giận.
Khương Vọng nhịn không được nói: "Sao lại chiếu cố ta như vậy?"
"Cái này mới phát sinh!" Hồ quản sự tức giận nói: "Bảo cầm thì cứ cầm đi."
Khương Vọng đành phải thu hộp lại, không cần biết thế nào, đây là lòng tốt của tiểu lão đầu.
Hắn quay người đi ra ngoài, phía sau truyền đến thanh âm nhỏ của Hồ quản sự, rất mất mát: "Trong những đại gia siêu phàm ở đây, chỉ có ngươi chân chính để ý đến ta."
Nửa viên Đạo Nguyên Thạch, là gã cố gắng duy trì trong phạm vi năng lực của gã.
Khương Vọng nhất thời trầm mặc.
Hắn đi ra nhân viên thu ngân, Trương Hải chờ ở bên ngoài đang muốn đi vào.
Bỗng nhiên thật xa vang lên tiếng la của Xuyên Tử.
Gã lảo đảo chạy qua bên này, thở hồng hộc hô: "Người chết, người chết!"
Người chết ở khu quặng mỏ, bình thường liên quan đến hung thú.
Đám người cùng nhau cảnh giác lên.
"Ngươi nói chậm một chút." Hồ Thiếu Mạnh lên tiếng áp chế.
Vừa nghe đến thanh âm Hồ Thiếu Mạnh, Xuyên Tử lập tức run lập cập, bình phục hô hấp, hết sức trầm ổn nói: "Tiểu Thúy, Tiểu Thúy nhảy giếng!"
Tiểu Thúy là ai? Khương Vọng nhìn quanh trái phải, phát hiện những người khác nhìn về phía Cát Hằng.
Mà Cát Hằng bỗng nhiên biến sắc.
Tiểu Thúy đúng là thị nữ trong viện lão.
Hồ Thiếu Mạnh đứng dậy: "Đi xem một chút."
...
Tiểu viện bốn tên tu sĩ siêu phàm đều là nhà đơn, tản mát trong khu mỏ quặng.
Ở trong đó tiểu viện Cát Hằng và Trương Hải gần nhau, của Khương Vọng gần Hướng Tiền, cho nên Khương Vọng mới hay đụng phải phế đại thúc đi loạng choạng bốn phía.
Lúc đám người đuổi tới, trong viện Cát Hằng đã xúm lại một đám thợ mỏ.
"Hồ thiếu gia! Hồ thiếu gia, ngài phải làm chủ cho bé con này."
"Tiểu Thúy số khổ đó Hồ thiếu gia!"
Sự tình kỳ thật rất đơn giản. Bị Cát Hằng tra tấn thời gian dài, thị nữ tên là Tiểu Thúy kia rốt cuộc không chịu nổi, sau khi Cát Hằng rời đi, đã nhảy giếng tự sát.
Từ lời nói của những người này, vụn vặt lẻ tẻ chắp vá ra đại khái hình dáng Tiểu Thuý.
Bao gồm tổn thương trên người nàng, nàng luôn luôn khóc thít thít, nàng nhiều lần chạy trốn đều bị bắt trở lại...
Thợ mỏ lao nhao, nhưng không một ai dám ra mặt nói ra tên Cát Hằng.
Thậm chí cũng không dám nhìn lão.
Tu sĩ siêu phàm uy nghiêm, sớm đã khắc sâu vào trong lòng bọn họ.
Đối mặt một tu sĩ siêu phàm làm việc ác, bọn họ chỉ có thể gửi hi vọng ở một tu sĩ siêu phàm khác.
Sắc mặt Cát Hằng âm trầm cực kì, lão đảo mắt qua những thợ mỏ kia, dùng ánh mắt bức người ép bọn họ câm miệng.
Nhưng ở trên tràng, tính cả Hồ Thiếu Mạnh là có bốn tên tu sĩ siêu phàm.
Lão không biết những người này sẽ tỏ thái độ thế nào.
Bình thường ẩu đả, khi nhục thị nữ cũng không tính là gì, những chuyện này dẹp yên thật tốt. Thậm chí quan phủ cũng không quá làm khó tu sĩ siêu phàm.
Nhưng chỉ cần có người chết, dù chỉ là một phàm nhân, vậy không phải là chuyện nhỏ.
Bởi vì bất kỳ một tu sĩ siêu phàm nào đều là từ phàm nhân đi ra.
Đi qua vô số đời cố gắng, mạng người quan trọng, đã là nhận thức chung của bất kỳ quốc gia hoặc tông môn nào.
Thế nhưng.
Có một cái thế nhưng.
Loại chung nhận thức này, cũng không phải hoàn toàn cố hóa thành quy tắc.
Tựa như người có quyền thế không phải siêu phàm, cũng dám động một tí là đánh chết nô tỳ.
Loại chuyện này mặc dù là tội ác, nhưng thường thường chỉ có người quyền thế hơn xuất hiện, mới có thể định tội họ.
Đây mới là chân tướng thế giới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận