Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 114: Phong cảnh mà ta thấy

Trọng điểm của Diễm Hoa không phải ngọn lửa mà ở hoa.
Cốt lõi của hoa không phải ở hình dạng của nó mà là ở thần của nó.
Thực ra khi Bạch Liên đại chiến Quý Huyền bên bờ sông Thanh Giang cũng thi triển Diễm Hoa do bạch diễm tạo thành, chắc linh cảm cũng tới từ Diễm Hoa Phần Thành của Tả Quang Liệt.
Ban đầu Khương Vọng phạm phải một sai lầm, hắn định điều khiển nguyên lực hành hỏa điêu khắc thành đóa hoa. Nhờ nét tinh diệu của Khống Nguyên quyết, hắn làm được điều này. Nhưng hắn hao hết tâm thần duy trì ngọn lửa hỏa diễm, cuối cùng chỉ là hỏa diễm chứ không phải đóa hoa.
Cho nên nó không cách nào “nở hoa”.
Không cần cố gắng hình thành một đóa hoa, nó nên được tạo ra một cách tự nhiên.
Khương Vọng kết đạo quyết, một điểm nguyên lực hành hỏa được tạo ra trên đầu ngón tay.
Sau khi cẩn thận từng chút một truyền đạo nguyên vào, nó từ từ mở rộng.
Khương Vọng tưởng tượng mình đang tưới nước, đang tẩm bổ, mà điểm nguyên lực hành hỏa lúc đầu chính là hạt giống của đóa hoa.
Nguyên khí là chất dinh dưỡng cho nó, tinh thần của người thi pháp là sinh cơ của nó.
Nó trưởng thành, lớn mạnh, nảy mầm...
Cuối cùng, một đóa diễm hoa nho nhỏ, xuất hiện trên đầu ngón tay.
Giữa cánh hoa loáng thoáng kết cấu trận văn gần như thiên nhiên tạo thành.
Chúng kết hợp với nhau tạo thành một cấu trúc tuyệt diệu, nhưng ngưng tụ lực lượng hủy diệt cực kỳ cường đại.
Mỗi đóa hoa đều có nét đẹp riêng.
Đóa diễm hoa này không giống với diễm hoa của Đổng A, cũng tuyệt đối không giống với diễm hoa bản gốc của Tả Quang Liệt, mà là diễm hoa duy nhất thuộc về bản thân Khương Vọng.
Vì hắn trao cho nó “sinh mệnh”.
Đây là một hình thức sinh mệnh khác.
Tuy được xếp vào hàng ngũ đạo thuật thượng phẩm cấp Bính, nhưng nó tuyệt đối không giống đạo thuật cùng cấp.
Cũng chỉ có Diễm Hoa như vậy mới có thể phát triển thành Diễm Hoa Phần Thành khiến thiên hạ trầm trồ.
Khương Vọng tu thành Diễm Hoa nhưng không hề cảm thấy kiêu ngạo hay tự hào.
Ngược lại chỉ có kính sợ.
Diễm Hoa chỉ vẻn vẹn là cơ sở của môn đạo thuật Diễm Hoa Phần Thành mà có thể thu hút cường giả cỡ Đổng A nghiên cứu. Mà nghe nói lúc trước khi sáng tạo ra môn đạo thuật Diễm Hoa Phần Thành, Tả Quang Liệt mới có mười chín tuổi, cùng tuổi với Lăng Hà hiện giờ.
Đó là thiên kiêu rực rỡ cỡ nào!
Hắn xưng hùng trong cùng cấp bậc tại đạo viện Phong Lâm thành, nhưng có đáng gì đâu? Hay như Chân Vô Địch đã nói, cho dù hắn có leo lên đỉnh phong xưng hùng trong cảnh giới Du Mạch của Thái Hư Huyễn Cảnh, cũng có gì hay?
Cường giả chân chính, ánh mắt tuyệt đối không chỉ nhìn phong cảnh trước mắt.
Sau khi nắm giữ thuần thục Diễm Hoa, Khương Vọng tự tin khi chiến đấu với Chân Vô Địch, mười trận thì chắc chắn có thể thắng lợi từ ba trận trở lên.
Vì hắn cũng có thủ đoạn không cần áp sát cũng có thể uy hiếp tới Chân Vô Địch, khi chiến đấu có thêm rất nhiều lựa chọn, đây không phải tiến bộ nho nhỏ.
Vốn dĩ trong chiến đấu giữa hai người, nếu không triển khai toàn bộ bí pháp, Chân Vô Địch cũng không chiếm được lợi thế gì.
Luận bàn với Chân Vô Địch, không gian tiến bộ đã càng ngày càng ít.
Cho nên sau khi vào Thái Hư Huyễn Cảnh, Khương Vọng quả quyết bỏ qua Chân ục ịch, bắt đầu ghép đôi chiến đấu mới trong đài luận kiếm.
...
Phương Hạc Linh đi vào nhà thờ tổ, người đang đợi gã bên trong không phải tam đường hội thẩm như gã tưởng mà chỉ có một mình phụ thân Phương Trạch Hậu.
Một mình chắp tay với bài vị liệt tổ liệt tông Phương gia.
“Cha.” Phương Hạc Linh hạ giọng gọi.
Phương Trạch Hậu xoay người lại, giơ tay tát thẳng một cái.
Bốp !
“Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”
Gương mặt Phương Hạc Linh nhanh chóng sưng phù, nhưng gã không kêu đau, cũng không dám né tránh.
“Biết.” Gã nói.
Bốp !
“Ngươi biết?” Phương Trạch Hậu chất vấn.
Bốp !
Lại lật tay lát một cái.
"Ngươi biết?"
Phương Hạc Linh không rên một tiếng.
“Ngươi biết bây giờ Vân quốc có địa vị gì không? Ngươi có biết người ngươi nhờ đội buôn yểm hộ rất có thể là yêu nhân trong Bạch Cốt đạo, thậm chí có thể là bản thân Âu Dương Liệt?”
“Ngươi có biết Bạch Cốt đạo là cái gì không? Ngươi có biết vì sao Tiểu Lâm trấn không còn không? Lũ người đó là ma quỷ thật sự, giết chóc người sống, khinh nhờn vong hồn, có chuyện gì mà không làm được! Ngươi nói ngươi biết?”
“Ngươi có biết dính líu tới bọn chúng sẽ có hậu quả ra sao không? Chưa nói tới mất chuyện làm ăn với Vân quốc, chỉ riêng Ngụy Khứ Tật thôi cũng muốn lột da ngươi rồi, còn làm liên lụy tới toàn bộ Phương gia! Ngươi còn nói ngươi biết?”
Phương Trạch Hậu tức giận tới mức ngón tay run rẩy, hắn giơ tay phải lên định tát cho Phương Hạc Linh thêm một cái.
“Bọn họ hạ thứ gì đó vào người con!” Phương Hạc Linh hét lên, giọng nói lại hạ thấp: “Nếu không nghe lời, con sẽ chết.’.
“Lần trước các ngươi đi làm nhiệm vụ, cả đội bị diệt sạch?”
“Đúng.” Phương Hạc Linh giải thích lại chuyện ngày hôm đó.
“Đây là một âm mưu!” Phương Trạch Hậu nghe xong cả giận nói: “Ngươi là thằng ngu, bị thao túng lừa gạt rồi!”
“Nhưng con không có lựa chọn nào khác. Cha.”
“Con nghe cha, con cố gắng đuổi theo Khương Vọng, con muốn chứng minh cho cha thấy con có thể. Con cố gắng tu hành, con tích cực rèn luyện. Khương Vọng kia có thể nhận nhiệm vụ, con cũng có thể! Nhưng người đó quá mạnh, các sư huynh đệ đồng hành vừa gặp mặt đã bị giết chết. Sao con lại không biết đây là một âm mưu cơ chứ?” Phương Hạc Linh nói: “Nhưng con không muốn chết. Cha.”
“Không, không được.” Phương Trạch Hậu lắc đầu nói: “Ta sẽ tìm người nghĩ cách về thứ ngươi đã nuốt. Chuyện này nhất định phải báo cáo lên thành chủ. Sự tình dính tới Bạch Cốt đạo, Phương gia chúng ta không gánh được! Cho dù tộc bá của ngươi đồng ý giúp đỡ cũng vô dụng, Phương gia không ai gánh vác được!”
Thật ra Phương gia ở Phong Lâm thành có một vị đại nhân. Khi xưa tòng quân, bây giờ đã là chủ tướng vệ quân Phong Lâm thành. Nhưng người này xuất thân chi thứ, trong quá trình trưởng thành cũng không nhận được tài nguyên gì trong tộc, đối phương cũng không mấy thân cận với gia tộc.
Người này trung thành tuyệt đối với Ngụy Khứ Tật có ơn tri ngộ. Nếu là nhờ chút việc nhỏ có lẽ sẽ làm, nhưng loại chuyện này hắn tuyệt đối không dung túng.
Nếu có lựa chọn, Phương Trạch Hậu thà để con trai mình gánh. Nhưng hắn biết rõ, không gánh nổi, đặt toàn bộ Phương gia lên cũng vẫn vậy.
“Cha, cha không thể làm vậy được.” Phương Hạc Linh bước thẳng tới, ngăn trước mặt Phương Trạch Hậu.
“Cút đi!” Phương Trạch Hậu giơ tay tát thẳng lên mặt hắn.
Nhưng Phương Hạc Linh vẫn đứng vững vàng tại đó, chỉ hơi nghiêng đầu lại nhìn phụ thân mình rồi nói: “Nếu để Ngụy Khứ Tật biết con dính dáng tới Bạch Cốt đạo, con trai của cha sẽ bị hủy thật! Đổng A chắc chắn không bao che cho con!”
“Ngươi đã bị hủy rồi!” Phương Trạch Hậu quát, có vẻ khá mệt mỏi: “Bây giờ ta muốn bảo vệ Phương gia.”
“Cha.” Phương Hạc Linh đột nhiên ra tay, đè Phương Trạch Hậu lại, ép hắn dựa vào ghế ngồi hai bên nhà thờ tổ.
“Con còn chưa bị hủy, con đã có tu vi Chu Thiên cảnh. Thông Thiên cảnh cũng trong tầm tay.’.
Giọng điệu của hắn mang vẻ điên cuồng.
“Phương Hạc Linh! Ngươi định làm gì?” Phương Trạch Hậu quát lớn.
“Cha, cha không thể tưởng tượng nổi Bạch Cốt đạo có thể huy động lực lượng lớn tới mức nào. Có vô số thế lực đang viện trợ Âu Dương Liệt rút lui khỏi Vân quốc, đội buôn của chúng ta chỉ là một trong số đó. Hắn có thể xuất hiện trong bất cứ đội ngũ nào, không nhất định phải là của chúng ta. Nhưng chúng ta cần Bạch Cốt đạo.” Phương Hạc Linh đè bả vai Phương Trạch Hậu xuống, nhìn thẳng vào ông rồi nói: “Cha biết con giúp họ làm việc, họ cho con thứ gì không? Huyết Hoàn đan!”
“Con chỉ dùng một viên đã đột phá tới cảnh giới Chu Thiên. Cha có biết điều này mang ý nghĩa gì không?”
“Năm nay con mới vào nội môn, nếu tu hành tuần tự, tới lúc nào con mới đuổi kịp Vương Trường Tường, Trương Lâm Xuyên? Phương gia chúng ta vĩnh viễn thấp hơn người khác một bậc, phải nhìn sắc mặt người ta!”
“Bây giờ thì khác, cha biết không?”
“Con biết bọn chúng đều coi thường con. Phương Bằng Cử, Khương Vọng, Triệu Nhữ Thành, thậm chí ngay cả Trương Lâm Xuyên, Thẩm Nam Thất! Bọn họ lấy con ra làm chuyện cười! Con biết cha cũng coi thường con!”
“Thế nhưng bây giờ đã khác. Sớm muộn gì cũng có ngày mọi người không thể không nhìn thẳng vào con!”
“Cha hỏi con có biết mình đang làm gì không? Con biết rất rõ. Con chỉ đang liều mạng, liều mạng chứng minh cho cha thấy mà thôi.’.
Phương Trạch Hậu vốn không có tu vi thiên phú quá cao, hắn cũng không dựa vào tu vi kiếm được địa vị hiện giờ.
Cho nên trước mặt con trai mình, hắn cũng chẳng có nhiều sức phản kháng.
Hắn luôn chú ý mỗi bước tiến bộ của Phương Hạc Linh, lúc đầu còn thấy vui mừng.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ Bạch Cốt đạo lại chặn ngang đường, dùng khảo nghiệm sinh tử thô bạo này đánh con trai mình về nguyên hình.
Hắn đau lòng nói: “Ngươi làm vậy là bảo hổ lột da!”
“Cha!”
Phương Hạc Linh quỳ xuống trước mặt Phương Trạch Hậu.
“Cha, xin cha tin con một lần, từ nhỏ đến lớn con luôn làm theo sắp xếp của cha. Bây giờ xin cho con tự mình quyết định một lần, con rất tỉnh táo, con biết con đang làm gì. Con không muốn đứng dưới cái bóng của bất cứ ai nữa! Bảo hổ lột da... chưa biết chừng cũng có lúc thành công! Có lẽ sẽ có một ngày con trai có thể lột da hổ cho cha xem.”
“Nhưng điều kiện kiên quyết là ngươi có lực lượng lột da hổ. Con trai ngốc của ta.” Phương Trạch Hậu thầm than trong lòng, nhưng lại không thể nói được câu nào ra khỏi miệng.
Cánh cửa lớn của nhà thờ tổ chậm rãi khép lại.
Ngày hôm đó, Phương Trạch Hậu bị con trai duy nhất giam lỏng trong nhà thờ tổ, quyền lực của Phương Gia đổi chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận