Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 119: Tối nay không ai ngủ

Ba người Khương Vọng tập trung lại một chỗ, tổng hợp những tin tức nhận được.
“Được rồi!” Triệu Nhữ Thành gõ trán: “Tin tức mà mọi người thu được không có gì khác biệt, đủ để tin tưởng. Như vậy Trương Khê Chí này là người như vậy.”
Hắn bổ sung thêm: “Bất luận trong góc tối hắn ra sao, bình thường hắn là như vậy, lúc làm nhiệm vụ trước mặt các sư huynh đệ khác không biết có đột nhiên thay đổi gì không.”
“Nghiêm túc.” Khương Vọng giơ ngón tay cái.
Triệu Nhữ Thành trợn trắng mắt, tiếp tục phân tích: “Tính cách của Trương Khê Chí có một điểm cực kỳ dễ thấy, người nhà và bằng hữu của hắn đều nhắc tới, đó chính là ‘ổn thỏa’, hay nên nói là ‘sợ’. Mọi người đều biết nguy hiểm của dãy núi Kỳ Xương, người như hắn mà chạy vào núi thì chỉ có một nguyên nhân, đó là mục tiêu chỉ trong tầm tay, hắn phán đoán không cần quá nhiều thời gian cũng có thể thành công xuống núi, mức độ nguy hiểm trong phạm vi khống chế.”
Triệu Nhữ Thành tiếp tục nói cười hỏi: “Chuyện này nói lên điều gì?”
Lăng Hà cũng cười: “Chứng tỏ bọn họ vốn không có thời gian bàn bạc. Mục tiêu chỉ trong tầm tay, lựa chọn đầu tiên của bọn họ là đuổi theo chứ không phải dừng lại bàn bạc. Phương Hạc Linh nói là khuyên bảo mai phục dưới núi, Trương Khê Chí lại phân công nhiệm vụ khăng khăng đòi lên núi. Chuyện này vốn không tồn tại.”
“Ài, Đỗ lão hổ không có ở đây, còn chẳng có ánh mắt hiếu học nào.” Triệu Nhữ Thành cố tình làm vẻ mặt đưa đám: “Ta thật mất mát.”
“Đợi giao thừa lão hổ trở về, ngươi đi mà nói trước mặt hắn.” Khương Vọng vỗ vai hắn: “Cho dù ngươi quên ta cũng sẽ kể lại giúp ngươi.”
“Ơ? Kể lại cái gì? Ta nói gì à? Sao ta không nhớ?” Triệu Nhữ Thành nhìn Lăng Hà: “Đại ca, vừa rồi ta nói gì?’.
Lăng Hà không để ý tới lời đùa bỡn của bọn họ, chỉ suy nghĩ nói: “Vì sao Phương Hạc Linh lại nói dối?”
Triệu Nhữ Thành cười khẽ: “Hoặc là lâm trận bỏ chạy, hoặc là lâm trận phản bội.”
Lý do không phải ủ mưu từ trước là vì Phương Hạc Linh không thể cấu kết với đám tả đạo kia từ sớm, vì nếu làm vậy không thể gột rửa tội danh của mình được. Phương Hạc Linh có ngu ngốc tới mấy đi nữa cũng không ngốc tới mức này.
Lăng Hà không nói thêm điều gì, chỉ đột nhiên thở dài một tiếng.
Hắn biết, Phương gia xong rồi.
Tính chất của chuyện này quá nghiêm trọng, một khi bại lộ, tiền đồ của Phương Hạc Linh chắc chắn sẽ vô vọng, toàn bộ Phương gia cũng bị liên lụy.
“Hiện trường xảy ra chuyện thì không cần xem, chúng ta không thể chuyên nghiệp hơn Tập Hình ti được, bây giờ đầu mối duy nhất phải theo dõi chính là Phương Hạc Linh. Bất luận hắn bỏ chạy hay phản bội, sau khi tra rõ là có thể giàn giao được rồi.” Triệu Nhữ Thành hỏi: “Ai làm đây?’.
“Để ta.” Dù sao Phương Hạc Linh cũng có thể liên quan tới tà đạo, chiến lực của Khương Vọng mạnh nhất, đương nhiên không nhường ai khác.
Lăng Hà, Triệu Nhữ Thành cũng không có dị nghị, lập tức ai nấy lên đường.
Nếu Phương Hạc Linh đã quy thuận tà đạo, có lẽ sẽ phái người âm thầm quan sát bọn họ, cho nên biểu hiện của bọn họ hết sức bình thường.
Lăng Hà trở về tu luyện, Khương Vọng về vừa tu luyện vừa chỉ điểm võ nghệ cho Khương An An và Đường Đôn.
Triệu Nhữ Thành về nhà ngủ.
Vì cái gọi là “người khác tu luyện ta không luyện, thái dương cao giữa trời vừa tầm ngủ”.
Triệu Nhữ Thành biếng nhác đã quen, sau khi cố kiềm chế tính tình bận rộn cả ngày, hứng thú khám phá đã qua, lại cảm thấy nhàm chán.
Trở lại trong phòng, lật chăn lên định chui vào ngủ.
Đặng thúc mặc bộ trường sam bằng vải bố chậm rãi đi tới.
Triệu Nhữ Thành nhìn hắn, chờ hắn lên tiếng.
“Người của Tập Hình ti đang điều tra chúng ta.” Đặng thúc nói.
Triệu Nhữ Thành im lặng một hồi nói: “Dù sao chúng ta cũng không ở đây lâu, đúng không?’.
Khóe miệng Đặng thúc giật giật: “Đúng là không gì gạt được ngươi.”
“Đêm hôm đó ngươi có vết máu, trừ đám chó săn đuổi theo, còn có thể là nguyên nhân gì?”
“Không coi là đuổi theo.” Đặng thúc nói: “Biết ngươi thích nơi này nên ta cố ý đi lòng vòng, dẫn bọn chúng theo hướng khác.”
“Còn ở đây được nhiều nhất là bao lâu?”
Đặng thúc suy nghĩ rồi nói: “Giao thừa.”
“Còn có thể ăn tết cùng bọn họ, vậy cũng tốt.” Triệu Nhữ Thành nằm thằng xuống, lấy chăn che kín đầu, giọng nói vang lên dưới chăn: “Cứ để người của Tập Hình ti điều tra, nếu quá đáng, ngài cứ xem mà xử lý.”
Đặng thúc cười. "Được."
Đêm khuya thăng thẳm không chút tiếng người, Khương Vọng hoàn thành việc tu luyện buổi tối rồi lặng lẽ rời khỏi gian phòng, đi thẳng tới tộc địa của họ Phương.
Đợi cửa phòng đóng vào, lại thêm một thời gian nữa, Khương An An mới xoay người đứng dậy, khoác cái áo khoác dày của ca ca lên người, lấy ra một con vân hạc nho nhỏ mập mạp, nằm nhoài trên ghế, bắt đầu viết thư cho đại tỷ tỷ xinh đẹp kia.
Ca ca thường xuyên đọc trộm thư của cô bé nhưng lại tưởng là cô bé không biết. Cô bé chỉ không chỉ không muốn tính toán thôi, nhưng để bảo vệ bí mật nho nhỏ của mình, bây giờ cô bé luôn tìm lúc ca ca không có mặt mới viết thư đọc thư, phải tận dụng mọi thời điểm.
Được bóng đêm che giấu, Khương Vọng tiến vào tộc địa họ Phương rất thuận lợi.
Hắn đã khá quen thuộc với nơi này, cẩn thận tránh né tộc vệ Phương gia tuần tra ban đêm.
Trước đó hắn và Hùng Vấn đã cùng nhau làm chuyện này.
So với đêm hôm đó, hôm nay canh phòng trong thị tộc nghiêm ngặt hơn một chút, nhưng tinh khí thần của đám tộc vệ lại khiến Khương Vọng cảm thấy không bằng lúc trước.
Chẳng bao lâu sau hắn đã tới gần nhà Phương Hạc Linh, bắt đầu tìm kiếm vị trí tốt nhất để ẩn nấp. Lúc ban ngày Triệu Nhữ Thành đã tìm hiểu một chút.
Khi Khương Vọng tới gần vị trí mục tiêu, hắn phát hiện nơi đó đã có một người đang nấp, từ góc này chỉ có thể thấy một góc đầu của hắn.
Không cần đoán, chắc chắn là người của Tập Hình ti.
Đây là khả năng mà Triệu Nhữ Thành đã đưa ra từ trước.
Bọn Khương Vọng có thể tra ra Phương Hạc Linh có vấn đề, người của Tập Hình ti cũng chẳng phải mù lòa. Lúc trước chậm chạp không điều tra được kết quả, có lẽ đa phần là để mục tiêu lơ là mất cảnh giác.
Khương Vọng không vọng động, nín thở, chuyển tới vị trí khác - trên một gốc ở góc tường phía sau nhà.
Mùa đông, cành lá trên cây thưa thớt, không dễ ẩn giấu hành tung. Nhưng cũng may bóng đêm là tấm màn che tốt nhất.
Khương Vọng co người thành một khối trên chạc cây, cố gắng giảm bớt khả năng bại lộ, chỉ dùng cặp mắt chăm chú quan sát Phương phủ.
Nín thở ngưng thần, lặng lẽ chờ biến hóa.
Gió thổi đêm dài, trăng nấp sau mây.
Đèn trong phòng Phương Hạc Linh đã tắt từ lâu, nhưng lúc này hắn lại chui ra ngoài sân, tung người lên nóc nhà. Hắn quan sát phương hướng trong chốc lát rồi lẳng lặng hạ xuống đất, đi về phía xa.
Chỉ riêng một loạt hành động âm thầm không chút tiếng động này là có thể thấy thực lực của hắn thay đổi ra sao. Có lẽ tiểu chu thiên của hắn cũng đã viên mãn, bước vào Chu Thiên cảnh!
Khương Vọng không vội vàng hành động mà kiên nhẫn chờ thêm mấy nhịp thở.
Quả nhiên chẳng bao lâu sau đã có bóng người màu đen chui ra, nhưng không phải như Khương Vọng đã đoán, vị trí người này xuất hiện không phải nơi người theo dõi của Tập Hình ti ẩn nấp.
Đêm nay có tới ba nhóm người giám sát Phương Hạc Linh!
Kỳ quái hơn là người này không bám theo Phương Hạc Linh mà xoay người đi tới một vị trí khác trong tộc địa họ Phương. Khương Vọng nhớ đó là hướng nhà thờ tổ của họ Phương.
Khương Vọng không hề nhúc nhích, lại thêm mấy nhịp thở nữa thì người theo dõi của Tập Hình ti mới rời chỗ ẩn nấp, bám theo hướng Phương Hạc Linh vừa đi.
Khương Vọng vẫn không hề hành động mà chờ tới lúc người theo dõi này chuẩn bị biến mất rồi mới xuống dưới cây, lẳng lặng bám theo.
Tới giờ hắn đã có thể xác định, đêm hôm nay không có nhóm người thứ tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận