Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1940: Ta không thể (2)

“Ngươi sao rồi?” Hắn thu lại Cản Sơn tiên đã tắt hào quang, đỡ Bào Trọng Thanh đang ho ra máu không ngừng lên trên tay.
Lúc này, đang nhanh chóng bay qua một ngọn núi cao xanh biếc.
Bào Bá Chiêu miễn cưỡng nhớ lại, trên Đại Hạ Phương Chí, ngọn núi này tên là “Tiểu Tiêm”, là một cái tên rất kỳ quái. Nhưng vượt qua ngọn núi này, chính là phủ Phụng Đãi rồi… “Ta… Khụ! Khụ! Khụ!” Bào Trọng Thanh ở trên không trung ho khan kịch liệt, Bào Bá Chiêu nỗ lực chống đỡ bản thân, truyền một ít đạo nguyên qua.
“Cố chịu đựng, sắp tới Phụng Đãi rồi.”
“Được… Khụ! Khụ! Được… Khụ!”
Bào Bá Chiêu nghiến răng, không nói nữa, liều mạng vắt kiệt lực lượng còn sót lại của thân thể này. Lồng ngực bỗng nhiên truyền đến một cơn đau nhức! Nó đột ngột, đau đớn kịch liệt, khiến Bào Bá Chiêu chợt tỉnh lại từ trong trạng thái mê man, con mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn cũng trợn to, thần quang sáng lên! Phốc! Một thanh chủy thủ đâm vào trong con mắt dọc! Thần quang ảm đạm, máu tươi bắn tung tóe. Lưỡi đao đâm rách tròng mắt, va chạm với xương sọ. Sâu trong yết hầu Bào Bá Chiêu, vang lên không biết là thanh âm thống khổ hay bi thương. Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Cây chủy thủ này điên cuồng đâm loạn trên người Bào Bá Chiêu! Trên mặt!
Cổ! Ngực! Tim! Trên bầu trời, thân hình hai huynh đệ rơi thẳng xuống, mang theo tiếng gió ô ô như tiếng khóc, rơi trên ngọn núi Tiểu Tiêm cây cỏ xanh biếc, sinh cơ bừng bừng. Trong quá trình rơi xuống này, Bào Trọng Thanh căn bản không rõ mình rốt cuộc đâm bao nhiêu đao. Ca ca ruột cùng một mẹ của mình, đã bị đâm thành một cái túi da rách nát thủng trăm ngàn lỗ. Xì xì, xì xì bong bóng máu bốc lên. Bịch! Hai huynh đệ bọn họ, rơi vào đỉnh núi. Hành trình thân mật khăng khít ngắn ngủi này cuối cùng cũng đã kết thúc. Bào Trọng Thanh từ trong cổ phát ra một tiếng thở thật dài, khó có thể hình dung, buông tay ra, xoay người nằm ở bên cạnh thi thể của Bào Bá Chiêu. Hắn cứ như vậy ngửa mặt lên nhìn bầu trời. Nằm bên cạnh thi thể máu thịt lẫn lộn của huynh trưởng ruột thịt của hắn. Bọn họ nằm sóng vai, thân mật như khi còn bé. Cùng nhìn mây, nhìn sao, nhìn thế giới này. Bầu trời Hạ Quốc không sáng sủa bằng Tề Quốc, nhưng cũng rất rộng rãi. Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, không sai lệch chiếu xuống dưới. Rất ấm áp. Bào Trọng Thanh rất muốn ngủ một giấc, đương nhiên hiện tại cũng không thể ngủ. Hắn lấy hộp trữ vật đeo trên đai lưng xuống, từ trong lấy ra thuốc trị thương, chậm rãi ăn vào. Bởi vì nguyên nhân thân thể, một loạt động tác này làm phi thường khó khăn, nhưng đâu vào đấy. Hắn quá lý giải năng lực nhìn thấu của thần thông Thiên Mục. Cho nên thân thể hắn quả thật cũng rất tệ…
Nhưng không sao, hiện tại hắn có đầy đủ thời gian. Hắn giành được đủ thời gian…cùng với tương lai rực rỡ như ánh sáng mặt trời trước mắt. Hắn cứ nằm như vậy, vận chuyển đạo nguyên, cố gắng hóa giải dược lực, chăm chú điều trị thương thế của mình. Hắn vốn không muốn nói gì, hơn nữa xưa nay chưa từng có thói quen nói chuyện với người chết. Nhưng không biết tại sao, lại cảm thấy nên nói chút gì đó. Nói chung cũng phải xử lý thương thế. “A…A..” Hắn rên lên một tiếng như vậy, thoáng giãn ra gân cốt đau đớn không chịu nổi. Nghe thấy tứ chi bách hài đầy gian nan đáp lại. Loại đau đớn này, khiến hắn càng lúc càng có chuyện để nói. Vì vậy hắn nói:
“Ngươi lớn hơn ta hai tuổi, ăn cơm cũng nhiều hơn ta, tu vi cao hơn ta cũng rất bình thường phải không? Có bản lãnh ngươi ở nguyên chỗ không động, chờ ta tu hành hai năm thử xem? Sao lại dám nói ngươi ưu tú hơn ta, sao có thể bởi vì vậy, không cho ta tập tước?” Hắn thở phào một hơi, sau đó tiếp tục nói:
“Sinh ý ngươi làm lung tung, sinh ý của Kim Vũ Phượng Tiên hoa, ở trong tay ta có thể đả thông con đường Sở Quốc, kiếm không biết bao nhiêu đạo nguyên thạch. Ở trong tay ngươi, ta tùy tiện gọi mấy người phối hợp với Trọng Huyền mập nói mấy câu, ngươi liền qua tay bán. Ngươi ngu đến không nhìn ra giá trị của phần sinh ý này, hay đơn thuần là ngạo mạn đây? Ha ha, cùng cha của chúng ta thật sự là nhất mạch tương thừa, khó trách ông ấy thích ngươi không thích ta.”
“Ta ở Nội Phủ Cảnh, thanh danh không nổi. Ngươi ở Ngoại Lâu Cảnh, không phải cũng bị Trọng Huyền phong hoa kia giẫm dưới chân sao? Sao ta lại không bằng ngươi?”
“Rõ ràng binh pháp lược, ta mạnh hơn ngươi mà…Huynh trưởng, ngươi biết ta mạnh hơn ngươi không?”
“Đừng thấy ngươi đã bước lên chiến lược của Trọng Huyền mập, ở trong trận chiến lần này phong sinh thủy khởi. Nếu ta có một vạn đại quân, ta sẽ làm tốt hơn ngươi. Ta có thể lấy được nhiều hơn ở chỗ Trọng Huyền mập, ta còn hiểu hắn hơn so với ngươi, ta cũng hiểu rõ Hạ quốc hơn ngươi, làm nhiều chuẩn bị hơn…Nhưng ta chỉ có một đô binh mã.”
“Cha của Trọng Huyền mập là tội nhân của Trọng Huyền thị, thiếu chút nữa đã phá hủy toàn bộ Trọng Huyền gia. Dù vậy, Bác Vọng Hầu cũng cho hắn cơ hội cạnh tranh công bằng. Trọng Huyền Tuân cùng cảnh giới vô địch, tuyệt thế thiên kiêu, lên chiến trường Tề Hạ, hắn và Trọng Huyền mập cũng là một người 3.000 binh tốt, đều dựa vào bản lãnh của mình.”
“Hai huynh đệ chúng ta lên chiến trường, ngươi chưởng binh một vạn, ta chưởng binh một ngàn…Bà nội nó, đủ làm cái gì?”
“Đường huynh đệ người khác đều có thể kéo giãn tư thái, tỏ rõ xa mã cạnh tranh. Sao chúng ta là thân huynh đệ, cùng cha, cùng mẹ, ngay cả cơ hội cạnh tranh công bằng bọn họ cũng không cho ta chứ?”
“Huynh trưởng, ngươi có biết ngươi rất ngu không?”
“Ngươi cho rằng vì sao Trọng Huyền mập ở phủ Hội Minh lại làm chậm thế công? Ngươi cho rằng hắn và Khương Vọng không tranh nổi ngươi?”
“Động thái của quân Hạ tại phía bắc Hội Minh rõ ràng không thích hợp, nếu không phải xảy ra vấn đề lớn, chính là có động tác lớn, nhưng ngươi lại sa vào thắng lợi ngắn ngủi, căn bản không thể thấy rõ nguy cơ, lãng phí vô ích thần thông Thiên Mục của ngươi!”
“Có thể là, ngươi quá cậy vào Thiên Mục, không biết trên đời này có rất nhiều thứ, Thiên Mục không thể nhìn thấu!”
“Ta vẫn luôn chờ ngươi, rất nghiêm túc chờ ngươi, ta nói cho bản thân chỉ chờ lần này, nếu như không có cơ hội, thì thôi. Ta sẽ không động thủ với ngươi. Nhưng ngươi vẫn đưa cơ hội đến trước mặt ta…”
“Ta biết ngươi kỳ thật còn có thể chạy trốn, cho nên ta dùng chính mình ngăn cản ngươi…Ta…bỏ đi.”
Bào Trọng Thanh thở dài một hơi:
“Thật ra ta cũng biết, những lời ta nói đều là lấy cớ.”
“Nhưng con người cần lấy cớ để cho mình tiếp tục đi, đúng không?”
“Huynh trưởng, huynh nói xem, rốt cuộc thế giới này đã xảy ra chuyện gì? Bản tâm của con người có phải ác độc đến vậy hay không? Ta vẫn luôn cho rằng, ta có thể thản nhiên tiếp nhận kết quả… Nhưng mà ta lại không thể.”
“Ta không thể.” Hắn ngậm miệng lại. Trong một khoảnh khắc như vậy, hắn ta cho rằng mình sắp rơi lệ. Nhưng hắn không có. Sau khi trầm mặc một lát, hắn ngồi dậy, bắt đầu tỉ mỉ xử lý thi thể của huynh trưởng ruột thịt. Cơ bắp, xương cốt, huyết dịch, bộ lông…Tất cả mọi thứ. Dùng bí dược phân giải từng tấc một, lẫn vào bùn đất, lẫn vào núi đá, lẫn vào ngọn núi Tiểu Tiêm yên tĩnh này. Đương nhiên không thể dùng đạo thuật…
Dùng đạo thuật làm việc này, rất dễ lưu lại vết tích vĩnh viễn. Hắn bình tĩnh hoàn thành tất cả những thứ này, lại bay lên, bay qua bay lại, bắt đầu xử lý tất cả những vết tích hắn có thể nhận thấy được rằng tuy đây là chiến trường Tề Hạ, mặc dù cái chết của Bào Bá Chiêu cũng không phải chuyện gì khó tin.
Ngọ Dương thành thảm bại, đại quân dưới tay chết sạch, chủ tướng có thể sống sót mới là chuyện kỳ lạ. Huống chi Thái Dần lại dẫn quân truy sát lâu như vậy…
Lại nói tiếp, chờ trận chiến này kết thúc, cũng không biết là lúc nào, tất cả dấu vết lúc đó đều đã bị quy luật của thiên địa tự nhiên xóa đi… Tuy là… Tuy là có nhiều tuy là như vậy.
Bào Trọng Thanh vẫn rất nghiêm túc làm việc.
Lặp đi lặp lại, xử lý chừng mười ba lần vết tích. Hắn tự nói với bản thân, vĩnh viễn không được quên, Bào Bá Chiêu là chết như thế nào. Vĩnh viễn đừng bao giờ chủ quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận