Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 198: Muội rất nhớ huynh

Nhìn năm nghìn ba trăm điểm công tích lũy, Khương Vọng rất vừa lòng.
Sắp tới sau khi đến Dương Quốc, chờ thế cục ổn định lại, hắn muốn đánh sâu vào Thái Hư Huyễn Cảnh bí ẩn kia, ứng chiến với đối thủ Thông Thiên cảnh.
Du Mạch cảnh và Chu Thiên cảnh đều khó khăn lắm mới đánh vào hạng một trăm, thật muốn chứng kiến mười hạng đầu… thậm chí là thấy phong cảnh trên đỉnh cao.
Rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh không lâu, Khương Vọng có cảm giác rung động, duỗi tay ra tóm lấy một con vân hạc ngoài cửa sổ xe. Thư hắn gửi đi Vân Quốc đến bây giờ mới có hồi âm.
Xa phu nhà Trọng Huyền là người được huấn luyện nghiêm ngặt, gã yên lặng đánh xe, mắt nhìn thẳng.
Có hai phong thư, Khương Vọng mở thư của Khương An An trước. Đầu thư vẫn là kể lể một vài chuyện sinh hoạt cùng tu hành hàng ngày. Hiện giờ nó còn đang trong giai đoạn tập võ cường thân, nhưng nghe nói Diệp Thanh Vũ đã chuẩn bị tốt Khai Mạch đan cho nó.
Khương Vọng sờ sờ mười viên Vạn Nguyên Thạch mình mới có được, không biết có đủ tiền để trả không nữa… Lăng Tiêu Các có nhận cầm cố các đạo thuật bí pháp không nhỉ?
Trừ những điều đó, trên thư viết nhiều nhất là câu "Muội rất nhớ huynh nha!"
Hôm nay muội được ăn ngon, muội rất nhớ huynh nha.
Mấy hôm trước Thanh Vũ tỷ tỷ dẫn muội đi Vân Hà chơi, Vân Hà thật đẹp, muội rất nhớ huynh nha.
Luyện chữ mệt mỏi quá đi. Muội nhớ huynh lắm.
Mặc kệ là nói cái gì, kết thúc câu đều là "muội rất nhớ huynh!"
Cuối thư, con bé viết liền tù tì ba câu:
"Muội nhớ huynh lắm!"
"Muội nhớ huynh lắm!"
"Muội nhớ huynh lắm!"
Khương Vọng đọc thư tươi cười đầy mặt, trong lòng vừa ấm áp vừa ngọt ngào, còn có chút chua xót. Hiện tại còn chưa có cách nào đi đón muội muội, Khương Vọng, ngươi cần phải nỗ lực hơn nữa.
Nhẹ nhàng dụi khóe mắt, nhìn xuống lạc khoản phía dưới cùng: Vân thượng Khương tiểu hiệp, phong hạ ngoan An An.
Dịch nghĩa, Trên mây là Khương tiểu hiệp, dưới gốc cây phong là bé An An ngoan ngoãn.
Đến đây thì không khỏi bật cười, cái lạc khoản này không biết nhóc con đã phải nghĩ mất bao lâu, nhưng quả thật có vẻ "rất uyên bác".
Mà hồi âm của Diệp Thanh Vũ lại đơn giản hơn nhiều, chủ yếu là trả lời câu hỏi hắn gửi trong thư, trong lãnh thổ Vân Quốc không nuôi dưỡng cất giấu hung thú, vậy thì nguyên liệu cần để luyện Khai Mạch đan từ đâu mà có.
Diệp Thanh Vũ: "Chúng ta bỉ tiền ra mua."
Khương Vọng: …..
Cái hắn hỏi là thể chế của quốc gia, đâu có muốn nhận cái đáp án khoe giàu trá hình này. Đối với nguồn tài nguyên dồi dào của Vân Quốc thì điều này đương nhiên không có gì đáng nói, nhưng mà… không phải nước nào cũng giàu sụ như vậy đâu.
……
Xe ngựa tiến vào Phụng Tiên quận.
Không cần Khương Vọng lo lắng, xa phu đã dễ dàng tìm được Trương gia - Trương Vịnh. Không thể không nói, trong một danh môn vọng tộc như Trọng Huyền thị, nhìn bừa một chỗ cũng thấy được cao thủ.
Một xa phu đắc lực như vậy không biết đã sống mấy đời ở Trọng Huyền thị, trung thành và tận tâm không nói, còn trên thông thiên văn dưới tường địa lý, đối nhân xử thế một cách khéo léo,... Không phải gia tộc nào cũng có thể bồi dưỡng được.
Lúc này ánh chiều tà ngả vàng, cửa lớn Trương gia đóng chặt. Có lẽ là sau khi Trương Vịnh trở về người tới thăm hỏi nhiều quá, người xung quanh đã quá quen thuộc, chỉ tùy tiện đánh giá xe ngựa một chút rồi quay đi.
Khương Vọng bảo xa phu dừng xe ngựa lại, tự mình xuống xe, tự mình nắm khoen cửa gõ gõ, đó là sự tôn trọng với gia chủ.
Chờ khá lâu cũng không có hồi đáp, trong viện cũng không có một tiếng động truyền ra. Lúc này một đại thẩm nhà kế bên đang quét rác nói:
"Hậu sinh, đừng gõ nữa. Vịnh tiểu tử hiện giờ còn đang khổ sở, không muốn gặp người đâu!"
Khương Vọng nhìn đại thẩm chân thành nói cảm ơn.
Nhưng mà Trương gia bị diệt môn, nếu hắn đã tới Phụng Tiên quận, về tình về lý cũng không thể đến cửa liền đi ngay, hơn nữa còn có "nhiệm vụ" Trọng Huyền Thắng gửi gắm nữa.
Suy nghĩ chốc lát rồi đề tụ đạo nguyên dẫn dắt giọng nói ôn hoà bay vào trong viện, nói:
"Trương Vịnh có nhà không? Cố nhân Thiên Phủ Bí Cảnh Khương Vọng đến thăm."
Im lặng chờ một lúc liền nghe được tiếng bước chân, hiển nhiên người trong viện cũng không có ý che giấu, nghe tiếng có vẻ yếu ớt chậm chạp.
Két!
Cửa viện mở ra.
Khương Vọng nhìn thấy một thiếu niên gầy gò. Gặp lại Trương Vịnh, người này gương mặt tiều tụy, đôi mắt lại không có sự ngây ngô nhút nhát như hồi mới gặp ở bên ngoài Thiên Phủ Bí Cảnh.
Ánh mắt nhìn về phía Khương Vọng mang theo sự cảnh giác nhè nhẹ. Dù sao thì gặp phải chuyện như vậy, Khương Vọng có thể lý giải được cảm xúc của y.
"Trương huynh, ta đang trên đường đến Dương Quốc hành sự vừa lúc đi tắt qua Phụng Tiên. Nghe nói đến chuyện của quý phủ… Mong huynh nén bi thương. Không biết hung phạm đã đền tội hay chưa?
"Ta thậm chí còn không biết hung phạm là ai."
Trương Vịnh đứng tựa cửa ngây người một lúc sau đó mới nghiêng người nói:
"Mời vào trong nhà."
Trong viện không có một bóng người, có thể nói là tịch mịch. Nghe nói khi ấy toàn bộ Trương gia không một ai sống sót, hiện tại nơi này cũng chỉ có một mình Trương Vịnh ở.
Lấy thiên phú cùng tương lai sáng lạn của hắn ta, không ít thế lực từ khắp nơi muốn mời chào hắn ta nhưng đều bị Trương Vịnh đau thương quá độ cự tuyệt, mỗi ngày nhốt mình trong viện không ra.
Đó là tình huống Khương Vọng nghe được.
"Ta không vào đâu."
Khương Vọng nói. Hắn nhận ra Trương Vịnh không tin tưởng hắn, hoặc nói người này cố ý biểu hiện sự đề phòng ra bên ngoài. Lúc này thay Trọng Huyền Thắng đưa ra lời mời chào, chắc chắn sẽ bị từ chối ngay tắp lự.
"Sự tình bên phía Dương Quốc thực sự rất khẩn cấp, không có cách nào trì hoãn." Khương Vọng giải thích, rồi tiếp tục nói:
"Còn chưa điều tra ra hung thủ là do quan phủ không chú tâm vào phá án hay năng lực quan viên không đủ? Thời điểm ta xuất phát Trọng Huyền Thắng cũng nhờ ta thăm hỏi giùm."
"Dù sao thì chúng ta đều đi ra từ Thiên Phủ Bí Cảnh, năm mươi người chỉ còn lại mấy người chúng ta, xem như cùng nhau trải qua hoạn nạn. Trọng Huyền gia cùng quận phủ nơi này có chút quan hệ, có cần chúng ta hỗ trợ lên tiếng không?"
"Cảm tạ quan tâm nhưng mà quận phủ đã rất coi trọng chuyện này, có điều đối phương ra tay lưu loát sạch sẽ, hoàn toàn không lưu lại bất cứ manh mối gì."
"Hay là ta bảo Trọng Huyền Thắng điều mấy lão Vu hình danh nhân ở Trọng Huyền gia tới, xem có thể hỗ trợ được gì không?"
"Không cần đâu, cứ giao cho quận phủ xử lý đi."
Trương Vịnh u ám nói, sắc mặt ảm đạm:
"Người chết cả rồi, tìm được hung thủ, thì cũng có ý nghĩa gì đâu?"
Trải qua chuyện như vậy, tâm hắn ta giống như tro tàn.
Dù gì thì đây cũng là việc tư của Trương Vịnh, người ngoài như Khương Vọng cũng không tiện cưỡng ép hắn ta làm gì, cho nên chỉ thở dài:
"Vẫn mong huynh nén bi thương."
Hắn lấy một tờ giấy đưa cho Trương Vịnh, nói:
"Trên đây là một điểm liên lạc của Trọng Huyền gia ở Phụng Tiên quận, nếu có việc gì cần giúp đỡ, lúc nào cũng có thể liên hệ."
Trương Vịnh nhận lấy tờ giấy, nhẹ giọng nói:
"Cảm ơn."
Mãi đến lúc này, tiếng cảm ơn mới có vài phần chân thật.
Khương Vọng cố ý tới Phụng Tiên quận một chút, đứng ở cửa nói vài câu với Trương Vịnh rồi vội vàng rời đi. Cũng không phải là vì chuyện ở Dương Quốc thực sự gấp mà là lúc này rời đi mới chính là khoảng cách tốt nhất.
Quá xa thì không có ý nghĩa, quá gần thì lại khiến người ta cảnh giác.
Làm người đứng đầu trong số những người thắng ở Thiên Phủ Bí Cảnh, đương nhiên Trương Vịnh xứng đáng được chiêu mộ, nhưng không thể nóng vội nhất thời.
Lấy tính cách của Trọng Huyền Thắng chắc chắn gã sẽ giúp Trương Vịnh tìm hung thủ diệt môn trước, trở thành người có chung kẻ địch với hắn ta. Bất chấp tất cả.
Nhưng phong cách của Khương Vọng không giống vậy.
Hắn không hứng thú với việc tạo ân huệ với người khác, hắn cho rằng với trạng thái cảm xúc trước mắt của Trương Vịnh, chỉ cần có chút quan tâm thân thiết là đủ rồi.
Lén đặt hạt giống tin tưởng, để cho thời gian thúc đẩy nó nảy mầm đi.
Rất khó để nói cách làm nào tốt hơn nhưng hành vi của mỗi người đều do tính cách của bản thân ảnh hưởng.
Xe ngựa đi ra khỏi Trương gia trấn, Khương Vọng nhắm mắt vào Thái Hư Huyễn Cảnh, triệu hạc giấy tới, viết:
Nếu Trương Vịnh tìm tới cửa, cần suy xét cẩn thận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận