Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 429: Phòng ngự của ta khiến người sợ hãi

Kiếm quang hình cầu dường như ngưng tụ thành thực chất, Khương Vọng đã rơi vào trong vật ngã lưỡng vong.
Nhất Kiếm Thành Viên, nơi kiếm đạt tới, mưa gió không lọt.
Áp lực mà quả cầu kiếm tiếp nhận chợt không còn, mà hắn vẫn theo quán tính của bản năng thân thể mà tiếp diễn quả cầu kiếm.
Sau đó đột nhiên thanh tỉnh.
Cầm kiếm bất động.
Khắp nơi trên đất là xác rắn chồng chất như núi, mà hắn đứng trong "cái hố" duy nhất ở trung tâm.
Mỏi nhừ, đau đớn, đủ loại tư vị kéo tới lúc này.
Mà quả cầu kiếm một thước cô đọng đến mức tận cùng cũng trở thành kiếm thức phòng ngự mạnh nhất của hắn ở giai đoạn hiện tại.
Dù gì cũng đã thủ vững!
Khương Vọng còn chưa kịp thở dài một hơi, đột nhiên!
Soạt Soạt Soạt.
Đàn rắn Cành khô vừa mới bò đi, không ngờ lại kéo trở về.
Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt.
Đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.
Đàn rắn này không ngờ hiểu được tránh đi phong mang, sau đó ngóc đầu trở lại.
Điểm này còn đáng sợ hơn độc tố khiến Thôn Độc Hoa trong nháy mắt héo rũ của chúng nó.
Bởi vì điều này nói rõ đàn rắn xác thực là có trí tuệ.
Hoặc là, đàn rắn này bị một tồn tại có trí tuệ nào đó thao túng.
"Thân hãm xà vây" lúc trước không phải là ngẫu nhiên, mà là cạm bẫy thiết thực của đàn rắn Cành Khô!
Khương Vọng phải đối mặt không chỉ là mãnh thú độc vật không có suy nghĩ chỉ có bản năng.
Sau khi đàn rắn bò trở lại, chúng không chậm một giây nào, đều nhảy lên lại một lần nữa như mưa tên bắn tới.
Mà Khương Vọng lại rơi vào trung tâm vây công của đàn rắn một lần nữa. Hắn cũng không phát động lại quả cầu kiếm, mà trước tiên đưa kiếm vào vỏ, mười ngón như xuyên hoa, bấm quyết niết ấn.
Tay hắn.
Tay trái coi như vẹn toàn, hổ khẩu tay phải đã huyết nhục không rõ. Mỗi động tác đều là đau nhức thấu tâm.
Nhưng ngoại trừ chỉ hơi nhíu mày, Khương Vọng không có vẻ mặt nào khác, động tác trên tay cũng không có chút biến dạng.
Những người động một tí kêu cha gọi mẹ, là bởi vì có cha để mà gọi, có mẹ để mà khóc.
Hắn cũng sợ đau, nhưng hắn đã sớm hiểu được, kêu đau cũng vô dụng.
Chiến thắng nó!
Đàn rắn chi chít đồng loạt lao tới Khương Vọng.
Chít chít chít chít chít!
Keng keng keng keng keng keng...
Diễm tước càng dày đặc hơn, càng nhanh hơn, lấy Khương Vọng làm trung tâm đột nhiên nổ tung!
Bát âm tề minh, diễm tước liên bạo.
Sau một cái đạo thuật, trong 50 bước quanh người Khương Vọng trong nháy mắt trống trơn!
Nói chuẩn xác hơn, là toàn bộ rắn Cành Khô cùng với lá khô cành khô đều không còn. Mà những đại thụ bị lan đến lại không tổn hại chút nào.
Lúc đầu Khương Vọng không lựa chọn Bát Âm Diễm Tước, cũng có nguyên nhân phương diện này. Trong rừng rậm, sử dụng hành hỏa đạo thuật uy lực cường đại khó tránh khỏi sẽ xảy ra hậu quả không lường được.
Nhưng sự thực chứng minh, nhận giới hạn đặc biệt nào đó, Bạo Minh Diễm Tước của hắn căn bản không tạo thành ảnh hưởng đối với những đại thụ này, cả một vệt cháy cũng không để lại, càng đừng nói tạo thành hỏa hoạn gì.
Mà đàn rắn ngoài 50 bước rõ ràng đã thưa thớt đi rất nhiều.
Rất nhiều con ngoài phạm vi 50 bước bò qua bò lại, hình như chúng đang do dự, kế tiếp nên ứng đối thế nào.
Bất quá Khương Vọng lại không do dự.
Phanh phanh phanh phanh phanh...
Hắn nắm chặt thời gian, lấy Diễm Lưu Tinh xuyên qua khe hở, nhanh chóng rời khỏi đây.
Hai trăm bước, năm trăm bước, một dặm, ba dặm, năm dặm...
Khương Vọng một đường lao nhanh về hướng bắc, mãi đến khi rõ ràng cảm giác được đạo nguyên bắt đầu gặp trắc trở thì mới hạ xuống.
Diễm Lưu Tinh không phải độn thuật đường dài, duy trì tốc độ nhanh như vậy, cực hạn hiện tại cũng chỉ khoảng 50 dặm. Mà hắn nhất định phải tùy thời giữ đủ đạo nguyên dự trữ để dành cho một trận chiến.
Sở dĩ rời khỏi quả đoán như thế, một là lo lắng Bát Âm Diễm Tước tạo ra âm thanh sẽ đưa tới nguy hiểm gì, hai là bởi vì bản thân đàn rắn Cành Khô.
Phía sau đàn rắn này nhất định có một tồn tại trí tuệ, hoặc chính là xà vương. Nhưng Khương Vọng cũng không nắm chắc bắt được nó.
Loại rắn này sống theo quần thể, trời sinh năng lực ẩn nấp rất mạnh. Xà vương sẽ chỉ trốn càng sâu hơn, hơn nữa nó còn có trí tuệ, vậy càng không thể ngốc nghếch mà biểu hiện ra khác biệt với những con rắn khác.
Khương Vọng hoàn toàn không cần phải phí công dây dưa cùng đàn rắn này ở Ngọc Hành thế giới xa lạ, nhất là đối phương còn nguy hiểm như vậy, trước khi có đủ chắc chắn thì đi mới là thượng sách.
Thoát khỏi đàn rắn bao vây mới có thể rảnh tay mà xử lý vết thương. Chủ yếu là hổ khẩu bị thương lại chấn động nhiều lần, bôi thuốc trị thương sau đó băng bó sơ qua là được.
Vải dùng băng bó là lấy y phục sạch sẽ từ trong hộp trữ vật cắt ra, chỉ cần khi băng bó chú ý đừng để ảnh hưởng tới ngón tay linh hoạt là được. Đối với Khương Vọng cũng không có độ khó gì, đều là việc đã quen làm.
Trải qua đàn rắn Cành Khô phục kích, hắn càng trở nên cẩn thận hơn đối với khu rừng rậm này.
Thậm chí còn bảo trì cảnh giác với bản thân đại thụ, thứ tạo thành khu rừng.
Mộc sinh hỏa là quy luật tự nhiên, Bát Âm Diễm Tước bao phủ tới cũng không tạo thành chút hư hại nào... Bản thân nó đã là việc rất kỳ quái.
Nhưng nếu như những đại thụ này thật có vấn đề, thì trong khu rừng rậm mênh mông này, hình như cũng chỉ có con đường chờ chết mà thôi.
Đương nhiên, trong nhận thức nhân sinh của Khương Vọng, không có hai từ "chờ chết" này.
Lại xác nhận phương hướng lần nữa, hắn mới tiếp tục đi về hướng bắc. Dù cho một đường đi tới sẽ nguy hiểm, chung quy sẽ tốt hơn so với vĩnh viễn loanh quanh một chỗ.
Lần này khu rừng không tiếp tục an tĩnh được lâu, qua một lúc có tiếng xé gió từ xa tới gần.
Khương Vọng lắc mình trốn phía sau một cây đại thụ.
Sưu! Sưu!
Hai bóng người... Chắc là bóng người, đang chạy trong rừng, tốc độ rất nhanh.
Trong khu rừng rậm vô tận này, ngoại trừ thú, còn có người!
Khương Vọng ngừng thở, quan sát tình hình.
Đốc!
Như thanh âm chim gõ kiến.
Một mũi tên... không, hết thảy có ba mũi tên.
Một mũi tên trong đó ghim vào trên một cây đại thụ trong tầm mắt của Khương Vọng, khiến Khương Vọng không khỏi trợn to mắt.
Phải biết rằng đại thụ trong khu rừng này mặc dù chủng loại khác nhau, mà Khương Vọng còn không biết tên toàn bộ, nhưng có một điểm giống nhau, đó chính là cực kỳ cứng rắn, phòng ngự kinh người.
Bát Âm Diễm Tước của Khương Vọng cũng không thể tạo thành hư hại đối với những đại thụ này. Mũi tên này lại ghim sâu vào thân cây.
Mũi tên thứ hai và thứ ba đều chưa rơi xuống đất, giờ mới rung rung cắm ở con đường phía trước, khiến thân ảnh đang chạy vội phải dừng lại, vừa vặn đứng ở phía trước Khương Vọng không xa.
Xem ra quan hệ của hai người này là một đuổi một trốn.
Người đứng ở đằng trước Khương Vọng, vóc người rất cường tráng, y phục trên người vô cùng quái dị, không phải da không phải gai cũng không phải tơ, như làm từ cỏ. Để trần hơn nửa thân trên, thân dưới thì như quần sam.
Nhưng nhìn cơ thể cùng hầu kết rõ ràng là một nam tử. Nói chung Khương Vọng cũng coi như đi qua nhiều quốc gia, kiến thức rộng rãi, nhưng chưa bao giờ thấy qua cách ăn mặc này.
Nam tử cũng chú ý tới Khương Vọng, tuy nhiên chỉ liếc mắt một cái rồi kiêu ngạo mà quay đầu đi, nhìn lại đối thủ của hắn.
Khương Vọng không quá lý giải người này, bị truy đuổi chạy khắp nơi còn tỏ vẻ kiêu ngạo cái gì, cũng không biết bọn họ là người nào, nhưng tóm lại chuyện không liên quan mình, nhìn trước lại nói.
"Thanh Thất Thụ, ngươi chạy không thoát đâu!" Người truy đuổi phía sau dừng chân lại, lớn tiếng la lên.
Phát âm hơi không tự nhiên, khả năng gần giống với ngôn ngữ của Cảnh Quốc, nhưng Khương Vọng vẫn có thể nghe hiểu được.
Ngôn ngữ của cường quốc Cảnh, Tề đều khá lưu hành trong phạm vi ảnh hưởng thế lực, người qua lại các nước phần lớn đều có thể hiểu một ít.
Người bảo đầu hàng tay cầm một cây đoản cung, trên cung cài tên, súc thế sẵn sàng.
"Hừ!"
Nam tử cường tráng tên là Thanh Thất Thụ không biết từ đâu móc ra một tấm mộc thuẫn, một tay giơ ở trước người, thần thái rất hào hứng: "Thanh Cửu Diệp, ta cũng chỉ nhường ngươi thôi, tưởng thật là ta sợ ngươi sao? Nhìn trong tay ta là thuẫn gì đi?"
Vù!
Người tên Thanh Cửu Diệp cũng không trả lời, trực tiếp kéo cung lên bắn.
Đốc!
Ánh mắt khinh miệt của Thanh Thất Thụ thậm chí còn kịp đảo qua người Khương Vọng, tựa hồ muốn nói, đồ nhà quê, đã thấy chưa?
Sau đó mới nhìn lại Thanh Cửu Diệp, lắc lắc thuẫn bài không chút hư hao, đắc ý nói: "Thanh Mộc thuẫn này của ta đã được Long thần gia trì qua, phòng ngự khiến người sợ hãi! Chỉ bằng tên của ngươi sao có thể công phá được?"
Khương Vọng ở một bên mà ngẩn người, nhịn không được nói chen vào: "Cơ mà, hắn có bắn thuẫn bài của ngươi đâu."
Thanh Thất Thụ ngẩn người, cúi đầu nhìn lại, phát hiện đầu gối đang toé máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận