Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1247: Đệ nhất thiên hạ (3)

Quan trọng hơn là, những công kích này của Hoàng Xá Lợi mặc dù phối hợp với nhau rất tuyệt diệu, nhưng chúng vẫn là hai loại công kích riêng biệt.
Trong khi Khương Vọng dưới trạng thái Kiếm Tiên Nhân, đã hòa tất cả vào làm một!
Một kiếm phân thắng bại xuất ra, trong nháy mắt đã phân sinh tử!
Năm ngón tay bay đi, trong mắt Hoàng Xá Lợi chẳng có gì đau đớn, chỉ có vạn đạo lưu quang không ngừng lưu chuyển, vô số hình ảnh tan ra rồi lại hợp trở về như cũ.
Phù quang lược ảnh ứng như mộng, sóng lớn qua lại sông thời gian.
Nàng đang bước trong thời gian!
Năm ngón tay đứt bay trở về, tiếng kiếm minh đã yên lặng kia, tiếng chuông nặng nề đã toái diệt kia...
Đều hồi ngược trở lại, đều quay trở về.
Cả thanh kiếm phủ lưu quang sương tuyết, cả Kiếm Tiên Nhân bước trên mây mà đến kia!
Đều quay trở lại, quay trở lại.
Bước đi trong thời gian, quay ngược lại thời gian trước đó.
Trong con mắt lưu quang vạn chuyển đó, từ đầu đến cuối luôn có một hạt giống hình bầu dục màu xanh chìm chìm nổi nổi.
Đó là dấu hiệu Bồ Đề thần thông đang điên cuồng vận chuyển, giúp nàng lược lại con sông thời gian, giúp ra tìm ra thời cơ ra tay tốt nhất.
Tiếp tục lùi.
Lùi mãi đến khi trở lại lúc mới bắt đầu, khi thanh quang của Chân Quân Dư Tỷ mới vừa tiêu tán.
Đến đây đã là cực hạn, bởi vì nàng không có khả năng nghịch lưu sức mạnh của Chân Quân.
Con sông thời gian của nàng đi ngược một lèo về đến tận lúc mới bắt đầu, cho thấy Nghịch Lữ lần này, với trạng thái hiện giờ của nàng, không tìm ra được cách đối kháng Kiếm Tiên Nhân!
Muốn đánh thắng Khương Vọng, chỉ có thể ra tay trước khi có một kiếm này!
Bắt đầu lại tất cả.
Người quan chiến đều nhìn thấy Hoàng Xá Lợi đi ngược về toàn bộ cuộc chiến đấu.
Nhưng đối với Khương Vọng trên sân, thì chỉ là vừa mới bắt đầu.
Hoàng Xá Lợi "Sất" một tiếng, phạn xướng vang lên.
Phổ Độ Hàng Ma xử đặt dọc trước người, cây trùy với ba cạnh nhọn đại diện cho tam thế cứ thế rơi thẳng xuống đất.
Cách mặt đất ba tấc thì dừng lại.
Mặt Phật thủ màu vàng đối diện với mặt của Khương Vọng.
Tay trái Hoàng Xá Lợi hóa chưởng đặt trước người, tay phải nhẹ nhàng đè xuống, đè lên Phật thủ như đang che nắng che mưa cho nó.
Ngũ Phủ rung lên, đạo nguyên cuộn trào mãnh liệt.
Mặt Phật thủ màu vàng chỉ trong chớp mắt đã không ngừng biến đổi hàng trăm hàng ngàn loại biểu cảm khác nhau.
Tựa như vui cười, tựa như giận dữ, tựa như buồn bã cau mày, tựa như hoảng hốt, tựa như yêu đương sâu đậm, tựa như hờ hững, tựa như si mê...
Sau đó thoáng cái, tất cả đều tiêu tán!
Sức mạnh khủng bố khi biết bao cảm xúc sụp đổ như cơn sóng lớn lật tung cả diễn võ đài, sôi trào khắp bốn phương tám hướng!
Đây là bể khổ vô biên, đây là lồng giam của nhân thế.
Khiến người không thể thoát nổi, không thể cứu nổi.
Còn sống, là còn bị hành hạ!
Đây là đòn sát thủ Hoàng Phất tự sáng tạo riêng cho nữ nhi bảo bối, đặt tên là "Ngã Phật"! Đáng tiếc Lôi Âm Tháp tạm thời không tu bổ được, nếu không uy năng sẽ tăng thêm một tầng.
Có câu: Thất tình tất cả diệt, cuộc sống chỉ là không.
Bể khổ vô biên, ta tự mình thành Phật!
Lúc "Ta" là Phật, ngươi sẽ rơi vào bể khổ, chết chìm trong biển khổ!
Trong biển khổ đầy cảm xúc thét gào.
Mọi người nhìn thấy tay trái cầm vỏ kiếm của Khương Vọng đưa lên phía trước, rồi rút kiếm ra!
Kiếm vẽ hai nét.
Một nét phẩy, một nét mác.
Chữ ‘nhân’ đứng đội trời đạp đất.
Là... một kiếm chữ “nhân”!
Kiếm Tiên Nhân đang chìm trong "Bể khổ" mờ mịt.
Vung ra một kiếm ở trình độ cao nhất, sáng chói nhất, cưỡi gió rẽ sóng!
Đời người luôn chìm trong biển khổ.
Nhưng con người luôn không ngừng tiếp tục đi tới trước!
Chốc lát đã chém tới, một kiếm mà hai nhát!
Phá bể khổ, diệt "Ngã Phật".
Bể khổ vô biên bị một kiếm cắt đứt.
Mũi kiếm điểm thẳng vào cổ Hoàng Xá Lợi!
Trong con ngươi Hoàng Xá Lợi, lưu quang vạn chuyển, thời gian lại nghịch lưu!
Lùi, tiếp tục lùi.
Cảm giác lạnh toát ở cổ đã không còn, thanh kiếm kia đã trở về chỗ cũ.
Bể khổ cuộn trào, rồi biến mất.
Trở lại lúc mới bắt đầu!
Hoàng Xá Lợi cầm Phổ Độ Hàng Ma xử, nhìn Khương Vọng chăm chú.
Trong lòng hiểu rõ, đây là lần Nghịch Lữ cuối cùng...
Ở trong Nghịch Lữ, nàng mới cảm nhận được rõ sự đáng sợ của Khương Vọng.
Mỗi một lần bắt đầu lại, hắn đều tiếp tục dùng lại lựa chọn trước đó, không chút chần chừ, không chút do dự. Đều là trong nháy mắt đã tiến vào trạng thái Kiếm Tiên Nhân, chém ra một kiếm chữ ‘nhân’.
Thứ đáng sợ nhất, là sự kiên định, chắc chắn không gì lay chuyển khi xuất chiêu!
Không nghi ngờ gì, đây chính là cách Khương Vọng dùng để đối phó Nghịch Lữ.
Lên đài chỉ ra một kiếm duy nhất.
Một kiếm toàn lực.
Dù ngươi có quay lại thời gian bao nhiêu lần, thì ta cũng chỉ dùng một kiếm này chém hết!
Đây là dũng khí bậc nào!
Cần sự tự tin đến bậc nào!
Hoàng Xá Lợi lần này không động trước, trong mắt Khương Vọng xuất hiện kiếm quang.
Lại là một kiếm đó!
Hoàng Xá Lợi nhìn Khương Vọng, nhìn Tam Muội Chân Hỏa lượn quanh người hắn, nhìn Bất Chu Phong ở sau lưng, nhìn đôi mắt mang theo kiếm quang, trong con mắt còn có âm dương ngư hai màu trắng đen kì lạ...
Khương Vọng vào trạng thái xuất Kiếm Tiên Nhân, hoành kiếm ngang trước người, xúc động nói: "Ta có một kiếm. Xuất từ bi hùng, say vì chán nản, khổ vì thân bất do kỷ, là sự đắc ý thời thiếu niên, hận vì tình thầy trò, mà thành vì tình huynh đệ.
Từ tây sang đông đi mấy vạn dặm, một mình đi suốt mấy năm ròng.
Mời Hoàng cô nương xem kiếm!"
Trường Tương Tư reo vang ra khỏi vỏ!
"Không cần!"
Hoàng Xá Lợi thu Phổ Độ Hàng Ma xử về, giang tay ra, tỏ ý mình nhận thua.
Cười nhìn Khương Vọng: "Bổn cô nương ngay từ đầu đã rất coi trọng ngươi, hạng nhất này ta để cho ngươi!"
Kiếm minh khựng lại.
Kiếm Tiên Nhân mới đi nửa đường liền dừng lại, khó hiểu nhìn Hoàng Xá Lợi, rồi quay qua nhìn người chủ trì Dư Tỷ, rõ ràng là ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Chiêu kiếm của ta còn chưa xuất xong, ngươi đã đầu hàng rồi? ? ?
Đây là hạng nhất của Hội Hoàng Hà đó!
Là tranh đệ nhất thiên hạ đó!
Ngươi thật sự không cố thêm chút à?
Nhưng tiếng tuyên bố của Chân Quân Dư Tỷ đã vang lên: "Người chiến thắng, nước Tề Khương Vọng! Khôi danh Nội Phủ, thuộc về nước Tề!"
Khương Vọng chớp mắt, cảm thấy thuận lợi tới mức không chân thật.
Đương nhiên hắn chắc chắn mình sẽ thắng, hắn đương nhiên tin mình chính là đệ nhất thiên hạ!
Nhưng thế này… thì dễ dãi quá!
Đối với Hoàng Xá Lợi, hai lần tái diễn chiến đấu, kết quả không hề thay đổi. Nàng xác nhận ít nhất với trạng thái hiện giờ, nàng chưa tìm được cách thay đổi kết cục.
Vậy thì thản nhiên đối mặt với nó thôi.
Đã làm hết sức rồi, còn muốn thế nào nữa!
Nhưng nàng lại cứ thích độc mồm chọc ghẹo người ta, để đáp lại cái câu “không cần” trước đó của Khương Vọng.
Nhưng không biết sao, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Khương Vọng, sự tiếc nuối do không giành được danh khôi đã nhạt phai đi rất nhiều.
Hoàng Xá Lợi bật cười thoải mái, sải bước tới, vòng qua Trường Tương Tư, nắm lấy tay Khương Vọng, lắc mạnh hai cái: "Ngươi giành được khôi danh, ta rất là phục. Ta là Hoàng Xá Lợi người Kinh quốc, năm nay vừa vặn hai mươi, sau này chúng ta kết giao bằng hữu nhé!"
Bây giờ khôi danh đã định, đối phương lại có thái độ tốt như vậy, Khương Vọng không phải là người mất lịch sự, nhưng hắn vẫn còn đang ở trong khí thế vô địch, hơn nữa kiếm ý còn đang bị tụ đầy mà không có chỗ phát, nên chưa phản ứng kịp... đành ngơ ngác cứng ngắc đáp: "Được, được."
Hoàng Xá Lợi không chiếm tiện nghi nhiều, chỉ sờ sờ tay người ta một cái rồi thả ra, tiêu sái xoay người, rời khỏi thiên hạ đài, để lại một mình Khương Vọng trên đài.
Để đón nhận vinh quang chỉ dành cho người đứng đầu.
Khu quan chiến nước Tề, Trọng Huyền Thắng đứng bật dậy, một bước đã đi xuống hàng ghế quan chiến cuối cùng, hiện ra thần thông Pháp Thiên Tượng Địa, mặt đỏ tới mang tai, khàn cả giọng hét to: "Người này tên gì?"
Trong không gian do lục hợp chi trụ tạo ra vang lên tiếng hô rền vang như sóng gào:
"Khương Vọng!"
"Khương Vọng!"
"Khương Vọng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận