Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2321: Phi Quang Phi Quang, khuyên ngươi một chén rượu

Ục ục, rột rột !
Nước Bất Lão tuyền mênh mông cuồn cuộn trong rãnh trời vạn cổ, vẫn đang cô đơn trống bong bóng.
Mấy vị Yêu Vương trẻ tuổi bên bờ suối ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời dường như quên mất ý đồ đến đây, chẳng biết nên làm gì.
Trước kia Dương Dũ và Thử Già Lam tranh đấu sống chết, lúc ấy còn cảm thấy tráng chí hùng hồn, hiện giờ nhớ lại, hình như chẳng gợi lên được chút rung động nào.
Hành Niệm thiền sư ngồi thuyền cô độc vượt giới, một mình trong cơn sóng gió, thật khiến người xem thất vọng mất mát.
Trong bố cục của Thiên Yêu, Yêu Vương hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Dưới tuyệt đỉnh, đều là bụi bặm!
Mãi tới khi bầu trời khép lại, gió thổi mây trôi, uy thế của Thiên Yêu cũng tản đi.
Viên Mộng Cực mới hồi phục tinh thần từ trong cảm giác kiêu ngạo "Thiên Yêu gia gia che chở ta", sau đó nghĩ đến...
Ơ, không đúng.
Kim quang tráo không còn, gia gia đi rồi, ta phải làm sao bây giờ?
Lại nhìn quanh bốn phía, mới có cảm giác nguy hiểm thực sự.
Dương Dũ và Thử Già Lam, đều là thực lực cấp bậc Thiên Bảng Tân Vương, nói chết là chết.
Hùng Tam Tư và Vũ Tín lúc đến còn ngươi nói ta cười, mười năm làm hảo hữu, ngoảnh nhìn đầu thì lại thi thể Vũ Tín cũng chẳng thấy đâu.
Lan Nhược cô nương bình thường ngây thơ đơn thuần như vậy, lại dùng dây đàn cắt đầu Chu Tranh?
Sóng gió tuyệt đỉnh hiểm thì hiểm thay, đánh ra cả Thiên hà quay cuồng. Nhưng không tới trêu chọc, cũng sẽ không dính vào người.
Đám yêu quái trẻ tuổi gần trong gang tấc này, không mấy kẻ dễ đối phó!
Ánh mắt nhìn xuống người Sài A Tứ, hắn mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may có thằng ngốc này ở đây, nếu không trong bàn cờ Thần Tiêu này chẳng phải ta sẽ xếp hạng bét hay sao?
Hắn âm thầm quyết định... ta đi chuyến này, không cần cái gì.
Chỉ có ta không tranh, cho nên thiên hạ không ai tranh được với ta!
Giờ khắc này trong ánh mắt hắn lóe lên vẻ kiên định, làm Lộc Thất Lang cũng chút âm thầm kinh hãi, hoàn toàn không nghĩ ra tên ngốc được Viên Tiên Đình ưu ái này, tu vi chỉ có Yêu Tướng mà bắt buộc phải đạt được thứ gì.
Nói lại thì, có thể trở thành khách đến thăm trong này, người vào vùng đất Thần Tiêu này cạnh tranh, ai nấy tự cho mình là bất phàm.
Nhưng thật sự nói cái gì mà thiên mệnh chi tử, còn phải là Chu Tranh!
Chu Ý, Lộc Tây Minh, Hổ Thái Tuế, Mi Tri Bản, thậm chí đến cả Hành Niệm thiền sư của Nhân tộc, tất cả đều đặt cược lên người hắn! Đương nhiên, ngoại trừ Mi Tri Bản thắng một nước cờ, những nước cờ khác đều rơi vào khoảng không.
Một mình gánh vác bố trí của năm vị cường giả tuyệt đỉnh, thử hỏi trong thiên hạ còn ai sánh bằng?
Đương nhiên, mệnh cách không đủ cứng rắn, không thể chịu đựng nổi. Thân tử đạo tiêu cũng là lẽ thường tình.
Chỉ có thủ đoạn mà lão tổ nhà mình sắp đặt trên người tiểu tử này là mình chưa kịp dùng tới...
Thân là trực hệ của Thần Hương Lộc gia, tồn tại được liệt vào hàng ngũ Thiên Bảng Tân Vương, Lộc Thất Lang không phải là quân cờ có thể tiện tay vứt bỏ, có tư cách để nghe cơ mật.
Cho nên đương nhiên hắn biết được, Chân Yêu Khuyển Ứng Dương của Chiếu Vân phong, bề ngoài tuy là thân cận với Cổ Nan sơn, sớm đã âm thầm quy thuận nhà mình. Không lâu trước đó, còn dùng Khuyển Ứng Dương thăm dò hư thực của Thiên Tức hoang nguyên. Mà từ vài năm trước, cũng đã dùng Khuyển Ứng Dương đặt cờ trên người Chu Tranh.
Chính hắn cố ý đuổi giết Xà Cô Dư đến Ma Vân thành, từ đó thuận lý thành chương tham dự bàn cờ Thần Tiêu...
Bây giờ Chu Ý, Mi Tri Bản, Hành Niệm đều đặt cờ rõ ràng trên Chu Tranh.
Nhưng không biết Hổ Thái Tuế bên kia, vốn định dùng Chu Tranh làm gì? Sau khi mất đi Chu Tranh, lại sẽ dùng cái gì để làm hậu chiêu?
Theo Lộc Thất Lang thấy, hiện tại trong bàn cờ Thần Tiêu, uy hiếp lớn nhất, vẫn là Hùng Tam Tư.
Kế đó mới là Sài A Tứ thần bí khó lường, và Thái Bình Quỷ Sai giấu giếm hiểm ác.
Mặc dù Chu Lan Nhược kia ẩn giấu rất sâu, thần thông cường đại, nhưng bởi vì Chu Ý suýt nữa bị Hành Niệm thiền sư Nhân tộc đánh chết, đã mất đi năng lực cạnh tranh.
Đúng vậy. Cạnh tranh.
Lộc Thất Lang chưa hề quên mình đến đây vì sao, cũng chưa hề quên mình gánh vác nhiệm vụ gì.
Tuy rằng cuộc tranh đấu giữa Thiên Yêu hùng vĩ sóng to gió lớn, động một tí là nước cờ uy phong lẫm liệt mấy trăm năm, khiến cho những kẻ được gọi là hạt giống Thiên Yêu bọn họ đều trở nên kém cỏi. Bên cạnh Xích Nguyệt, tựa hạt gạo nhỏ nhoi, ánh đom đóm mù mờ.
Nhưng hắn cũng có con đường mình phải đi.
Ván cờ Thần Tiêu này kinh thiên động địa, trong số cầm cờ có kẻ xắn tay áo rút đao tuốt kiếm chém giết, làm quân cờ trên bàn cờ, chẳng lẽ không có tranh đấu của riêng mình?
Đã thấy biển cả mênh mông, còn thay đổi cả chiều dài dòng chảy.
Núi cao như thế, ngày sau chưa chắc chúng ta đã không thể với tới!
Trong Ma Vân thành, Chu Ý lại một lần nữa bị trọng thương, đã biến mất không thấy tăm hơi .
Chân Yêu Chu Huyền trên danh nghĩa là chủ nhân Ma Vân thành, hiện giờ hoàn toàn không có tư cách nói chuyện. Ở lại chỗ này, chỉ là để chờ một kết quả, cũng chờ xem mấy vị Thiên Yêu có gì phân phó.
Lúc này Hổ Thái Tuế vẫn ngồi ở chỗ lỗ thủng trên tường kia, thần thái ung dung tự tại.
Lộc Tây Minh độc chiếm hết vẻ diễm lệ, thần thái nhàn nhã.
Kỷ Tính Không tiếp tục ẩn núp trong bóng tối, chẳng đi cũng chẳng hành động, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tất cả mọi người đều đang ngắm nghía vẻ mặt của Thiền Pháp Duyên.
Vị Đại Bồ Tát luôn mang nụ cười trên mặt này, có lẽ từ nay tới rất nhiều năm sau cũng rất khó nở lại nụ cười.
Trong khoảng thời gian này hắn đã tìm tòi rất nhiều bí ẩn trong vùng đất Thần Tiêu nhưng không bắt được một chút dấu vết của Tri Văn chung.
Mò một cây kim trong biển rộng mênh mông mò, vốn là như thế.
Trong bí ẩn của toàn bộ vùng đất Thần Tiêu, tìm một bí ẩn bị xóa sạch dấu vết, lại càng như thế.
Hắn đã chuẩn bị cả đời này sẽ tìm từng cái một.
Đáng hận là tên Kỷ Tính Không kia!
Chẳng phải Hắc Liên tự các ngươi cũng thèm thuồng Tri Văn chung đã lâu, nhìn chằm chằm vào nó như hổ rình mồi?
Hiện tại Tri Văn chung mất tích, ngươi không đi tìm theo, ở chỗ này chờ, chờ cái mẹ gì?!
Yêu Sư Như Lai chỉ dạy các ngươi nhặt thứ có sẵn à?
"Kỷ Tính Không, ngươi không nghĩ biện pháp tìm thử à?"
Thiền Pháp Duyên cố nén lửa giận hỏi.
"Tìm gì?"
Trong bóng tối bỗng có âm thanh trả lời.
Trong lòng Thiền Pháp Duyên nhớ đến đặt đại cục lên trên hết, nén giận nói:
"Đương nhiên là Tri Văn chung. Dù sao nó cũng là chí bảo Phật môn ta, thất lạc chính là đánh mất căn cơ Phật môn ta. Hiện tại mỗi người tự dựa vào thủ đoạn, đồng lòng vì đó, chờ sau khi tìm được, chúng ta lại tranh cũng không muộn."
Kỷ Tính Không cười hì hì nói:
"Tri Văn chung ở nhà ta."
Thiền Pháp Duyên phải lấy đại định lực kiềm chế bàn tay của mình, quay đầu đi.
Hôm nay không cách nào nói chuyện!
Nhưng sở dĩ hắn mời Kỷ Tính Không cùng nhau tìm kiếm, chính là bởi vì hắn đã không còn quá nhiều thời gian.
Chỗ hư không kia lấp đầy, không chỉ là con đường về nhà do Hành Niệm thiền sư đánh oanh ra, mà còn là sự "hoàn chỉnh" của Thần Tiêu thế giới này.
Trước khi chết Hành Niệm thiền sư đã phát xuống đại nguyện, muốn "Thiên ngoại vô tà".
Thế nào là thiên ngoại vô tà?
Đối với Hành Niệm thiền sư mà nói, đương nhiên có thể trình bày rất nhiều điều.
Đối với vùng đất Thần Tiêu mà nói, chính là không thể có ngoại lực can thiệp.
Kẻ đã vào bàn, đánh cờ trong ván cờ. Người chưa vào bàn, không thể đánh cờ.
Đương nhiên đây là điều được vùng đất Thần Tiêu tán thành.
Khoảnh khắc Thần Tiêu bí địa mở ra, chính là lúc nó nhanh chóng hồi phục, trưởng thành.
Từ khi đối mặt với áp lực của Hổ Thái Tuế, chỉ có thể lựa chọn tự hủy. Đến sau đó trốn vào một thời không khác, tránh đi can thiệp trực tiếp của đám Thiên Yêu trong Ma Vân thành.
Bọn họ ra tay trong vùng đất Thần Tiêu, đều phải dựa vào thủ đoạn bày ra trước đó, không thể trực tiếp can thiệp.
Từ khi Thần Tiêu bí địa mở ra đến nay, đã có bao nhiêu lực lượng rơi vào trong bàn cờ Thần Tiêu, những thứ này đều là lương thực cho vùng đất Thần Tiêu, cũng đã cường hóa quy tắc thế giới ở vùng đất Thần Tiêu.
Hiện tại tuy hắn đã liên thủ mấy vị Thiên Yêu Ma Vân thành, đánh vỡ sai lệch thời gian, lại cảm giác mình cách vùng đất Thần Tiêu càng ngày càng xa.
Biết rằng Tri Văn chung đã mất, Dương Dũ đã chết, mà lực lượng của hắn còn sót lại trong vùng đất Thần Tiêu, đang nhanh chóng bị tiêu trừ, cơ hội cuối cùng đang dần biến mất.
Nếu không làm chút gì đó, hắn cũng chỉ có thể tuyên bố bị loại!
Sao có thể thua dứt khoát như thế?
Lúc này, Thiền Pháp Duyên tiến lên trước một bước !
Rống!
Dưới chân hắn xuất hiện một con thần long màu vàng, sừng hươu râu dài, quay cuồng không ngừng, thân hình gần như bao trùm toàn bộ Ma Vân thành.
Tiếng long ngâm cuồn cuộn, quay cuồng ngàn vạn dặm. Sinh linh trong Thiên Tức hoang nguyên đều được nghe thấy.
Hộ Pháp Thiên Long của Cổ Nan sơn!
Đây không phải sinh vật, nhưng lại luyện thành từ Chân Long, khóa chặt long hồn, chế tạo thần thông, là vô thượng Phật sứ, ở đây hộ vệ hắn thi pháp.
Sâm Hải lão long kia luôn lừa gạt Khương Vọng thả lão ra, nói lão có quan hệ ở Yêu giới, có thể diện, có thể sắp xếp, thể diện lớn nhất của lão chính là cái này.
Lúc này Đại Bồ Tát Thiền Pháp Duyên của Cổ Nan sơn đứng trên thân Thiên Long, quan sát thời không sai lệch vô tận, song chưởng khép lại thành hình chữ thập, thân quấn bảo quang, tụng rằng !
"Thiền sư! Khi đến thời mạt pháp, làm gì để được công đức?"
"Mạt pháp đã đến, chúng sinh đều tội."
"Đệ tử tinh thông Tam Tạng, định tâm viên, tuân bát giới, ngộ lục tịnh, buộc ý mã, tuy đến mạt pháp, đức này không giảm, tội từ đâu đến?"
"Tội ở không đủ."
"Lần này đi xa vậy, Thiền sư dạy ta như thế nào?"
"Chuộc hết vậy thôi."
Đây là nội dung trong 'Thượng Trí Thần Tuệ Căn Quả Tập', nghe nói là lần giảng đạo cuối cùng của Ẩn Quang Như Lai ở Cổ Nan sơn, sau lần giảng đạo này, ngươi bèn rời khỏi Cổ Nan sơn, biến mất ở ngoài thiên ngoại.
Lúc ấy trò chuyện với người, chính là Đệ Thập Pháp Vương khi đó, Quang Vương Như Lai về sau.
Phần này là Quang Vương Như Lai hỏi, nếu như thời đại mạt pháp thật sự đến, ta nên làm công đức gì đây?
Hùng Thiền Sư đáp, nào còn công đức chi nữa, thời đại mạt pháp giáng lâm, là tội nghiệt của tất cả chúng sinh.
Quang Vương Như Lai lại hỏi, ta chuyên cần tu công đức, tuân thủ giới luật, bản tính thanh tịnh, chưa từng vượt qua khuôn phép, tuy rằng bất hạnh hạ giới vào thời mạt pháp, nhưng ta có tội lỗi gì đâu?
Hùng Thiền Sư đáp rằng:
"Tội là ở chỗ ngươi làm chưa đủ. Ngươi không cứu độ chúng sinh, không thể bảo vệ thế gian này, để thời đại mạt pháp giáng lâm."
Quang Vương Như Lai lại hỏi:
"Vậy ta nên làm như thế nào?"
Hùng Thiền Sư chỉ nói:
"Hãy đi chuộc tội đi!"
Giờ phút này, kinh điển này, chính hợp tâm cảnh này!
Lúc này, Thiền Pháp Duyên chân đạp Thiên Long, lơ lửng trên không trung Ma Vân thành, quả thật vô cùng huy hoàng. Theo tiếng tụng kinh của hắn càng thêm hùng hậu, sau gáy bỗng nhiên sinh ra một vầng Phật quang rực rỡ! Vầng Phật quang này xoay chuyển bất diệt, chiếu sáng vĩnh hằng, tựa như khảm kim dương vào sau gáy, khiến hắn đã như Phật Đà.
Đây là những gì chúng yêu thành Ma Vân nhìn thấy.
Còn những biến hóa mà mọi người không thể nhìn thấy, xảy ra ở trong vùng đất Thần Tiêu chi địa.
Trong vùng đất Thần Tiêu. Viên Mộng Cực vẫn đang giả vờ giả vịt với Sài A Tứ, chơi trò minh quân hiền thần. Trư Đại Lực vẫn đang trầm tư lý tưởng của mình, mặt nước Bất Lão tuyền phản chiếu tà áo hắn. Xà Cô Dư một mình co ro trong góc, Hùng Tam Tư, Chu Lan Nhược, Lộc Thất Lang, vẫn đang cảnh giác lẫn nhau.
Dường như chẳng có gì xảy ra cả.
Nhưng lực lượng duy nhất thuộc về Thiền Pháp Duyên đang tìm Tri Văn chung trong bí ẩn, đột nhiên nhảy ra khỏi bí ẩn, vọt lên tận trên chín tầng trời của vùng đất Thần Tiêu, thăm dò đến tận nơi cao xa hơn nữa, chỉ trong khoảnh khắc đã xoay chuyển ngàn vạn dặm...
Tìm được rồi!
Ở tận cùng chỗ cao nhất của vùng đất Thần Tiêu có một chiếc bảo thuyền khổng lồ!
Nó dài đến bốn mươi bốn vạn trượng, rộng mười tám vạn trượng, những Yêu Vương có mặt ở đây nhìn thấy hoàn toàn không thể nhìn thấy tận cùng. Gần như che lấp toàn bộ vòm trời, chiếu xuống một mảnh gợn sóng tuế nguyệt.
Chỉ có điều cột buồm đã sớm đổ gãy, thân thuyền khắp nơi đầy vết thương, lỗ thủng gần như nối liền nhau. Ván gỗ mục nát, rỉ sắt xanh lục và rêu nâu sẫm, mang đến một loại khí tức mục nát thâm sâu.
Vết thương nghiêm trọng nhất ở đoạn giữa bảo thuyền... Bị thứ gì đó sắc bén chém ra, gần như chẻ làm đôi ở đoạn giữa, Long cốt đứt gãy, đinh tán tan hoang, hàng vạn móc xích khổng lồ chia lìa ở hai bên miệng vết đứt, không thể nối lại được, chỉ còn sót lại ba sợi vẫn còn treo ở đó, miễn cưỡng nối liền thân thuyền. So với bảo thuyền khổng lồ này, chúng quả thực quá nhỏ bé, không chú ý quan sát thì không nhìn thấy được.
Một đòn chém vỡ bảo thuyền năm đó, quả thực khủng khiếp vượt quá tưởng tượng.
Thế cho nên trong vô số năm tháng ấy, ở vùng đất Thần Tiêu, trong khe nứt của bảo thuyền... nó vẫn ẩn chứa lực lượng hủy diệt!
Vẫn có thể giết chết tầm mắt kẻ quan sát.
Mỗi lần nhìn đến đây thì đều dừng lại, ánh mắt không thể tiếp tục.
Bảo thuyền thời gian trong truyền thuyết, Phi Quang ?!
Đây là thái độ kinh ngạc kiêm nghi hoặc trong lòng Hùng Tam Tư, cũng là cảm ngộ từ Thiền Pháp Duyên thi triển Phật công vô thượng.
Hắn trong Ma Vân thành, ra tay qua cả thế giới, khống chế lực lượng cuối cùng, căn cứ theo hành động trước đây của Hành Niệm thiền sư, tìm được thời gian bảo thuyền giấu ở chỗ sâu trong vùng đất Thần Tiêu, sau đó nhảy lên trên đó!
Trước đây Hành Niệm thiền sư dựa vào bản lĩnh nhìn thấu vận mệnh, mượn bảo vật này, đảo ngược thời gian, chế tạo ra chênh lệch thời gian, viết ra tương lai mà hắn đã tưởng tượng.
Mà bây giờ, hắn cũng muốn mượn thứ này để bày bố, trong sai lệch thời gian, tìm lại quân cờ mà hắn đã mất đi!
Lực lượng vô hình hóa thành hữu hình, hư ảnh đại hòa thượng nhanh chóng xuyên qua tàn tích của bảo thuyền thời gian, hắn đang cạnh tranh với thời gian, rốt cuộc trước khi lực lượng tiêu tán cũng tìm được bánh lái thuyền Phi Quang , đưa tay lay động nó!
Bàn cờ Thần Tiêu phải triệt để phong bế trong ngoài, không cho phép kẻ cầm cờ ngươi ào tự mình vào bàn. Vậy hắn muốn đặt quân cờ đã chết của mình trở lại bàn cờ, để tiếp tục ván cờ đối đấu này, tiếp tục tạo dựng liên hệ để thấu hiểu ván cờ, tiếp tục tìm kiếm Tri Văn chung.
Nhưng trên bàn tay Phật quang sắc vàng, đột nhiên xuất hiện một bàn tay ngưng tụ sắc đen!
Trong Ma Vân thành, Thiền Pháp Duyên vừa kinh hãi vừa tức tối nhìn sang.
Trong bóng tối lộ ra đôi mắt đầy tín trùng của Kỷ Tính Không, vô cùng thờ ơ nhìn lại.
Ý tứ kia rất rõ ràng ! hoặc là cùng nhau hạ cờ, hoặc là cùng nhau rời bàn.
Phật gia coi trọng nhân quả, chớ tạo khẩu nghiệp, nhưng Thiền Pháp Duyên thân là Đại Bồ Tát công đức viên mãn, giờ phút này chỉ muốn phạm giới hỏi thăm tổ tông tám đời của Kỷ Tính Không.
Nhưng Tri Văn chung phải làm sao đây? Thật sự rời bàn cùng tên lưu manh vô lại này hay sao?
Cũng chỉ có thể nhắm mắt lại, cắn răng một cái, quyết tâm liều mạng...
Bàn tay kim quang chồng lên bàn tay hắc quang, cứ như vậy cùng chuyển động bánh lái, phát động bánh xe thế giới.
Dương Dũ và Thử Già Lam, đi ra từ trong thời gian đi ra, rơi vào bên cạnh Bất Lão tuyền, từ thời gian chưa chết đi tới hiện tại, đồng thời vượt qua sinh tử!
Nhưng cũng vào lúc này!
Ầm ầm ầm!
Toàn bộ thời gian bảo thuyền cực lớn, dưới một chuyển động, tựa hồ đạt đến điểm giới hạn nào đó, phát ra tiếng vang khổ sở thật lớn.
Sau đó sàn thuyền đứt gãy từng khối từng khối một, mảnh vỡ bay ra, mục nát, hóa thành tro tàn!
Trong thời gian cực ngắn, tàn tích "Phi Quang" đã hoàn toàn tách rời, tiêu tán trên không trung!
Trong Ma Vân thành, thần sắc Thiền Pháp Duyên bỗng nhiên thay đổi.
Hắn đột nhiên nghĩ thông suốt, vì sao Hành Niệm thiền sư muốn "Thiên ngoại vô tà".
Không chỉ vì muốn chôn vùi Tri Văn chung, mà còn phải lợi dụng hai vị Đại Bồ Tát của Yêu tộc bọn họ, triệt để hủy diệt tàn tích của Phi Quang bảo thuyền.
Tuy rằng Phi Quang đã là tàn tích, nhưng dù sao cũng là chí bảo do cường giả Yêu tộc thời đại viễn cổ dốc sức chế tạo, muốn mượn nó để lật ngược thế cờ. Sau thời gian dài đằng đẵng, nó vẫn còn bản năng tự bảo vệ mình.
Nếu Nhân tộc muốn hủy nó, tất nhiên sẽ bị phản kích. Thậm chí còn bị thiên ý của Yêu tộc can thiệp.
Mà Hành Niệm thiền sư lại thúc đẩy nó đến trạng thái cực hạn, lại không thèm để ý mà tiết lộ tin tức mình tìm được Phi Quang ... chỉ đợi bọn họ đến xoay một vòng cuối cùng.
Một cái tính mạng Dương Dũ, đổi lấy tàn tích Phi Quang .
Được chăng? Mất chăng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận