Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1556: Khác đường cùng đích (1)

Ánh nắng ban mai lóe lên, tiếng bánh xe lộc cộc đã đánh thức tòa thành này.
Xe ngựa phụ trách mua sắm, đã ra khỏi cửa sau Khương gia trong ánh nắng sớm.
Khương phủ hiện nay có quản gia, có mã phu, có đầu bếp, có thị nữ, sơ sơ cũng có hơn hai mươi người. Người ăn ngựa nhai, khắp nơi đều tiêu xài.
Mỗi ngày mua đồ ăn đều là tính bằng sọt.
Phường Diêu Quang tự có chợ bán thức ăn, nhưng đại khái bởi vì người ở nơi này không phú cũng quý, chợ cũng bán mắc hơn nơi khác nhiều.
Tạ quản gia tính toán tỉ mỉ, đương nhiên không để nhà mình chịu thiệt thòi này.
Khương phủ cũng không phải không có xe ngựa, đi thêm vài bước là phường Hồ Dương có khu chợ lớn nhất Lâm Truy, thức ăn vừa tươi vừa rẻ, nhất là cá...
Tóm lại mỗi ngày đều đến đây mua.
Tuy nhiên vừa tiến vào phường Hồ Dương, liền có một bóng người từ trên xe ngựa đi xuống.
Khương tước gia trên mặt dán thêm râu mép, tiên y Như Ý đã thay đổi bằng kính phục, thản nhiên lẫn vào trong đám người.
Miệng nói không liên quan đến Trọng Huyền Thắng, yểm hộ vẫn phải có Trọng Huyền Thắng hỗ trợ.
Cho nên sáng sớm Thắng công tử liền ở trong viện luyện công, đồng thời sai hạ nhân trong phủ đi vòng quanh, một hồi muốn cái này, một hồi muốn cái kia.
Có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào Khương phủ hiện tại cũng không thể nói rõ.
Có một số phát hiện được, có một số vẫn chưa.
Thắng công tử miệng thì mắng người nào đó đã ngốc còn ngang, nhưng chuyện nên làm, một chuyện cũng không bỏ được.
Lúc Thanh Chuyên vội vã chạy tới, Thắng công tử vừa mới bóp quả cầu sắt trong tay thành một người tí hon, còn khắc lên hai chữ Khương Man.
"Công tử." Hắn nửa quỳ trên đất, mang đến tình báo.
Trọng Huyền Thắng vừa cho Thập Tứ nhìn kiệt tác của hắn: "Giống không? Giống không?" Vừa nhàn rỗi hỏi lại: "Làm sao?"
"Tin tức mới nhất về Tuân công tử, Định Viễn Hầu nhờ ta chuyển tới cho ngài." Thanh Chuyên báo cáo: "Lúc này bên lão Hầu gia có lẽ đã nhận được tin tức rồi."
"Làm ta giật mình, ta còn tưởng bên Khương Vọng có tình huống chứ, nhanh như vậy mà có động tĩnh cũng không phải chuyện tốt gì..." Trọng Huyền Thắng lẩm bẩm một câu, có chút thờ ơ nói: "Hảo ca ca kia của ta lại có hành động kinh người gì chứ? Đến đây, đứng nói chuyện, nói từng câu một, cùng ta uống rượu nào!"
Hắn thả người sắt vừa niết xong qua một bên, nhấc lên bầu rượu trên bếp lò và tự rót cho mình một chén rượu nóng, lại đem bầu rượu nhìn về phía Thập Tứ.
Thập Tứ lắc đầu, hắn liền uống một mình.
"Tuân công tử đi săn ở trong Mê Giới, gặp phải con trai Ám Vương và đã giết chết! Vị con trai của Ám Vương này, nghe nói là người xếp hạng nhất trong Ám Vương huyết duệ." Thanh Chuyên nói.
Thập Tứ lấy từ trong hộp cơm ra mấy đĩa thức ăn còn nóng hổi để cho Trọng Huyền Thắng nhắm rượu.
Trọng Huyền Thắng gắp vài đũa, miệng nói: "Chỉ đến thế là cùng! Chẳng phải Khương Vọng cũng giết con của Huyết Vương sao?"
Đương nhiên đã bỏ qua vị trí của Ngư Vạn cốc mà Khương Vọng giết chết kia bài danh rất thấp, còn kẻ mà Trọng Huyền Tuân giết lại là hải tộc thống soái cấp cao.
Huyết Vương quả thật không kém gì Ám Vương, hai hậu duệ huyết mạch bài danh khác nhau lại là cách biệt một trời một vực.
Đương nhiên, Khương Vọng lúc trước cũng kém xa bây giờ.
"Trùng Dực vương tự mình xuất thủ truy sát Tuân công tử..." Thanh Chuyên nói: "Tuân công tử thành công chạy trốn."
Trọng Huyền Thắng trừng mắt nhìn Thanh Chuyên: "Nói chuyện mà thở dốc như vậy, ta còn tưởng huynh trưởng của ta chết rồi chứ! Cũng chưa nghĩ tới là khóc hay là cười nữa."
Hải tộc Vương hai chữ lại được gọi là Giả Vương, tương tự với tu sĩ Thần Lâm cảnh của nhân tộc.
Trọng Huyền Tuân có thể thoát khỏi sự truy sát của một vị vương tước hải tộc, không thể nói không chói mắt.
Mà Thanh Chuyên tiếp tục báo cáo: "Sau đó Ám Vương đích thân giá lâm Mê Giới, Kỳ chân nhân xuất thủ ngăn lại."
Trọng Huyền Thắng hừ lạnh một tiếng: "Đủ mặt mũi nha."
Giọng điệu Thanh Chuyên trở nên ngưng trọng: "Bên hải tộc hình như đối với Tuân công tử có tâm tất sát, khắp nơi đều đang điều động binh mã, toàn bộ Mê Giới đều trở nên hỗn loạn, hầu như bộc phát đại chiến... Nghe nói là do vị Vạn Đồng kia tự mình bố trí."
Trọng Huyền Thắng nặng nề gắp một miếng thịt, uống một ngụm rượu.
Thanh Chuyên tiếp tục nói: "Trầm Đô chân quân Nguy Tầm theo cái này đã tìm được nơi chân thân của Vạn Đồng, tập trung ba vị chân quân cùng với cường giả võ đạo Vương Ngao, thâm nhập Thương Hải, tập kích Vạn Đồng... trảm một long giác mà quay về. Chưa toàn công nhưng cũng hủy hoại ít nhất trăm năm tu hành của Vạn Đồng!"
Đây thật sự là đại sự gần trăm năm không có của Cận Hải!
Nguy Tầm hoàn thành hành động vĩ đại như vậy, thanh danh ở hải ngoại tất nhiên là như mặt trời ban trưa. Hành động lần này có thể nói đã củng cố tình thế của quần đảo Cận Hải. Uy vọng đã sớm ngưng tụ của Trấn Hải Minh cũng bởi vậy mà được dựng lên.
Đả kích trong khoảng thời gian này của Tề quốc gần như đã kiếm củi ba năm thiêu một giờ...
Vạn Đồng dưới tình huống đang tọa trấn vòng xoáy Vĩnh Ám, vả lại một mình đẩy mạnh hải tộc tiến triển, còn có thể đối mặt với bốn vị chân quân cộng thêm một vị cường giả võ đạo Vương Ngao tập kích vây công mà không chết.
Thực lực hiển nhiên cũng đã vượt qua siêu phàm tuyệt đỉnh rồi!
Đương nhiên, đối với Trọng Huyền Thắng mà nói, có lẽ chỗ quan trọng hơn hơn chính là, Trọng Huyền Tuân rốt cuộc đã thể hiện cái gì mới khiến cho tồn tại như Vạn Đình không tiếc tự mình bố cục săn giết?
"Tiến triển của hải tộc bị cắt ngang rồi sao?" Trọng Huyền Thắng hỏi.
Thanh Chuyên lắc đầu: "Chắc là không, bằng không thì sớm đã truyền đi xôn xao rồi, danh vọng của Trầm Đô chân quân cũng có thể được nâng cao thêm một bước."
"Vậy còn Trọng Huyền Tuân thì sao?"
"Tuân công tử bị thương nặng, thế nhưng trong hỗn chiến lại giết hai vị huyết duệ xếp hạng đầu của Ám Vương... Huyết Hà chân quân cùng Trầm Đô chân quân đánh tới Thương Hải tại chỗ biểu thị muốn thu hắn làm đồ đệ, bị hắn cự tuyệt rồi."
Trọng Huyền Thắng lắc chén rượu: "Lại là cái bài đạo bất đồng kia sao?"
"... Đúng."
"Những người này sao ai cũng vội vàng tâng bốc hắn, tặng cho hắn danh tiếng chứ?" Trọng Huyền Thắng nhăn nhíu vẻ mặt đầy mỡ.
Thanh Chuyên hiển nhiên không cách nào trả lời vấn đề này.
Trọng Huyền Thắng nâng ly rượu uống cạn sạch, mới cảm khái nói: "Đây thật đúng là nhân vật chính trong sách của người kể chuyện ! Trời sinh đạo mạch, hoàn mỹ không tỳ vết. Tuổi còn nhỏ đã được chân quân xem trọng, không tới vài năm, lại có tướng sư nổi tiếng, quan tuyệt Lâm Truy. Trên Quan Hà đài, cùng được xưng tuyệt thế. Vừa đi Mê Giới, liền tạo lên phong vân, khuấy cho long trời lở đất, Thương Hải nổi sóng!"
Hắn quay đầu nhìn Thập Tứ, cười nói: "Lấn ta rất giống nhân vật phản diện vô dụng chỉ biết giở âm mưu quỷ kế trong sách, có phải vậy không?"
Thập Tứ đưa tay giúp hắn gạt mái tóc đi, nhẹ giọng nói: "Ta thấy ngươi mới là nhân vật chính."
Trọng Huyền Thắng nhìn nàng, cách mũ sắt nặng nề, dường như cũng nhìn thấy dung nhan của nàng.
Nhưng ngại Thanh Chuyên ở đây, chỉ nắm lấy tay nàng, sau đó lại nói: "Nhưng đây là tin tức tốt!"
Thập Tứ nghiêng đầu, hiển nhiên không hiểu lắm, Trọng Huyền Tuân tại Mê Giới phong quang vô hạn, đây vì sao lại là một tin tức tốt.
Trọng Huyền Thắng thở dài: "Phân lượng của thiên kiêu quá nặng, Khương Thanh Dương cũng bởi vậy mà có thể thu được càng nhiều khoan dung hơn!"
"Thúc phụ của ta đâu?" Trọng Huyền Thắng lại hỏi.
Thúc phụ của hắn có hai, một người thân thúc phụ, một người đường thúc phụ.
Nhưng Thanh Chuyên hiển nhiên biết hắn hỏi là ai, chỉ cúi đầu nói: "Hầu gia ra biển đón Tuân công tử rồi."
Trọng Huyền Thắng gật đầu: "Đây là việc nên làm."
Lấy khứu giác nhạy cảm của hắn, không khó để phán đoán, lần này tại Mê Giới, Trọng Huyền Tuân rõ ràng là bị bọn Nguy Tầm biến thành mồi nhử. Mà Trọng Huyền gia hiện tại ngoại trừ Trọng Huyền Chử Lương ra, cũng không có ai có thể làm chỗ dựa cho Trọng Huyền Tuân rồi...
Hắn khoát tay áo, thế là Thanh Chuyên lui ra.
Thập Tứ lẳng lặng nhìn hắn, cũng không nói gì.
Hắn nhìn đồ ăn đồ uống trên bàn, đột nhiên không còn hứng thú nữa, thở dài một hơi, thuận miệng đổ thừa: "Đều tại họ Khương bạc tình bạc nghĩa, không uống rượu với ta! Rượu này uống không có mùi vị gì hết!"
"Vậy..."
Hắn quay đầu lại, chỉ thấy cô nương ngượng ngùng kia cởi thiết khôi xuống, nhỏ giọng nói: "Ta uống cùng ngươi một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận