Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 804: Hoa Anh

"Tất cả biểu hiện của Thanh Dương Trấn Nam ở Dương địa, ở Lâm Truy đều không thể chỉ trích. Tài tình thiên phú của hắn sau khi thắng được Vương Di Ngô ở cùng cảnh đã là điều không cần hoài nghi nữa.”
Tần Liễm có chút buồn cười nói: "Ánh mắt của chàng cùng đại bộ phận người ở Lâm Truy này cũng không sai biệt lắm.”
Từ đầu đến cuối, Khương Vô Tà không xưng một tiếng ‘cô’ ở trước mặt Khương Vọng, chỉ chịu xưng "ta", tư thái cực kỳ thân mật. Nhưng nói đến điều kiện, lại tuyệt đối không nương tay.
Gã nhẹ nhàng vùi cằm vào vai gáy mềm mại trắng nõn của nữ nhân, tham lam khẽ ngửi một hồi, mới nói: "Nàng nói ta không hiểu hắn, ta cũng không thừa nhận.”
Một ngón tay ngọc xanh mướt điểm trúng môi gã, đẩy hô hấp cực nóng của vị Hoàng tử này không ngừng tiến về phía sau.
Tần Liễm cười khẽ: "Người cũng đã đi rồi, chàng còn không thừa nhận sao!”
"Khương Thanh Dương trọng tình trọng nghĩa, đây là ưu điểm của hắn, cũng là nguyên nhân ta thích hắn."
Mặc cho Tần Liễm đẩy thế nào, Khương Vô Tà chỉ ôm chặt phần eo của nàng không buông tay: "Trên đời này bất kể là người tốt hay kẻ xấu, đều sẽ thích người tốt. Cho dù là ở trong cống ngầm, cũng khao khát ánh mặt trời rực rỡ. Cho dù là gia hỏa hám lợi, âm u hèn hạ như thế nào, cũng muốn hưởng thụ ấm áp cùng đạo đức, tuy rằng bản thân bọn họ cũng không muốn trả giá cho nên ta đánh giá cao Khương Thanh Dương.”
"Hôm nay hắn có thể vì Trúc Bích Quỳnh mà mạo hiểm đi Điếu Hải lâu cứu người. Lúc trước có thể vì Trọng Huyền Thắng mà áp chế Vương Di Ngô. Cho nên về sau cũng sẽ vì ta mà đại sát tứ phương!”
"Cho nên ta sẽ lựa chọn hắn, một lựa chọn cực kỳ kiên định."
"Như vậy là điều kiện không cho phép?" Tần Liễm nghi hoặc hỏi.
Khương Vô Tà há miệng ngậm ngón tay ngọc của nàng, động tác này dĩ nhiên không ảnh hưởng đến gã nói chuyện, cười hì hì nói: "Ta cũng không phải là người tốt gì. Hắn đã coi trọng bằng hữu của mình, coi trọng lời hứa như vậy. Tại sao ta lại không muốn nhiều hơn nữa?”
"Làm gì nha!"
Tần Liễm vội vàng rút ngón tay, đỏ mặt, đẩy Khương Vô Tà ra: "Có biết xấu hổ không?”
Khương Vô Tà chỉ nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực, bốn mắt nhìn nhau.
Vẻ đẹp của nữ nhân này là một loại đoan trang đại khí mỹ, đẹp đến cực kỳ có khí thế, đẹp đến mức khiến người ta tâm phục khẩu phục.
Vẻ đẹp của nam nhân lại âm nhu tuấn mị, một lần ngước mắt một cái mím môi đều có thể làm cho người ta nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.
Chỉ riêng ngoại hình mà nói, thật sự là một đôi trời sinh.
Khương Vô Tà ôm lấy vòng eo của nàng, nhanh chóng tìm tới đôi môi đỏ mọng kia: "Nam hoan nữ ái, thiên kinh địa nghĩa. Ta và nàng thật lòng yêu nhau, không có gì xấu hổ, thật sự nên khiến ông trời hổ thẹn mới đúng.”
Tần Liễm giơ một cánh tay lên, nhẹ nhàng ngăn cảnh lồng ngực gã lại, không cho đối phương tới gần mình, cố gắng kéo đề tài trở lại quỹ đạo: "Tuy nói quân tử có thể khi dễ, nhưng thiếp thấy Khương Thanh Dương cũng không phải là người cổ hủ.”
"Đương nhiên." Khương Vô Tà cười khẽ, cũng không biết là đang cười nữ nhân yếu ớt chống cự, hay là đang cười Khương Vọng vô vị xoay người: "Sau đó ta sẽ chủ động tìm hắn, hạ thấp thời hạn trung thành. Cho hắn hy vọng sau khi đã hoàn toàn thất vọng, chúng ta sẽ có được điều kiện tốt hơn.”
“Chàng cũng không sợ hắn tìm được biện pháp khác sao?”
"Trọng Huyền Thắng là người thông minh, cực kỳ thông minh. Khương Thanh Dương sau khi gặp gã lại tới tìm ta. Cho thấy rằng ta chính là lựa chọn tốt nhất.”
Ngữ khí của Khương Vô Tà rất tự tin: "Hơn nữa chuyện về Điếu Hải lâu này, thật đúng là không phải ai cũng có thể ôm được. Nếu không phải ta quá coi trọng hắn, so sánh với độ khó của chuyện này thì một Khương Vọng thật đúng là chưa chắc đáng giá. Phóng mắt nhìn toàn bộ Lâm Truy này, người nào có thể giúp được hắn, lại có ai có thể bỏ được cái giá lớn như ta? Hắn đụng thêm vài cái đinh sẽ biết, ta cũng không hà khắc gì đối với hắn.”
Nhìn khuôn mặt tuấn mị tự tin chắc chắn của đối phương, Tần Liễm nhịn không được buông lỏng tay, bị kéo gần trước môi.
Trong hơi thở nóng rực như lan, nàng hơi bối rối khẽ nói: "Vô Tà, chàng muốn nhiều lắm..."
Thanh âm lập tức chìm đắm trong một nụ hôn dài, cũng không biết có bị đối phương nghe thấy hay không.
Gió trên sông, suy nghĩ vô tội.
Khương Vô Tà cũng không hề che giấu thủ đoạn lạt mềm buộc chặt của mình, hoặc có thể nói, gã đã chắc chắn Khương Vọng không có lựa chọn tốt hơn.
Cho nên Khương Vọng nói, hai người không ân cũng không oán.
Khương Vô Tà từ góc độ giao dịch, xem xét tối đa hóa lợi ích. Giao tình gì đó đương nhiên là thứ không cần phải nhắc đến.
Còn từ một góc độ khác. Khương Vô Tà tự tin, cũng luận chứng khó khăn khi cứu Trúc Bích Quỳnh.
Bằng không tại sao gã vừa mở miệng liền muốn Khương Vọng trung thành?
Nếu Khương Vô Tà không thể đoạt đích thành công, thiên kiêu Đại Tề như Khương Vọng, địa vị ở Tề quốc trong tương lai cũng chưa chắc sẽ không bằng gã.
Cũng có lẽ vì nhận thức của Khương Vọng đối với chính mình cũng không sâu sắc, bởi vì thời gian hắn thành danh ở Tề quốc còn rất ngắn, tuy rằng sau khi liên tiếp đánh bại Vương Di Ngô cùng Lôi Chiêm Càn, có được một ít mời chào và hâm mô, nhưng hắn rất nhanh rời khỏi cảnh nội, không có được cảm thụ nhiều hơn.
Trọng Huyền Thắng và Khương Vô Tà lại cực kỳ chắc chắn đối với giá trị tương lai của Khương Vọng.
Đương nhiên cũng không thể xem Khương Vô Tà sử dụng công phu sư tử ngoạm. Muốn cứu tế vật trên lễ tế biển của Điếu Hải lâu, chính là công nhiên đối nghịch với tổ chức này, đây là chuyện gần như tương đương chống lại quần đảo Cận Hải. Cho nên gã đang lấy lợi ích tương lai của Dưỡng Tâm cung ở quần đảo Cận Hải trao đổi với tương lai của Khương Vọng.
Rốt cuộc có đáng hay không, mỗi người mỗi suy nghĩ.
Ít nhất Khương Vô Tà cho rằng đáng giá.
Mà Khương Vọng lại không muốn.
Đối với hắn mà nói, Khương Vô Tà là một trong những lựa chọn, cũng là lựa chọn có khả năng lớn nhất.
Mấy vị cung chủ còn lại của Đại Tề, hắn lại càng hoàn toàn lạ lẫm.
Thái độ của Khương Vô Tà rất có thể nói rõ một số vấn đề, đại khái là hắn cũng sẽ không giành được điều kiện tốt hơn ở chỗ những người còn lại. Nhưng hắn vẫn quyết định phải đi một lần.
Hắn là người tuy nhìn thấy kết quả vẫn muốn đi về phía trước một chút, không cố gắng liền buông tha không phải là phong cách của hắn.
Hoa Anh cung chiếm diện tích cực rộng, kiến trúc tầng tầng lớp lớp.
Một tòa cung điện đại khí đường hoàng như vậy đương nhiên có thể nói rõ chí hướng của chủ nhân nơi này.
Khác với Khương Vô Tà quanh năm ở Ôn Ngọc Thủy Tạ, cuộc sống của Khương Vô Ưu thường thường đều quay quanh Hoa Anh cung.
Lúc Khương Vọng đến bái phỏng, nàng còn đang luyện công.
Đại khái là chào hỏi trước, hơn nữa Khương Vọng đích thật để cho một số người ở Lâm Truy nhớ kỹ mình. Vệ sĩ trực thủ thậm chí không cần thông truyền, trực tiếp dẫn hắn vào trong cung.
Đi thẳng đến bên ngoài giáo trường, tên vệ sĩ kia mới dừng lại: "Thanh Dương Trấn Nam, điện hạ đang luyện công, cũng đã sắp đủ ba canh giờ, hẳn là sẽ nghỉ ngơi một chút. Xin ngài vui lòng chờ.”
Khương Vô Tà cực kỳ hưởng thụ, thế nhưng Khương Vô Ưu làm tỷ tỷ, lại rất có một chút cảm giác gian khổ mài giũa.
Toàn bộ Hoa Anh cung này, nếu vứt bỏ những hoa quý thuộc về vương cung Đại Tề, quả thực giống như một tòa quân doanh khổng lồ. Ngắn gọn, nghiêm túc, sát phạt.
Tất cả thị nữ, vệ binh nơi này đều được huấn luyện nghiêm ngặt, quân dung nghiêm chỉnh.
Một đường đi tới, mỗi người đều chuyên chú làm chuyện của mình, không chớp mắt lấy một cái.
Giờ phút này vệ sĩ nói xong, cũng mặc kệ Khương Vọng có nghe rõ ràng hay không, đã trực tiếp xoay người rời đi.
Đương nhiên Khương Vọng cũng không có thời gian chú ý những vệ sĩ này.
Tầm mắt của hắn hiện tại đã hoàn toàn bị dáng người như Đằng Long uốn cong bên trên giáo trường kia hấp dẫn.
Hoa Anh cung chủ Khương Vô Ưu đang ở trong cung luyện thích, hồn nhiên quên mình.
Một cây họa kích như quấy phong lôi, chấn động đến tầng trời thấp vang lên những tiếng ầm ầm, nhưng tuyệt đối không truyền xa, biểu hiện ra lực khống chế gần như hoàn mỹ của đối phương.
Võ phục phác họa thân hình khỏe khoắn của nàng cực kỳ rõ ràng, trong lúc tiến thối, có vẻ đẹp mỹ lệ động lòng người.
Loại vẻ đẹp này không phải nữ tử tầm thường có thể có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận