Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1758: Nơi yên bình trong lòng ta (2)

Xuất thân như Đấu Chiêu, Trọng Huyền Tuân, còn chưa vào Ngoại Lâu đã biết được mỗi một bước để xây dựng nên Ngoại Lâu hoàn mỹ.
Cho đến khoảng thời gian này, Khương Vọng mới xem như là bổ sung căn bản.
Dù cho ở Sơn Hải Cảnh được truyền thụ Họa Đấu Ấn và Tất Phương Ấn, cũng đã nắm giữ thuần thục dưới sự chỉ điểm của lão công gia… Lấy tu hành mà nói, cũng coi như là trọn vẹn một giai đoạn.
“Đưa đến đây thôi! Bên Thuấn Hoa, đệ thay ta nói một tiếng.”
Ngoài quan đạo rộng lớn bằng phẳng, Khương Vọng vẫy tay, liền cáo biệt với tòa thành hết sức hoa lệ này, mũ miện của Nam Vực này, thanh sam phấp phới, bước nhanh mà đi.
Thiếu niên mặc hoa bào màu thủy lam, đứng ở chỗ cửa thành, không có tiễn nữa.
Ánh mắt là có trọng lượng.
Sự thân cận của nó, sự không nỡ của nó.
Đều là trọng lượng chân thật trong lòng.
Bất kỳ ai chỉ cần nguyện ý, đều có thể cảm giác được, vốn không cần tu vi siêu phàm.
Khương Vọng yên lặng cảm thụ loại trọng lượng này, bước chân không ngừng.
Quan đạo bên ngoài Sở đô, vẫn kéo dài đến cuối tầm mắt, giống như nằm ở phía chân trời xa xôi. Lãnh thổ của đế quốc Đại Sở bao la, đều bị những quan đạo này phân cách.
Trong sự rộng lớn của không gian và vô ngần của thời gian… Có đôi khi người như kiến.
Trong một thời khắc nào đó, Khương Vọng tay giữ trường kiếm, đột nhiên quay đầu!
Hắn đã đi rất xa, Dĩnh thành trong tầm mắt vẫn là mỹ lệ hùng vĩ.
Hắn nhìn thấy.
Giờ khắc này, gần nửa Dĩnh thành đều bị một tầng kim quang rực rỡ nhuộm lên.
Thành trì rực rỡ như ánh vàng!
Có một bóng người cực kỳ kiêu ngạo đang lơ lửng ở chỗ cao của hùng thành, như mặt trời chiếu sáng cả bầu trời.
Chân trời có bốn đạo tinh mang rực rỡ, còn có mặt trời chân chính gieo rắc quang huy, nhưng tất cả đều không chói mắt bằng y.
Ngay hôm nay, ngay lúc này, giữa thiên địa, một loại tuyên cáo của đạo tắc đã tới.
Có một loại cộng minh vĩ đại đang phát sinh.
Thiên địa nguyên lực đang sôi trào, bản chất sinh mệnh đang nhảy vọt…
Có người đang tấn thăng Thần Lâm!
Mà phóng tầm mắt toàn bộ Sở Quốc, vào thời điểm này, ngoại trừ Đấu Chiêu, ai còn có thể có thanh thế như vậy!
Độc hành trong Sơn Hải, hoành đao có ai không nhìn vào?
Một khi tấn Thần Lâm, lừng lẫy Sở vương đô!
Khương Vọng từ xa nhìn thoáng qua, cũng không che giấu sự tán thưởng của mình, sau đó trực tiếp xoay người, đạp lên thanh vân mà đi.
Con đường tu hành xa xôi, đều đang tranh qua sông, có người đi trước, có người đi sau, chỉ như vậy mà thôi.
Đương nhiên Thần Lâm chỉ là khởi đầu của Đấu Chiêu, Thần Lâm cũng sẽ không là điểm cuối của Khương Vọng hắn.
Khi đến, có thiên kỵ nghênh đón như cuồng lôi.
Khi đi, có kim thân lừng lẫy Sở vương đô.
Đại Sở mênh mông, địa linh nhân kiệt!
Trong bóng mây tiêu sái tiên khí nhẹ nhàng kia.
Bỗng nhiên có một thanh âm vang lên, cũng lấy một loại khí thế kiêu ngạo đuổi sát theo.
“Khương Thanh Dương!”
Giọng nói của Đấu Chiêu!
Trong sự cộng minh của thiên địa, giờ phút này y đã là tồn tại như thần.
Mà lúc này giọng nói của y cũng giống như bị nhiễm ánh sáng, có một loại cảm giác chiếu sáng tám phương, thiêu đốt người ta: “Ngoại Lâu cảnh, ta đã đi đến điểm cuối, tự hỏi trường đao hướng về, cảnh này đương thế vô địch! Sau khi Thần Lâm, ta mong đợi ngươi có thể ngăn Thiên Kiêu của ta!”
Khương Vọng thanh sam nhẹ nhàng, dừng lại giữa không trung.
Ngoại Lâu cảnh của Đấu Chiêu đương thế vô địch.
Hắn thừa nhận.
Mặc dù hắn không biết Trọng Huyền Tuân huyết chiến Mê Giới quay về, hiện nay đã đi tới một bước nào.
Nhưng Đấu Chiêu không hề nghi ngờ đã đi tới phần cuối của Ngoại Lâu cảnh, một đao chém tận vạn pháp.
Trừ phi hệ thống tu hành có cách tân có tính lịch sử. Nếu không từ xưa đến nay, tự hiện thế đến chư thế, toàn bộ tu sĩ ở cấp độ Ngoại Lâu, nhiều nhất chỉ có thể sánh vai cùng y, không có khả năng mạnh hơn y.
Cho nên y nói cảnh giới của mình là đương thế vô địch, không có vấn đề gì.
Mà ở trong Sơn Hải Cảnh, Khương Vọng hắn thật sự không thể ngăn cản Thiên Kiêu đao.
Cho nên Đấu Chiêu hoàn toàn có tư cách đưa ra phần chờ mong này.
Chờ mong sau khi Thần Lâm, sự trưởng thành của Khương Vọng hắn.
Đây là lòng tin và kiêu ngạo đệ nhất thiên kiêu Đại Sở nên có.
Khương Vọng không trầm mặc.
Hắn đáp lại phần kỳ vọng này.
Hắn ở trên không trung xa xôi bên ngoài Dĩnh thành, người như trường kiếm dựng thẳng, có một loại kiên định tuyệt không lay động. Bên ngoài tiên y Như Ý phất phơ, bỗng nhiên toả ra một vòng hỏa tuyến màu đỏ rực sáng lạn, sau đó như cầu vồng tỏa ra, như lưu hỏa đầy trời!
Thứ nhảy nhót kia là Tam Muội Chân Hỏa không gì không thiêu đốt, hầu như ngay cả ánh mắt người xem cũng bị phân giải thiêu đốt.
Mà hắn một tay kết ra Tất Phương ấn.
Dưới lưu hỏa vô biên, hiển hóa ra một con chim thần một chân lông xanh vân đỏ mỏ trắng, dục hỏa mà bay!
Nó uy nghiêm, rực rỡ, như là thần linh nắm giữ liệt diễm.
Mà ở trên lưng nó, Sương Phi của Khương Vọng bồng bềnh như cờ.
Hắn nhìn lại, ánh mắt như kiếm đã ngâm nga…
“Sau khi ta Thần Lâm sẽ đông lai, nhất định không khiến trường đao của ngươi rời vỏ vô ích!”
Âm thanh vang vọng khắp Sở vương đô.
Người đã đạp lên thần điểu Tất Phương đi xa.
Tiếng nói mịt mù, người cũng mịt mù.
Cảnh tượng này tất nhiên sẽ khiến rất nhiều người nhớ kỹ.
Đương nhiên có rất nhiều đứa nhỏ tận mắt thấy cảnh này, từ đó nhìn lên bầu trời.
Lịch sử dài dằng dặc của thế giới tu hành, chính là một bức lại một bức họa anh hùng.
Trong một viện tử nào đó của Sở vương đô.
Giọng nói ngây thơ của một đứa trẻ vang lên: “Mẹ, Khương Thanh Dương là ai?”
“Hắn a…” Giọng nói của mẫu thân trả lời: “Hắn là khôi thủ Hoàng Hà Nội Phủ cảnh năm Đạo Lịch 3919, đệ nhất thiên kiêu Tề Quốc, họ Khương tên Vọng, Thanh Dương là tước danh của hắn. Rất lợi hại! Chẳng qua, vẫn không lợi hại bằng Đấu Chiêu của chúng ta!”
“Con làm sao mới có thể lợi hại như bọn họ chứ?”
“Từ hôm nay bắt đầu nghiêm túc đọc sách, dậy sớm luyện thể, tích lũy từng bước có thể đi tới ngàn dặm. Chỉ cần con một mực cố gắng, con cũng sẽ lợi hại như bọn họ.”
“A… Sao còn phải đọc sách?”
“Bởi vì con không chỉ cần cố gắng, còn phải biết vì sao mình phải cố gắng, chỉ khi con hoàn toàn biết ý nghĩa của mình khi tiến lên, con mới có thể đi được xa hơn. Con đừng thấy Đấu Chiêu Khương Vọng đều là người thô lỗ, ngày thường cũng là tay không rời quyển sách đấy!”
“A…”
Tiếng nói của bọn họ còn chưa dứt.
Rất nhanh lại có một loại thiên địa cộng minh phát sinh.
Có một luồng khí huyết lang yên bàng bạc, trực tiếp đánh ra Sở vương đô, hình như vẫn thẳng đến nơi tận cùng vòm trời!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Hai mươi mốt tiếng động liên tiếp vang lên, như tiếng trống, như tiếng sấm, rung chuyển thiên địa. Mà nơi tận cùng của cột khí huyết kia, lang yên sôi trào, trên trời giống như còn có cả tầng trời chồng chất.
Lại có Thần Lâm!
Lại có người phá vỡ thọ hạn, đến nay thành tựu.
Hơn nữa là võ phu hiện thế đã sinh ra hai mươi mốt trọng thiên, đã luyện khí huyết ra thần tính!
Một thân gân cốt, huyết nhục lông tóc, đều là chênh lệch như thiên nhân.
Nương theo loại cộng minh vĩ đại này phát sinh, là một thanh âm phẫn nộ, rít gào: “Lão tử ngay tại chỗ này, ngươi đang chờ mong ai?! Nhóc con Đấu thị, trong mắt ngươi không có người khác sao?!”
“Người này là ai?” Vẫn là viện tử kia, đứa bé trong viện tò mò hỏi.
Nhưng rất nhanh lỗ tai của nó đã bị bịt lại.
“Ôi, đừng học hắn, người này đầu óc không tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận