Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1399: Kiếm chống Nhân Ma

Một tay của Khương Vọng cầm kiếm, một tay nhấc bọc áo cà sa lên, bay thẳng về phía Loạn Thạch Cốc.
Trong lòng vẫn còn lưu lại dư vị của đao thuật gần giống như đạo - Huyết Mệnh Hóa Thân kia, hắn càng suy nghĩ càng cảm thấy huyền diệu, chỉ hận không thể tự mình trải nghiệm thêm một lần nữa. Trên Đoạn Hồn Hạp dài đằng đẵng này, chỉ có đao tiền đồng hành cùng hắn, nhưng hắn cũng không cảm thấy cô đơn.
Hắn đã sớm quen đi một mình.
Trong lúc hắn đang đắm chìm trong hồi ức, đột nhiên hắn thấy đao tiền quay đầu, thấp thỏm bay lên rồi lại hạ xuống, tựa như muốn nhắc nhở hắn cái gì, sau đó nó lại bay đến một vách núi cao chót vót, ước chừng như muốn khắc chữ gì đó...
Nhưng đã không cần nữa rồi..
Khương Vọng đã nhìn thấy một vị đại hán đứng ở phía trước khe núi, đúng chỗ cửa vào của Loạn Thạch Cốc. Gã cao hơn tám thước, trên người cơ bắp cuồn cuộn cứng như nham thạch, tạo cảm giác cực kỳ mạnh mẽ và cứng rắn.
Hai tay gã chống lên một thanh trọng kiếm hình nón, bởi vì toàn thân nó tròn trịa như một thanh thiết chuỳ, nhưng lại nhọn ở phần đỉnh, cho nên gọi nó là một cái chùy cũng không sai.
Nhưng rõ ràng nó vẫn có chuôi kiếm lẫn lưỡi kiếm.
Tóm lại là một thanh kiếm cực kỳ quái dị đi cùng với một con người cơ bắp cuồn cuộn.
Nhưng tất cả sự chú ý của Khương Vọng lại dồn lên chỗ trên không.
Nói chính xác hơn là dồn vào một nữ nhân đeo mặt nạ vô diện, dáng vẻ thướt tha đang đứng treo trên vách núi cao chót vót bên trái.
Chính là Yết Diện Nhân Ma hắn đã từng gặp ở Thanh Vân Đình Ung quốc!
Nếu như nàng ở chỗ này, vậy vị đại hán thân hình toàn cơ bắp kia có lẽ cũng là một trong các Nhân Ma.
Ở chỗ Đoạn Hồn Hạp này lại gặp đến hai tên Nhân Ma cản đường!
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
“Khụ khụ!” Vị đại hán đầy cơ bắp nhìn có vẻ thô tục kia, mở miệng ra lại vô cùng lễ phép: “Cái này, ta nói ngươi có thể chú ý nhiều tới ta một chút hay không? Bởi vì tiếp theo ta mới là người chiến đấu trực tiếp với ngươi. Ngươi chỉ lo nhìn chằm chằm Yết Diện sẽ khiến cho ta cảm thấy rất mất mặt đấy.”
“Vậy sao?” Khương Vọng tiện tay bỏ bọc áo cà sa vào bên trong hộp trữ vật: “Ngươi có chắc chắn chiến đấu là một đấu một?”
“Ách.” Vị đại hán cơ bắp gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Cái này chắc phải tùy vào tình hình, dù sao hai người chúng ta cũng đã tới rồi.”
Khương Vọng vẫn nhìn chằm chằm vào vị Yết Diện Nhân Ma có tên là Yến Tử kia, thân thể càng ngày càng thả lỏng, ánh mắt cũng ngày càng trấn tĩnh.
“Đáng ghét! Mới còn nhỏ tuổi mà đã không đứng đắn rồi!” Yến Tử đứng trên không trung dịu dàng nói: “Ngươi đang nhìn chỗ nào vậy?”
“Chỗ yếu hại.” Khương Vọng trả lời.
Yến Tử cười hì hì, toàn bộ thân thể cũng rung động theo từng đợt.
“Ngươi muốn nói chỗ yếu hại nào vậy?” Nàng quyến rũ hỏi.
Bây giờ đối mặt cùng lúc hai vị Nhân Ma lại khiến chiến ý Khương Vọng vừa mới lắng xuống lại một lần nữa sôi trào. Nhưng thanh âm của hắn càng bình tĩnh, hắn chỉ nói: “Nơi yếu hại có thể khiến ngươi chết đi.”
“Đúng là một nam tử thô lỗ, không hiểu một chút phong tình gì cả.” Yến Tử không cho lời vừa rồi là ngỗ ngược, nàng vẫn sử dụng thanh âm mềm mại đáp lại: “Để lát nữa tỉ tỉ dạy dỗ ngươi thật tốt.”
Đại hán kia thấy bọn họ bắt đầu hàn huyên, cảm thấy bản thân không bằng cả một ngọn gió, gã vội vàng chen vào: “Làm quen một chút đi, tại hạ là Khảm Đầu Nhân Ma, họ Hoàn, tên Đào.”
Khương Vọng thuận miệng hỏi: “Tại hạ thì khảm đầu, vậy còn tại thượng thì sao?”
Hắn vốn chỉ thuận miệng chế nhạo một câu.
Không ngờ Hoàn Đào vẫn cực kỳ nghiêm túc trả lời: “Tại thượng cũng khảm đầu.”
“Thật đáng ghét.” Yến Tử gắt giọng nói: “Lúc thì thượng, lúc thì hạ, các ngươi đang muốn nói đến cái đầu nào vậy?”
Khương Vọng không thèm đáp lại lời nói hạ lưu của nàng, chỉ nói với Hoàn Đào: “Thanh kiếm này của ngươi nhìn có vẻ không thuận lợi để chém đầu cho lắm.”
Hoàn Đào giống như được gãi đúng chỗ ngứa, khoé miệng cười to một tiếng, sau đó gã lật ngược thanh trọng kiếm lại, hai tay cầm chắc thanh kiếm xoay một cái, đột nhiên thấy thanh kiếm phát ra tiếng răng rắc, từ hai bên trái phải trên thân kiếm đen xì như cây gậy sắt đột nhiên lộ ra một đoạn lưỡi kiếm sắc bén sáng như tuyết.
Chỉ trong khoảnh khắc nó đã biến thành một thanh khoát kiếm.
Mà phần thân kiếm tròn trịa lúc trước, bây giờ lại biến thành sống kiếm.
Đây chính là một thanh trọng kiếm có cơ quan!
Khảm Đầu Nhân Ma đệ lục lại là một vị cơ quan sư.
“Bây giờ thuận tiện rồi chứ ?” Gã cười nói.
“Đúng là rất thuận tiện!” Khương Vọng giống như chỉ tùy ý nói: “Đúng rồi, thực ra ta vô cùng tò mò, ta đã ẩn danh tàng hình lâu như vậy, lại còn ở cái nơi quỷ quái Đoạn Hồn Hạp này, các ngươi làm sao tìm được ta? Là Quẻ sư coi quẻ?”
“Thật ra chỉ trùng hợp mà thôi!” Yến Tử dịu dàng nói: “Quẻ sư chỉ muốn tìm sư thúc của hắn nên mới đem chúng ta tới đây. Không ngờ lại có thể gặp được ngươi, đúng là nhất cử lưỡng tiện!”
Sư thúc? Đoán Mệnh Nhân Ma với Dư Bắc Đấu?
Khương Vọng suy nghĩ.
Đúng là chuyện này không đơn giản như vậy mà!
Lão bất tử lừa đảo không biết thẹn là gì, làm sao có thể để cho hắn chiếm được tiện nghi chứ?
“Yết Diện!” Hoàn Đào rất cảnh giác, vội vàng ngăn lại: “Hắn đang gài bẫy ngươi đấy!”
Yến Tử bất mãn nói: “Hình dáng ngoan ngoãn như vậy, cứ để cho hắn lừa một chút thì thế nào?”
Nàng nhìn về phía Khương Vọng, cười nhu mì nói: “Tỷ tỷ có tốt với người không?”
Khương Vọng chỉ nói: “Quá tuỳ tiện."
Không cần biết dáng vẻ của nàng có khiến người khác say đắm, hay thanh âm của nàng có quyến rũ thế nào, trong lòng của Khương Vọng chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.
Yến Tử không cười nữa, nàng phi thân xuống dưới, hạ xuống trước mặt Hoàn Đào, đối mặt trực tiếp với Khương Vọng.
Nét mỵ hoặc trong ánh mắt của Yến Tử đã biến mất hoàn toàn, bây giờ chỉ còn lại sát ý lạnh lùng trong đôi mắt.
“ Này!” Hoàn Đào bất mãn nói: “Rõ ràng ngươi đã nói để cho ta thử trước mà!”
Thân là một trong Cửu Đại Nhân Ma, cũng là Ngoại Lâu từng trải, tất nhiên bọn gã có thừa tự tin đối mặt với một tu sĩ Nội Phủ Cảnh như Khương Vọng.
Nhưng Khương Vọng so với bọn họ càng kiên quyết, càng lẫm liệt!
Khi thân hình của Yến Tử hạ xuống, hắn cũng ngay lập tức rút kiếm.
“Tranh chết trước sau làm gì? Không bằng cùng chết đi!”
Những lời này phát ra cùng với tiếng kiếm xé gió, khi thanh âm vừa rơi xuống, kiếm của hắn đã đụng vào hai Nhân Ma đối diện, sau lưng là ấn ký Thanh Vân đang chậm rãi tiêu tan!
Hắn muốn lấy một chọi hai, một kiếm khiêu chiến hai đại Nhân Ma!
Chỉ thấy kiếm quang chói mắt, nổ ra một đường.
Một đường kiếm này như muốn kéo đường chân trời kia xuống dưới mặt đất!
Trong ánh mắt của Hoàn Đào và Yến Tử, gió phát ra từ đường kiếm kia cũng đang càn quét lao tới cổ họng của bọn họ.
Yến Tử thoắt một cái nhẹ nhàng rút lui, thân hình uyển chuyển như lá rơi trong gió.
Mà Hoàn Đào chỉ giơ thanh trọng kiếm kia lên.
Rắc rắc rắc.
Mũi kiếm nhọn vừa đưa ra đã được thu lại, thân kiếm trở thành một cây thiết chuỳ, giống như cánh hoa nở rộ, như một chiếc dù sắt được bung ra vững vàng che ở trước người.
Keng! !
Trường Tương Tư chém thẳng vào thiết dù chỉ tạo ra một đường lửa nhỏ nhoi, không gây chút tổn thất nào.
Rắc rắc rắc.
Toàn bộ thiết dù bung ra rồi lật ngược, giống như miệng một con vật khổng lồ, muốn cắn nuốt toàn bộ Trường Tương Tư.
Khương Vọng thu kiếm rút lui, thối lui ra khỏi phạm vi của cái miệng khổng lồ đó.
Mặt dù vừa lật ngược kia cứ thế tiếp tục xoắn lại, sau đó tụ tập lại một chỗ, tạo thành một đầu thương hình xoắn ốc.
Thanh trọng kiếm trong phút chốc biến thành một cây thương sắt. Thân kiếm ban đầu biến thành thân thương.
Tay phải Hoàn Đào cầm chuôi kiếm đẩy về phía trước, toàn bộ kiếm cách nằm xuống, trở thành hình dạng một chữ “Tiết” hơi nhô lên trên thân thương.
Một tay ở phía trước chữ Tiết, một tay ở phía sau chữ Tiết, cả hai tay cầm chặt cây thương, thuận thế đẩy thẳng về phía trước.
Trong nháy mắt, tiếng ngựa hí, tiếng ưng kêu, trống trận ầm ầm vang lên như một dàn hợp tấu.
Một thương này thể hiện được khí thế xuất trận của thiên quân vạn mã, tinh thần trên sa trường liều chết xông lên, khí khái lưu lạc chân trời góc biển của người nam tử!
Hoàn Đào là một cơ quan sư, nhưng gã không giống với những cơ quan sư khác, thường lấy khôi lỗi làm chiến lực chủ đạo, cơ quan của gã chính là kiếm của gã, vũ khí mạnh mẽ và cường đại nhất chính là bản thân gã.
Khương Vọng vừa thu kiếm rút lui càng phản ứng mãnh liệt hơn.
Ở bên trong Ngũ Phủ Hải, Ngũ Phủ Nội Phủ bắt đầu hiển hóa!
Từ bên trong thân thể hắn, Ngũ Phủ Đồng Diệu sáng lên. Ánh sáng của ngũ thần thông uốn lượn quanh người của Khương Vọng. Giờ phút này, hắn tựa như thần tiên, tụ thế hợp ý, tập hợp vào trong một kiếm. Trường Tương Tư ầm ầm lao đi, tạo thành một thế kiếm có thể chém nát cả núi.
Lấy công đối công!
Một kiếm này của hắn không chỉ nhằm vào Hoàn Đào, mà còn nhằm vào Yến Tử - người chưa xuất thủ.
Bên trong Đoạn Hồn Hạp vừa dài vừa hẹp này, căn bản không có quá nhiều không gian để né tránh.
Thế kiếm tuyệt đỉnh này vừa chém ra đã trực tiếp phủ kín không gian giữa hắn và hai Nhân Ma.
Kiếm ý khủng khiếp phủ kín cả thiên địa.
Thiên địa ở bên trong Đoạn Hồn Hạp này, chỉ có một đường chiều rộng.
Mà một đường này, đã bị một kiếm này phủ kín!
Bạn cần đăng nhập để bình luận