Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1857: Ngoài ta còn ai (1)

“Mà ta chỉ có một yêu cầu đối với các ngươi.”
Trong tiếng "vạn thắng" núi gầm biển thét, từng khuôn mặt kích động, nhiệt huyết dâng trào, Tào Giai mặt không biểu tình nói: "Phục tùng mệnh lệnh!”
Giọng nói của hắn giống như núi hạ xuống, tại thời điểm sĩ khí tăng cao nhất, định ra uy nghiêm của hắn…
Sau đó hắn nói: “Quy củ của ta chỉ có một - người làm trái lệnh, chém!”
Như đinh đóng cột, không thể cứu vãn.
Bất kể ngươi là ai, bất kể phụ thân của ngươi là ai, lão sư là ai, rốt cuộc có bối cảnh gì…
Trái lệnh tức trảm.
Trong bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Ý chí của hắn khiến từng tướng sĩ ở đây đều rõ ràng.
Sau đó hắn mới nói: “Tiếp theo ta tuyên bố vài bổ nhiệm.”
“Thứ nhất, lệnh cho Trần Trạch Thanh là Chinh Nam tướng quân, chưởng Xuân Tử quân trong lần phạt Hạ này!”
Bổ nhiệm đầu tiên, đã khiến người ta kinh ngạc khó hiểu.
Xuân Tử quân là quân đội chủ lực tuyệt đối của lần phạt Hạ này, Tào Giai lại lệnh cho Trần Trạch Thanh nắm giữ?
Nhưng ngẫm lại, bổ nhiệm này lại nằm trong tình lý.
Trần Trạch Thanh trước kia đã có kinh nghiệm nhậm chức trong Cửu Tốt, ở trong bất kể quân nào của Tề Cửu Tốt đều đã từng lịch luyện qua. Luận về quân lược, Cửu Tốt không ai vượt qua hắn, được coi là người kế thừa chân chính quân lược của Trấn quốc đại nguyên soái. Hơn nữa những năm gần đây, quân vụ hằng ngày của Thiên Phúc quân cũng đều là hắn xử lý, năng lực của bản thân là không cần nghi ngờ.
Lại thêm một điểm, bổ nhiệm này, cũng phá vỡ tin đồn bất hòa giữa Tào Giai và Khương Mộng Hùng trong triều đình. Xuân Tử quân đều giao cho đệ tử của Khương Mộng Hùng, trên đời nào có loại bất hòa này?
Lộc cộc, lộc cộc !
Tiếng bánh xe chuyển động từ xa đến gần.
Từ lâu đã nghe cái tên Trần Trạch Thanh, giờ phút này Khương Vọng đang đứng trong hàng ngũ Thu Sát quân, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người này, không khỏi giương mắt nhìn lại.
Vương Di Ngô thân hình cao lớn, sống lưng thẳng như thương, đẩy một chiếc xe lăn bằng gỗ, từ đằng xa đi tới.
Vương Di Ngô mặt dài mắt sâu, cùng cảnh đánh khắp trong quân không có địch thủ, đương nhiên sẽ không có người không nhận ra. Tự nhiên ở trong quân, vĩnh viễn là tiêu điểm của đám người.
Nhưng giờ phút này, hắn cũng không thể cướp đi quang mang của người hắn đang đẩy.
Cho dù người này… thậm chí cần được đẩy đi.
Đây là một nam nhân tóc được trâm rất tỉ mỉ, trên mặt mang theo ý cười rất bình tĩnh, một đôi mắt yên tĩnh như giếng cổ, lại khiến cho người ta có thể cảm nhận được trí tuệ thâm thúy.
Hắn lười biếng ngồi dựa trên xe lăn bằng gỗ.
Trên đầu gối, phủ một tấm thảm cũ kỹ đã có vài năm tháng.
Đại đệ tử của Đại Tề quân thần Khương Mộng Hùng, lại là một nam nhân bị liệt!
Thậm chí còn không thể dựa vào bản thân đứng thẳng bước đi!
Mà ngươi nhìn hắn, ngươi cảm thấy không có chuyện gì có thể làm khó hắn, không có tai ương gì có thể chiến thắng hắn. Hắn có thể đi thẳng về phía trước, mặc kệ là ngồi xe, ngồi thuyền, ngồi xe lăn, hay là cái gì khác… cũng giống như vậy.
Giờ phút này Vương Di Ngô đang đẩy hắn đi đến trước vạn quân.
Bước chân Vương Di Ngô vô cùng ổn định, mỗi một bước đều như đã sớm dùng thước đo qua. Dưới ánh mắt như sơn như hải chăm chú nhìn, khoảng cách giữa mỗi một bước đều không có khác biệt gì.
Hắn là một người vô cùng kiêu ngạo.
Tất cả người quen biết Vương Di Ngô đều có thể cảm thụ được sự kiêu ngạo của hắn ta.
Giờ phút này hắn kiêu ngạo với việc có thể đẩy Trần Trạch Thanh!
Mà Trần Trạch Thanh ngồi trên xe lăn bình tĩnh, tự tin, lười biếng.
Khi chiếc xe lăn gỗ này bị Vương Di Ngô đẩy tới dưới điểm tướng đài.
Ánh mắt của chủ soái tam quân Tào Giai rơi xuống.
"Trạch Thanh, nhận lệnh!” Hắn cúi thấp đầu, nói như thế.
Tào Giai là một người cực kỳ không muốn lãng phí thời gian, trên đại sự như phạt Hạ, ngôn ngữ cũng đặc biệt ngắn gọn. Thế nhưng hắn lại nguyện ý chờ Vương Di Ngô chậm rãi đẩy Trần Trạch Thanh đi tới.
Bởi vì hắn hiểu rõ Trần Trạch Thanh hơn rất nhiều người.
Bởi vì bất cứ một người nào hiểu rõ Trần Trạch Thanh, đều sẽ không thể không cho người này sự tôn trọng.
Tào Giai gật đầu một cái, một lần nữa ánh mắt rơi vào trên quân đội mênh mông như biển, sau đó nói: “Bổ nhiệm thứ hai, lệnh Điền An Bình là Tả Lộ nguyên soái của 30 vạn quận binh! Chưởng binh mười vạn, thuộc quản lý của nguyên soái quận binh Trần Phù, phụ tá cho quận thủ Nhật Chiếu Điền An Thái!”
Một viên đá bắn lên ngàn tầng sóng!
Cho đến hôm nay, Dương địa đại trị, người Dương không còn ai nhớ đến Dương Đế. Trấn phủ sứ ba quận của Dương địa, từ lâu đã thuận lý thành chương chuyển thành quận thủ.
Nhưng khiến cho mọi người tâm tình kịch liệt đương nhiên không phải là vì Điền An Thái.
Nói một câu khó nghe, loại thế gia tử bất công bất quá như Điền An Thái, tài năng chỉ là tạm được, sống hay chết cũng sẽ không khiến cho nhiều người để ý.
- Giải thích, "bất công bất quá" nghĩa là ứng xử khôn khéo. Hết giải thích.
Mà người như Điền An Bình, chỉ tên của hắn đã đủ khiến người ta coi trọng, đủ khiến người ta cảnh giác!
Thậm chí lúc Tào Giai nói ra bổ nhiệm này, mọi người mới giật mình nhận ra một sự thật là hình phạt mười năm của Điền An Bình… đã mãn hạn không một tiếng động.
Rất nhiều người không muốn đề cập đến cái tên này, rất nhiều người cho rằng mình đã quên mất cái tên này.
Nhưng khi nó xuất hiện bên tai, khi người này với mái tóc dài rối tung, chỉ mặc một cái áo mỏng, đạm mạc từ phương xa đi tới…
Ai có thể quên được!?
Điền An Bình hôm nay đi một đôi giày da hoẵng xinh xắn, mái tóc dài hình như cũng thoáng chỉnh sửa qua, chắc có lẽ người nào của Điền gia cũng căn dặn hắn phải chú ý hình tượng.
Nhưng một đôi xiềng xích vẫn đang đeo ở trên tay, chẳng qua xiềng xích thật dài không có kéo trên đất, mà là treo ở trên người.
Hình như hắn thật sự có quan tâm đến cái nhìn của người khác, nhưng hình như lại hoàn toàn không để ý.
Trong đám người ai cũng ăn mặc chỉnh tề đầy thể diện như vậy, hắn có vẻ đột ngột, không hợp thời.
Mọi người sợ hãi hắn, nghi ngờ hắn, gần như theo bản năng bài xích hắn…Lại không thể không chú ý đến hắn.
“Đại soái!” Lúc này trong quân ngũ vang lên một giọng nói.
Yến Phủ Yến đại công tử đứng trong hàng ngũ Trục Phong quân, hôm nay cũng mặc một bộ giáp trụ xa hoa. Trận văn tự nhiên giống như hoa văn trên lá cây, liếc mắt nhìn qua, ngoại trừ đẹp mắt ra, ngược lại nhìn không ra cái gì.
Hắn bước ra khỏi hàng ngũ, hành lễ với Tào Giai ở trên tướng đài: “Ta tuyệt đối không nghi ngờ ánh mắt của đại soái, cũng tuyệt đối không nghi ngờ gì về bổ nhiệm của đại soái. Chẳng qua hôm nay là trường hợp gì, phạt Hạ là đại sự cỡ nào? Điền An Bình với tư thái này liền tiến vào trong quân, một kẻ tù tội, thật có thể đại biểu cho uy nghi của quân đội Đại Tề ta sao?"
Đây đâu chỉ là nghi vấn của Yến Phủ.
Trong lòng bất mãn, đâu chỉ có một mình Yến Phủ?
Đây là thời đại của ai?
Kế Chiêu Nam không đến 30, Điền An Bình hơn 30 tuổi, Trần Trạch Thanh đã hơn 40 tuổi.
Trong phạm vi toàn bộ Tề Quốc, nhìn về phía trước mười năm, đương nhiên có thể nói là thời đại của những người như Trần Trạch Thanh, Kế Chiêu Nam, Điền An Bình, Liễu Thần Thông.
Nhưng mười năm sau, ai sẽ nhường cho ai?
Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, Đời nào đất nước cũng nảy sinh người tài. Trần Trạch Thanh là thân truyền của quân thần, đệ nhất quân lược Cửu Tốt này cũng không sao, Điền An Bình dù sao cũng là tên điên, dù sao cũng bị đánh vỡ kim khu ngọc tủy, tỏa cảnh mười năm!
Hắn dựa vào cái gì mà lãnh quân mười vạn?
Nhưng Khương Vọng đứng trong hàng ngũ, chỉ yên lặng suy nghĩ.
Bởi vì một câu này, cẩu đại hộ trở về phải lại phải dụ dỗ Ôn cô nương bao lâu?
Với tính cách của Yến Phủ, cho dù có bất mãn với Điền An Bình thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối sẽ không làm hãm trận tiên phong vào thời điểm này, đứng ra chọn lý do này…Một câu hôm nay, rất khó nói không có nguyên nhân của Liễu gia trong đó.
Dù sao một khi vị trí quận binh Tả Lộ nguyên soái này ngồi lên rồi, đợi đến lúc phạt Hạ thành công, Điền An Bình liền không thể ngăn cản.
Điền An Bình đi càng cao, trái ngược nhau Phù Phong Liễu thị sẽ càng chìm xuống.
Mà nhìn quanh giờ phút này, không có ai nói chuyện cho Phù Phong Liễu thị, cũng không có ai đứng ở phía đối diện Điền An Bình…
Tào Giai trên điểm tướng đài không nói gì.
Tiền tướng Yến Bình trên điểm tướng đài, cũng vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần.
Điền An Bình chỉ quay đầu lại, lẳng lặng nhìn về phía Yến Phủ. Ánh mắt hắn bình tĩnh như vậy, nhưng dưới vẻ bình tĩnh, giống như lúc nào cũng có thể bộc phát điên cuồng khiến người ta tan nát con tim!
Lúc này, Điền An Thái đi theo phía sau Điền An Bình mở miệng nói: “Quân uy tại tại lực không tại lễ, Yến Phủ ngươi chẳng lẽ là người cổ hủ như vậy…”
Điền An Bình cũng không quay đầu lại, tay trái hướng về sau dựng thẳng lên, ngăn lại phát biểu của Điền An Thái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận