Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 853: Tù hải ngục

Điền An Bình và Khánh Hi hợp tác ngầm. Nói tin tức này quan trọng thì cũng không phải, mà không quan trọng thì cũng không đúng, chủ yếu phải xem lợi dụng nó như thế nào.
Chuyện này có rất nhiều phương diện để suy nghĩ.
Ví dụ như Trọng Huyền Thắng cũng hợp tác với Tứ Hải thương minh, nhưng loại hợp tác này không cần che giấu.
Xem xét ngày thường, Điền An Bình và Khánh Hi không hề liên quan đến nhau, nhưng lại lặng lẽ hợp tác với nhau. Vì thế, bọn họ đang che giấu cái gì? Bọn họ hợp tác việc gì?
Điền Thường không nói ra được những chi tiết cụ thể đó, có lẽ gã có suy đoán, nhưng không muốn lộ ra hoàn toàn.
Khương Vọng có thể tha thứ.
Loại người như Điền Thường thì không nên quá ép gã, hắn cho phép Điền Thường giữ lại một phần bí mật, chỉ cần vào thời điểm quan trọng có thể nắm chắc chừng mực là được.
Hắn chưa từng nghĩ và cũng biết rõ mình không thể hoàn toàn khống chế Điền Thường.
Nếu Điền Thường bị khống chế dễ dàng như vậy, sẽ không thể thành công mưu hại gia lão của danh môn đỉnh cấp mà vẫn bình yên vô sự, lại càng không thể sống sót dưới tay Điền An Bình.
Phong cách làm việc trước giờ của Khương Vọng cũng không phải kiểu lúc nào cũng cá chết rách lưới để ép người khác.
Lúc hắn bày tỏ thái độ, mới thật sự là cá chết rách lưới.
Nhìn Điền Thường ngồi ở trước bàn, Khương Vọng suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta cũng sẽ tham gia Hải Tế lần này. Nếu như có tin tức quan trọng nào khác, ngươi phải báo cho ta bất cứ lúc nào. Ta biết ngươi sẽ có cách."
Hắn quyết định nhắc nhở Điền Thường một chút, để Điền Thường biết mục đích chuyến đi đến quần đảo Cận Hải lần này của hắn cũng liên quan đến Hải Tế. Dùng cái này để thu thập được càng nhiều tình báo tốt của Điền Thường.
Chí ít trong khoảng thời gian này, Điền Thường không thể phản bội và đối nghịch với hắn. Bởi vì làm thế thì Điển Thường không được chỗ tốt nào, lại càng không có ý nghĩa.
Mà có lẽ hắn cũng chỉ tham dự Hải Tế một lần này mà thôi.
"Ta biết rồi." Điền Thường trả lời.
Gã biết cuộc tán gẫu ngày hôm nay đã kết thúc nên đứng dậy:
"Ta không thể thường xuyên biến mất. Vì thế nếu như sau này có tin tức gì, ta sẽ để Điền Hòa thông báo với ngươi. Ngươi còn nhớ hắn không?"
Khương Vọng hơi suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: "Có ấn tượng."
Xem ra sau khi cùng vào Thất Tâm Cốc với Điền Thường, Điền Hòa đã nhận được sự tín nhiệm của Điền Thường.
Công Dương Lộ đã chết rồi, có lẽ hiện tại Điền Hòa chính là người mà gã tin tưởng nhất.
Đó là đương nhiên, một người có thể chịu đựng sự tra tấn tàn khốc trong Thất Tâm Cốc, nhưng một lòng không bán đứng gã, đương nhiên sẽ có được sự tín nhiệm.
Nếu như không phải tận mắt Khương Vọng nhìn thấy Điền Hòa đã giết chết biểu muội Lưu Tư của Điền Thường, thì Khương Vọng cũng sẽ cho rằng nam nhân trung niên trầm mặc ít nói kia rất đáng được tín nhiệm.
Điều khiến hắn có ấn tượng sâu với Điền Hòa chính là câu nói kia, khi đó hắn hỏi Điền Hòa có ở lại Điền gia lâu nữa không, thì y đã nói... "Làm sinh không bằng làm quen".
Người kia chỉ có tu vi bình thường, thiên phú cũng bình thường, ở lại Điền gia bốn mươi ba năm vẫn chỉ là tùy tùng của một công tử chi thứ. Nhưng lời nói đó lại có cảm giác dường như y xem danh môn đỉnh cấp Đại Tề - Đại Trạch Điền thị như là một miếng mỡ dày.
Loại ẩn nhân, bình tĩnh đạt tới trình độ đỉnh cao cùng với cảm giác đói khát kia của y đã khiến Khương Vọng không thể khinh thường.
Điền Hòa và Điền Thường, còn có cả Điền An Bình. Khương Vọng cảm thấy, nếu ba người này có thể đồng tâm hiệp lực, thì trong tương lai trăm năm nữa Điền gia sẽ phát triển thần tốc.
Đáng tiếc là mãi mãi ba người này không thể đồng tâm hiệp lực.
Điều thú vị hơn là, Khương Vọng lại nắm giữ được nhược điểm của hai người trong số họ.
Có lẽ thu hoạch lớn nhất khi ở thế giới Ẩn Tinh lúc đó không phải là đóa hoa sinh mệnh kia, cũng không phải là Định Phong Châu, mà là Điền Hòa và Điền Thường.
Điền Thường lẳng lặng rời đi không một tiếng động, y hệt lúc đến, còn tiện tay đóng lại cửa sổ.
Khương Vọng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhắm mắt và tiếp tục việc tu hành ngày qua ngày.
Tin tức của Bích Châu bà bà tới muộn hơn so với dự tính một chút.
Khương Vọng đợi đến ngày hai mươi tư tháng ba, thì người Bích Châu bà bà sai đưa tin đến.
Đến lúc này, số người trên Hoài đảo đã đông như mắc cửi. Người tham dự vào hoạt động Hải Tế dồn dập từ khắp nơi tới. Quán trọ Thanh Vân - nơi mà Khương Vọng ở cũng đã đầy ngập khách từ mấy ngày trước.
Mặc dù Hải Tế là hoạt động của toàn bộ quần đảo Cận Hải, nhưng địa điểm chủ tế chắc chắn là ở đài Thiên Nhai.
Sau khi đến Trúc Lâu, Bích Châu bà bà tự mình dẫn đường, dẫn theo Khương Vọng tiến vào Điếu Hải Lâu.
Suốt chặng đường liên tục có tu sĩ dừng lại hành lễ hỏi thăm Bích Châu bà bà, nhưng cũng không tiến lên quấy rây.
Bích Châu bà bà cũng ôn hòa gật đầu đáp lại từng người một, cũng không hề tỏ vẻ.
Khi đến trụ sở tông môn Điếu Hải Lâu, Khương Vọng thấy đây là nơi có lối kiến trúc không thống nhất nhất mà mình từng thấy.
Nóc vuông, nóc nhọn, đúc sắt, tường đất bùn, tường đá đen...
Phong cách kì quặc gì cũng có, điểm giống duy nhất chính là "lâu các".. . Nếu như đống kiến trúc giống cái nồi sắt ở phía trước cũng được quy là lầu các, vậy thì tạm thời có thể xem như đây là một điểm giống nhau giữa các kiến trúc này.
Có lẽ là người dân trên quần đảo Cận Hải vốn đến từ nhiều nơi, có nguồn gốc phức tạp, nên khiếu thẩm mỹ cũng không giống nhau, dùng một cách quái dị lẫn tạp với nhau, nhưng nhìn thấy cũng thấy rất hài hòa.
Trên đường đi Bích Châu bà bà nói rất ít, tựa như rơi vào loại cảm xúc bi thương gì đó khó mà tự kiềm chế. Chỉ đáp lại Khương Vọng mấy câu ngắn gọn, hoặc nhẹ nhàng gật đầu đáp lại các tu sĩ Điếu Hải Lâu hành lễ với lão.
Quải trượng đầu rồng va chạm nhẹ với mặt đất, phát ra âm thanh trầm thấp không chút gợn sóng.
Đây là một lão bà trầm lặng đầy đau thương, dường như lão đang khóc vì các đệ tử yêu mến của lão.
Cuối cùng, Khương Vọng đi theo lão tới trước một "gian nhà" thật to được xây bằng đá.
Khương Vọng muốn gọi nó là một "gian nhà" mà không phải là "phần mộ", mặc dù nó cực kỳ giống một phần mộ.
Giống như một tòa mộ đá thật to, bên trong mai táng một vị cự nhân.
Tổng thể là một nửa vòng tròn nằm úp, ở phía trước dựng một cửa đá to lớn, bên trên khắc ba chữ lớn... Ngục Tù Hải.
Cái ngục này lấy hai chữ "Tù Hải" làm tên, ngay cả biển cũng có thể bị cầm tù, đúng là ngang ngược. Chẳng qua liên tưởng đến cái tên Điếu Hải Lâu cũng bá đạo không kém kia, thì lại thấy chẳng có gì khó hiểu.
Trước cửa Ngục Tù Hải không có người trông coi.
Có lẽ là trông coi ở bên trong ngục, cũng có thể là không cần trông coi.
Bích Châu bà bà dùng hai tay khô gầy đặt ở trên cửa, đến khi phát ra âm thanh trầm thấp thì cửa đá từ từ di chuyển.
Nghe âm thanh kia, Khương Vọng nghi ngờ mình có thể di chuyển được phiến cửa đá này không.
Nó cũng không mở theo kiểu hướng vào phía trong hay hướng ra ngoài, mà là chậm rãi tụt xuống, cuối cùng cả phiến cửa đá đều nằm trong lòng đất.
Cảnh tượng này khá kỳ quái, nhưng lại cực kỳ tương xứng với những phong cách kiến trúc vô cùng kỳ quặc ở trong Điếu Hải Lâu. Nếu như cửa được mở một cách bình thường, thì đó mới là kỳ quái.
Bích Châu bà bà không bảo hắn phụ giúp một tay, nên hắn cũng không lên hỗ trợ. Khương Vọng rất lo lắng nếu mình đột ngột đưa tay ra thì sẽ bị cấm chế gì đó làm bị thương. Cho nên chỉ có thể ở một bên, nhìn vị lão thái thái này dùng sức di chuyển cửa mà không nháy mắt lấy một cái.
"Chàng trai, cửa khá nặng đấy." Bích Châu bà bà bỗng nhiên thấp giọng nói.
Khương Vọng lập tức kịp phản ứng, vội vã đưa hai tay ra, dốc sức đẩy cửa.
Đương nhiên, hắn chỉ diễn "dốc toàn bộ sức lực", tuy rằng nội phủ cũng ầm ầm khởi động, nhưng thực ra chỉ dùng bảy phần thực lực. Hắn không thể để cho Bích Châu bà bà biết quá rõ về hắn, bởi vì bọn hắn thật ra là địch chứ không phải là bạn.
Trong từng đợt âm thanh trầm đục vang lên, cửa đá chậm rãi lún xuống.
Trước mắt xuất hiện một hành lang hướng xuống dưới, trên hai bên vách tường có bảo châu chiếu sáng, nên không hề tối tăm.
Nhưng hành lang lại kéo dài đến tận xa, nhìn không thấy điểm cuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận