Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1952: Thiên Hậu không biết chuyện nhân gian (1)

Tuyệt thiên tuyệt địa tuyệt nhân, tuyệt ý tuyệt thế tuyệt tâm, tuyệt căn bản đạo đồ.
Bảy cửa hạ xuống, Đại Hạ đệ nhất sát trận đã thành!
Là sát trận giúp Đại Hạ Thái Hoa Chân Nhân thành đạo, Thất Tuyệt Thất Sát Trận!
Ngày ba tháng giêng, sát trận ngất trời xuất hiện ở Thiệp Sơn, sức mạnh khủng bố rung chuyển cả Phủ Hội Minh!
Đại Hạ Cẩm Tú Hoa Phủ Thập Tam Đỉnh, từ đây vĩnh viễn mất đi một đỉnh.
Thiên kiêu Đại Hạ Thái Dần, tử trận!
Giao thừa Hạ lịch năm Thần Võ ba mươi ba, Thái Dần đánh bại Bảo Bá Chiêu tại Thành Ngọ Dương, tàn sát ba mươi ngàn Tề quân.
Ngày ba tháng giêng năm.
Thần Võ ba mươi ba,
Thái Dần mai phục Tạ Bảo Thụ, Âu Dương Vĩnh tại Thiệp Sơn. Một lệnh ban ra, vạn người Hạ quân chết hết. Dưới Thất Tuyệt Thất Sát Trận, tướng quốc Dung quốc Âu Dương Vĩnh đứng ngay đầu sóng, tử trận tại chỗ! Tạ Bảo Thụ dùng binh trận chống cự, hơn ba mươi ngàn Tề quân gần như chết sạch, chỉ còn chưa.
đầy ba trăm lẻ bảy người. Người chết hài cốt không còn, người sống ai cũng thương nặng! Chủ tướng Tạ Bảo Thụ hôn mê bất tỉnh.
Đương nhiên, dù cả đời hắn có không tỉnh lại, thì cũng không thoát được trách nhiệm phải gánh sau trận chiến...
Tiếng chém giết lại lần nữa lui đi.
Lần thứ ba của ngày hôm nay rồi nhỉ?
Hề Mạnh Phủ đôi khi giật mình, cảm giác như mình vẫn còn ở trên con thuyền nhỏ hồi còn tấm bé.
Nghe thấy tiếng.
sóng không ngừng dập dềnh, cuộc sống chao đảo lắc lư, giấc mộng cứ không ngừng lặp lại.
Những máu và lửa đó, thỉnh thoảng có cả âm thanh chém giết... như nước sông ập tới rồi lại đi.
Lúc này trong phòng nghị sự, không một ai nói chuyện.
Cuộc chiến công - phòng Thành Đồng Ương, đã kéo dài một tháng mười ba ngày.
Bị ba đội quân mạnh của thiên hạ Xuân Tử, Thu Sát, Trục Phong thay phiên nhau tấn công, Thành Đồng Ương vẫn đứng vững vàng như núi.
Nó sẽ vẫn thủ vững được như thế, nếu chiến trường từ đầu đến cuối chỉ diễn ra ở Thành Đồng Ương, nếu Tào Giai vẫn tiếp tục không tiếc hao tốn như bây giờ, nếu đại trận hộ quốc vẫn có thể không ngừng cuồn cuộn cung cấp sức mạnh.
Nếu như được vậy. Quá nhiều nếu như. Hề Mạnh Phủ ngồi im, biết Liễu Hi Di mới vừa liếc nhìn mình, hẳn là hy vọng hắn tỏ thái độ, nhưng hắn.
không nói gì.
Chủ lực hai phe Hạ Tề giằng co nhau ở Thành Đồng Ương, duy trì.
một sự thăng bằng yếu ớt. Đây cũng là lý do lúc trước.
Liễu Hi Di nổi giận muốn một mình quay về Phủ Đại Nghiệp, nhưng.
bị Võ vương vững vàng đè xuống. Bởi vì nếu vị Chân Nhân này rời đi, sự cân bằng đương nhiên sẽ bị phá.
vỡ. Hậu quả sau đó...
khó mà tưởng tượng.
Chiến sự ở phía bắc, thì giao cho phía bắc, chiến sự ở phía đông, thì giao cho phía đông, chiến trường của bọn họ, là ở Đồng Ương.
Đây là phương châm họ vẫn luôn giữ vững đến tận bây giờ.
Dùng quốc thổ bát ngát của Đại Hạ để đổi lấy chiến ưng, kéo nước Tề vào vũng lầy chiến tranh dai dẳng, kéo sập nước mới vừa ngoi lên bá chủ.
này xuống, đây chính là kế sách đại chiến mà cao tầng Hạ quốc đã đề ra.
Một cuộc chiến tranh như vậy không hề ngoạn mục, nhưng là phương hướng có khả năng nghênh đón thắng lợi cuối cùng cao nhất.
Liên quan tới cuộc chiến tranh này, những kẻ quyền cao lộc dày bọn họ, nhóm người thông minh nhất của cả Hạ quốc bọn họ đã thôi diễn không biết bao nhiêu lần... . Đúng là không tồn tại khả năng thắng lợi khác, nhưng nếu Kiếm Phong Sơn rơi vào tay giặc quá sớm, hộ quốc đại trận bị.
bức ra quá sớm, thì chiến cuộc ở phía bắc và phía đông quả thực là sụp đổ quá nhanh...
Thiên Xứng Hành Chu Bàn khổng lồ, đang được bày ra ngay chính giữa đại sảnh.
Pháp khí sa bàn bốn cạnh vuông vức này là vật thể hiện chi tiết toàn bộ hộ quốc đại trận.
Những phù quang lơ lửng xung quanh khay là những tiết điểm của đại trận phủ kín toàn bộ Hạ quốc. Mỗi.
tòa thành nằm trong vạn dặm núi sông đều là một bộ phận của hộ quốc đại trận.
Lúc đầu khi mới được thắp sáng, cả đường viền quanh khay, phù quang sáng chói như một biển sao.
Sau đó khi Phụng Tiết mất vào tay giặc, Lâm Vũ mất vào tay giặc, U Bình mất vào tay giặc, Phụng Lệ mất vào tay giặc... những điểm sáng từng điểm một tắt.
đi, hiện giờ một mảnh ảm đạm, phù quang các thành của Ngô Hưng phủ, đều đã tắt.
Nhóm điểm sáng của Hội Lạc phủ cũng ảm đạm, lác đác chẳng còn bao nhiêu.
Ngô Hưng xong rồi, Hội Lạc cũng sắp hết rồi...
"Đến lúc rồi." Tướng quốc Liễu Hi Di không nhịn được đứng dậy.
Hề Mạnh Phủ ngẩng đầu nhìn lên vị trí thượng.
thủ, Võ Vương Tự Kiêu ngồi ở đó, im lặng một hồi rất lâu, mới nói:
"Chờ thêm chút."
Thế là chúng văn võ ở trong phòng khách tiếp tục chờ.
Chờ cái gì?
Đương nhiên là chờ kết quả của vòng phản công thứ nhất.
Đương nhiên là muốn nhìn thử xem chút thù hận và sức mạnh tích lũy được mấy ngày qua có thể gây tổn thương được gì cho đội ngũ Tề quân khổng lồ.
kia hay không, có thể khiến Tề quân xuất hiện biến hóa sớm hơn dự định hay không. Hề Mạnh Phủ vô cùng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không đối mặt với sự thật rằng, mọi sách lược chiến tranh hiện giờ, hầu như đều là vô ích.
Nếu không làm sao đám nhiều người bọn họ lại cứ mãi ở trong Thành Đồng Ương, mãi mà không tổ chức nổi một lần phản kích trông ra hồn ra dáng?
Không sợ Tề quân khí thế bừng bừng, không sợ lòng Tề quân mạnh mẽ, không sợ Tề quân ai ai cũng muốn lập kỳ công, chỉ sợ bọn họ vẫn giống như lúc này, làm cái gì chắc chắn cái đó, không cho ai một chút cơ hội.
Mặc dù tính tình Liễu Hi Di nóng nảy, nhưng hắn không phải là người bất an nhất, nóng ruột nhất, hắn chỉ là không ngừng lợi dụng tấm biển hiệu của mình để trấn an sự lo lắng của quân coi thành Đồng Ương... trong khi ai cũng biết, đây không phải là cách trị tận gốc.
Rõ ràng Hạ quốc mới là phe phải kiên trì kéo dài chiến sự, rõ ràng nước Tề lẽ ra phải tốc chiến tốc thắng, để tránh khỏi bị các thế lực nước bá chủ khác quấy nhiễu.
Đây là chuyện mà bất kỳ một người nào hơi hiểu một chút về tình hình thiên hạ đều phân tích ra được.
Vậy mà Tào Giai lại đánh hết sức vững vàng, không hề có chút vội vã cuống cuồng nào. Đáng sợ hơn nữa là Khương Thuật còn công khai tuyên bố, nguyện ý ủng hộ Tào Giai đánh mười năm!
Câu nói này, thật ra không phải ý nói nước Tề thật muốn đánh mười năm, mà ý của Khương Thuật là dù chiến tranh Cảnh - Mục đã kết thúc trước dự kiến, dù Cảnh quốc nhúng tay vào, thì hắn cũng vẫn nhất quyết diệt Hạ quốc!
Ý của câu nói này chính là thể hiện sự quyết tâm.
Khương Thuật là Thiên.
tử nước bá chủ, đã thề sẽ xây dựng một nước Tề vĩ đại chưa từng có trong lịch sử, quyết tâm của hắn, ai có thể nghi ngờ!
Lợi thế chiến thắng duy nhất của Hạ quốc là dùng trường kỳ kháng chiến, nhưng cuộc chiến kéo dài đến lúc này, lại là do nước Tề chủ động kéo chậm tiết tấu!
Rốt cuộc ai mới là kẻ sốt ruột, không thể chờ đợi hơn?
Đám công khanh đông đảo ngồi đây của Đại Hạ, có thể nói có người nào là tính người đó, đều là niềm hy vọng để đẩy lùi nước Tề, ngay tại thời điểm Cảnh quốc rút chân ra, nhất là sau khi hộ quốc đại trận nhanh chóng bị phá vỡ, đã đủ để sâu sắc nhận ra sự chênh lệch giữa hai bên Tề - Hạ...
Không cần phải giấu làm gì, chính Hề Mạnh Phủ lão cũng là một trong những niềm hy vọng này, bởi vì cơ bản là không nhìn nhìn thấy cơ hội nào khác.
Và.
Khương Thuật thì khẳng định nói cho họ biết rằng, đừng vọng tưởng.
Đương nhiên có thể coi lời nói của Khương Thuật chỉ là sự phô trương thanh thế, giống như kiểu khẩu hiệu họ hô lên khi đối chiến, như khi đánh phá Lâm Truy.
Nhưng Trọng Huyền Trử Lương phục tùng Tào Giai là sự thật, Khương Mộng Hùng cho phép Tào Giai là sự thật, Khương Thuật hoàn toàn ủng hộ Tào Giai gần như không giữ lại chút nào cũng là sự thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận