Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 150: Đất nước của trời

Lúc này ở trên đài, cũng đứng không ít người chạy lên xem cự thú, có người thì đứng trên nóc nhà gần đó, song đa số đều là người ngoại địa.
Khương Vọng chú ý thấy, người địa phương hình như đã quen rồi, ai pha trà cứ pha trà, ai dùng cơm cứ dùng cơm, người nào vẫn cứ làm việc nấy.
"A!"
Hắn nghe thấy một tiếng ca thán rất to.
Khương Vọng quay đầu qua, thấy một nam nhân tướng mạo phổ thông, trán cực cao mặc nho phục đứng ở ngoài thành, nhìn con cự thú kia gật gù đắc ý.
Thường nghe những kẻ phong nhã chi sĩ gặp cao tất đăng, đăng cao tất phú. Xem ra vị tu sĩ nho môn này nhìn thấy con cự thú lớn thế, nên sinh ra nhã hứng.
Khương Vọng mặc dù không có hứng thú đối với thi phú, nhưng trông dáng điệu người kia, không kiềm được cũng có chút hiếu kỳ.
Thấy nam nhân mặc nho phục dùng một giọng điệu cực kỳ khoa trương ngâm nga: "Hôm nay ta tới Hựu quốc hề được mở khai tầm mắt! Cái con rùa to này hề to thực là to!"
Vịnh xong, hắn còn quay tròn một vòng, đại khái là muốn nghênh đón tiếng vỗ tay và tán thưởng của người nghe. Nhưng nhìn một vòng, ai thấy ánh mắt hắn cũng thi nhau né tránh, mặt đầy vẻ chê bai.
Chỉ có Khương Vọng phong trần dày dặn, mới không đến nỗi để lộ cảm xúc khi nghe thơ nhảm.
Hắn khụ một cái, không chút xấu hổ đi tới bên cạnh Khương Vọng: "Vị đại thúc này nhìn một cái là biết rất có lịch duyệt, không giống kẻ tục tử. Dám hỏi là lần đầu đến Hựu quốc phải chăng?"
Đại thúc?
Khương Vọng sửng sốt một hồi, mới hiểu ra là đang kêu mình.
Không kiềm được cười khổ trong lòng. Rốt cuộc mình cũng luân lạc tới mức giống Đỗ lão hổ, thiếu niên thành "Lão" rồi?
Mặt không cảm xúc, cũng không biện giải, chỉ nhàn nhạt đáp: "Ừ."
Cả đường dài lặn lội, chỉ muốn đi đường, chỉ cầu tu hành. Không muốn tranh chấp, cũng không muốn tiếp xúc với ai.
Nhưng nam nhân đầu to này lại cứ hồn nhiên không cảm nhận được sự lãnh đạm của hắn, ngược lại còn hứng thú bừng bừng: "Không ngờ giọng của đại thúc lại trẻ thế! Ngoài tóc thì chẳng có chỗ nào già hết, ngài đúng là biết cách trú nhan!"
Lời này Khương Vọng không muốn tiếp, nên tỏ ý coi thường, chuyển ánh mắt đi, nhìn con cự thú ngoài thành, hy vọng người này thấy khó mà lui.
Hắn nhìn thấy trong thành có một đội quan viên bưng quyển trục vội vã đi ra bên ngoài thành.
Thành phố trên lưng cự thú cũng từ từ thả xuống một nấc thang to.
Một nấc thang này đủ để cho mấy chục người cùng đứng.
Quan viên trong thành bước lên nấc thang, nấc thang liền tự động co lại, kéo cả bọn lên trên thành phố trên lưng cự thú.
"Toàn bộ Hựu quốc chỉ có một tòa Thượng thành kia, nó cũng chính là đô thành của họ, các vương công đại thần đều ở trong đô thành đó. Được con rùa đó chở đi, kiểm tra các nơi. Con rùa đó không bao giờ dừng bước, mỗi lần đi hết khắp nước, là ước chừng cần nửa năm. Đến mỗi một thành, quan viên của thành đó phải đi lên báo cáo công việc."
Nam nhân đầu to đứng cạnh Khương Vọng giải thích, vẻ rất thân quen: "Ngươi xem, cái đám rùa con kia cẩn thận dè dặt chưa. Nếu bị xếp hạng là thành kém nhất, thì sẽ bị bãi nhiệm ăn mất!"
Hựu quốc là quốc gia thứ ba trên con đường phải qua. Phương thức vận hành chính trị và sinh hoạt của nơi này khác hẳn với các quốc gia khác, quả thực là làm Khương Vọng được mở rộng tầm mắt.
Khương Vọng để ý thấy ánh mắt của vài người xung quanh không đúng lắm, chung quy nơi này dù gì cũng vẫn là ở trong quốc thổ, gọi quan viên người ta là rùa con, quả thật không ổn, bèn đánh mắt cho nam nhân đầu to kia, ý bảo hắn nói chuyện chú ý một chút.
Không ngờ nam nhân đầu to nhận được ánh mắt của hắn, lại hiểu nhầm tưởng mình được khích lệ, lập tức hưng phấn: "Đại thúc ngươi cũng thấy như thế? Không hiểu sao tổ tiên Hựu quốc lại dùng con rùa này, xây thành trên mai nó, tự xưng mình là Thiên Hựu Chi Quốc. Ha ha ha, buồn cười quá."
Hắn cười một hồi, phát hiện Khương Vọng không cười theo, thì cảm thấy không thú vị nữa, ngừng cười.
Lúc này hắn nghe đằng sau vọng lên một âm thanh tức giận: "Con rùa gì hả? Thần thú hộ quốc của bọn ta là Bá Hạ! Rồng có chín con, Bá Hạ là con thứ sáu! Mang đến cát tường cho dân chúng, giúp người sống lâu!"
"Bá Hạ là cái gì? Hậu duệ Long tộc đã tuyệt tích rồi, lại còn long sinh cửu tử!" Nam nhân đầu to cao giọng phản bác, ngữ khí nghiêm trang, vừa nói vừa quay người lại: "Mà cũng chả có rồng! Từ đâu sinh ra... chứ."
Giọng của hắn càng lúc càng nhỏ, rồi im bặt.
Bởi vì hắn phát hiện trên tầng cao nhất của quán rượu đã đứng đầy người chẳng biết từ lúc nào, mà những người đó còn đều căm tức nhìn hắn. Nhìn thêm chút nữa, trên người những người này đều mặc y phục hình mai rùa vỡ lưu hành của Hựu quốc...
"Ai nha! Tiểu sinh tự nhiên đau bụng quá!" Nam nhân đầu to đưa tay ôm bụng, mặt lộ thống khổ, tay kia gạt gạt mở đường đi xuống dưới lầu: "Cho qua cho qua, cáo từ cáo từ."
Đám người chen nhau xông vào, đi kèm là tiếng kêu thảm thiết xa dần.
Nhưng vẫn có một số người ở lại, vây quanh Khương Vọng.
Một người chỉ tay vào hắn: "Bọn chúng là một phe!"
Khương Vọng vội vàng giải thích: "Ta không hề quen biết người đó!"
Từ xa có tiếng nam tử mặc nho phục vọng qua: "Còn dám nói ngươi không biết Hứa Tượng Càn ta! Á!"
Lại bị một tiếng hét thảm cắt đứt.
Khương Vọng âm thầm nghiến răng. Lời này quả thực là độc địa.
Bị đánh không có chỗ trốn mà còn không quên kéo người chết theo, hẳn là muốn trả thù Khương Vọng đã không nhắc y kịp thời.
Thấy đám người càng lúc càng gần, hắn cũng bực lên, không định giải thích gì nữa.
Khương Vọng lúc này đang đứng ở mép đài, bèn thuận thế ngã ngửa ra sau, rơi xuống con đường bên dưới, sau đó xoay người sang phải, nhảy mấy cái liền chui vào trong đám người.
"Bắt lấy tên tóc bạc đó!"
Vèo vèo vèo.
Các tu sĩ ở trong đoàn người vội vã nhảy xuống, nhưng Khương Vọng đã sớm chạy mất bóng.
Vượt qua mấy con đường, chen chen lủi lủi trong đám người một hồi, tiện tay vào một gian hàng vớt một cái nón lá rộng vành, để lại một thỏi bạc.
Lúc quay trở ra, mái tóc dài đã được cột lên, bên ngoài đội nón rộng vành.
Che khuất mái tóc bạc, Khương Vọng giống như một giọt nước, lẫn vào trong biển người.
Mục tiêu vận chuyển tiểu chu thiên hắn hướng tới là nhật nguyệt tinh thần.
Muốn xây dựng đại chu thiên cần hắn phải có sự thể ngộ về nhân tình thế thái, sáng tỏ bản tâm. Như vậy mới tăng được cảnh giới về mặt bản chất.
Hắn không muốn gây chuyện, chỉ muốn lẳng lặng cảm nhận khí tức của tòa thành này.
Nên hắn không so đo khi bị người ta chửi mắng đánh đuổi, ngay cả cái tên Hứa Tượng Càn xấu bụng kia, hắn cũng không có ý định đi tìm gây phiền toái.
Một con rùa có vẻ là đời sau của Bá Hạ, đã đủ bảo vệ đất nước nhỏ bé này bình yên, nên không cần phải duy trì quá nhiều quân đội, tu sĩ Hựu quốc cũng không cần phải cố gắng liều mạng quá mức. Những quốc gia khác khó khăn lắm mới có được sự hòa bình an ninh, còn bọn họ ở đây lại ngồi hưởng an bình trời sinh. Nói là Thiên Hữu Chi Quốc, cũng không có sai.
Cảm nhận bầu không khí an tường của thành phố, Khương Vọng lặng yên suy nghĩ.
Ăn một loại kẹo đường gọi là "Hỏa thiêu vân" đi xuyên phố qua hẻm, cảm nhận vị ngọt tan ra giữa môi răng, hắn bắt đầu hiểu vì sao An An lại thích ăn ngọt.
Hắn lại bắt đầu nhớ An An.
Hắn chợt nghe thấy một tiếng khóc bị kềm nén, sau một bức tường cao.
Khương Vọng vốn không muốn để ý tới.
Nhưng âm thanh kia lại dần cao lên, bắt đầu có mùi vị tà dị kì lạ.
"Hu hu hu, biểu ca sắp chết rồi... Ta khó chịu quá... rất khó chịu... Ta nguyền rủa ngươi... Nguyền rủa tất cả các ngươi!"
Khương Vọng ấn tay lên cán kiếm, nhún người nhảy qua tường.
Kiểu nguyền rủa này, giông giống như tà giáo.
Từ vụ Bạch Cốt Đạo, Khương Vọng trở nên hết sức nhạy cảm với Tà giáo Tà Thần.
Hắn không thể làm mình không nhìn thấy, không nghe thấy.
Hắn không muốn lại có chuyện như Phong Lâm thành xảy ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận