Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2171: Như trăng trong nước không thể chạm vào

Hai huynh đệ Dịch gia có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Một người cổ hủ, một người gian xảo.
Dịch Tinh Thần là một nhân vật phong lưu, khi còn trẻ, ông ta chính là một thiên kiêu tiếng tăm lừng lẫy cùng với Lý Chính Thư, thuận buồm xuôi gió cho đến tận bây giờ, đã liệt danh ở Chính Sự Đường, trở thành nhân vật cấp cao nhất ở Tề quốc.
Hai người nhi tử của ông ta lại chỉ ở mức trung bình, rất nhiều người đều thấy tiếc cho ông ta.
Nhưng Khương Vọng cảm thấy, hai huynh đệ Dịch gia đều là người rất không tồi.
Đương nhiên, có tới có lui, Dịch Hoài Mẫn muốn dùng loại mánh khóe nhỏ này để xác định “nghi phạm”, và một người đã kinh qua bao nhiêu sóng gió như Khương hầu gia hắn, tất nhiên không thể nào bị mắc lừa được.
Hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận rằng tàn dư của Khô Vinh Viện có liên quan đến hắn.
Nói đùa. Ai chẳng biết Khương mỗ hắn phân biệt rõ ràng với Phật tông cơ chứ?
Khổ Giác đại sư vừa khóc vừa kêu muốn hắn quy hắn ta, mà hắn còn không đi.
Hơn nữa, Phủ Tuần Kiểm Đô Thành bên kia đã điều tra rồi. Khương lão gia hắn là trong sạch!
Suy đoán ác ý của Dịch Hoài Mẫn, đúng là đáng ghét!
Còn việc Bảo Trọng Thanh cố ý đưa thê tử tới cúng tế, bây giờ hắn mới mò ra chút mùi vị.
Vị Sóc Phương Bá thế tử này, rõ ràng là không hài lòng với việc chỉ tồn tại như Bá gia thế tử, mà muốn tiếp quản ngọn đại kỳ của Bảo thị trong nhiều lĩnh vực, mở rộng sức ảnh hưởng của chính mình.
Chuyến đi đến Bác Vọng Hầu phủ lần này, chính là một lời cảnh tỉnh với nội bộ của Bảo thị, với ngoại giới, và với gia đình mẹ đẻ bên thê tử hắn ta...
Bảo thị và Trọng Huyền thị tương tranh nhiều năm.
Bây giờ Trọng Huyền Tuân đã là quân công hầu gia, Trọng Huyền Thắng cũng sắp sửa tiếp nhận tước vị, hắn ta thân là bá gia thế tử đồng bối luận giao, lại sắp lên chức phụ thân, nên có nhiều trách nhiệm hơn là điều hợp lý.
Nếu như Khương Vọng đoán không sai, thì dù sắp tới Tề quốc có xảy ra biến cố lớn gì, vị mặt rỗ huynh này chắc chắn sẽ can thiệp vào, để thể hiện sự tồn tại của bản thân.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện gia đình của Bảo thị, không liên quan gì đến Khương Vọng hắn.
Sau khi Bảo Trọng Thanh rời đi không lâu, Cao Triết đại biểu cho Tĩnh Hải Cao thị tới.
Mặc dù cả Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng đều không thể hòa thuận với người này, nhưng sau cùng thì mối quan hệ giữa Trọng Huyền gia và Cao gia vẫn còn đang được duy trì.
Hơn nữa, bây giờ Trọng Huyền Thắng đã là người đứng đầu Trọng Huyền gia, vì vậy không thể lấy tuổi trẻ của mình làm cái cớ nữa, rất nhiều chuyện không thể chỉ dựa vào sở thích và không thích của bản thân.
Khi Cao Triết tới bái tế, chỉ có thể nghênh đón, không có đạo lý đuổi đi.
Khương Vọng vì thế đành miễn cưỡng khách sáo một hồi.
Bình thường hắn cực kỳ không thích mấy nghi thức nghênh đón đưa tiễn này. Trong “bát khổ” mà Phật tông đề cập, có một khổ chính là “oán tăng hội”, ám chỉ nỗi khổ phải ở chung một chỗ với người mình ghét.
Từ trước đến nay hắn luôn yêu hận rõ ràng, hợp thì tới, không hợp ắt đi. Nhưng cùng việc địa vị càng ngày càng cao, con người càng trưởng thành, thì ngược lại lại không thể như lúc ban đầu tự do tùy tính như vậy. Con người càng đắm mình trong hồng trần, càng có nhiều thứ phải băn khoăn.
Giống như quan đạo đi tới cuối cùng muốn siêu thoát, thì một trong những điều kiện, chính là thoát khỏi những vướng mắc đó.
Đương nhiên, nếu như đặt ở Võ An Hầu phủ của chính hắn, thì hắn động cũng không động cứ bế quan tu hành, không trả lời ai cả, cũng không ai có thể khiêu chiến hắn. Nhưng hôm nay hắn tới để giúp Trọng Huyền gia tiếp đón quan khách, nên chỉ có thể kiềm chế.
Nhân mạch của Trọng Huyền thị đỉnh cấp hào môn, đúng là không hề tầm thường. Lão gia tử cả đời chinh chiến, có vô số bộ hạ cũ dưới quyền. Mặc dù tang lễ lần này đã được làm vô cùng khiêm tốn, nhưng người tới cúng tế vẫn nối liền không dứt, và không ai trong số họ có địa vị bình thường.
Trong ba ngày lưu quan, Khương Vọng chỉ cảm thấy mình gần như đã gặp hết tất cả nhân vật có mặt mũi ở Tề quốc một lần.
Đợi đến khi Trọng Huyền Thắng dời quan về Trọng Huyền thị tộc địa hạ táng, hắn cũng không đi theo nữa, chỉ có Thập Tứ cùng đồng hành với Trọng Huyền Thắng là những người bên ngoài Trọng Huyền thị không được phép đến Trọng Huyền thị tộc địa vào lúc này.
Theo quy củ cũ, Trọng Huyền Thắng trước tiên phải kế thừa vị trí gia chủ của tộc địa Trọng Huyền thị dưới sự chứng kiến của các gia lão. Sau đó trở lại Lâm Truy, lại lấy tước danh. Đây cũng là nguyên nhân vì sao các gia lão của Trọng Huyền gia có địa vị cao, ít nhúng tay vào việc chính sự, là sự tồn tại nền tảng của gia tộc.
Lão gia tử lúc còn sống đã an bài thỏa đáng, lại có Trọng Huyền Trử Lương đi cùng, chắc hẳn sẽ không có gợn sóng gì.
Điều khiến Khương Vọng cảm thấy ngạc nhiên chính là, Trọng Huyền Tuân cũng không đi tộc địa của Trọng Huyền thị.
Trong Bác Vọng Hầu phủ đã không còn dư lại mấy người, hai vị quân công hầu gia đương thời trẻ tuổi nhất của Tề quốc đã có một cuộc trò chuyện hiếm hoi.
Khi đó, Khương Vọng đang ở trong viện tử, nơi mà hắn đã bồi Trọng Huyền Thắng ngồi suốt cả đêm. Trong viện tử có một hồ nước nhỏ, trong hồ nước có một tòa lương đình, nối liền với bờ bằng một cây cầu đá.
Khương Vọng đứng trên cầu đá, lặng lẽ nhìn bóng nước, nhớ tới một số chuyện đã lâu trong quá khứ.
Trọng Huyền Tuân cũng đi tới.
“Sao ngươi không đi quận Thu Dương?”
Khương Vọng hoàn hồn, lên tiếng hỏi.
Trên trán Trọng Huyền Tuân vẫn đang thắt hiếu đai, khiến tóc trên trán trở nên ngay ngắn, như muốn xóa đi sương mù mịt mờ, khiến lông mày và ánh mắt như núi xa của hắn ta trở nên rõ ràng hơn.
Dù là trong khoảng thời gian thương cảm như vậy, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy đồi núi xanh tươi rực rỡ.
“Trong tộc địa... có rất nhiều người ủng hộ ta.”
hắn ta bình tĩnh nói:
“Không cần thiết phải để cho vị béo đệ đệ của ta nghĩ tới mấy thứ này, cũng không cần thiết khiến mấy người không nên suy nghĩ nhiều suy nghĩ nhiều.”
Cái này chính là lời thực lòng, không có chút ý khoe khoang nào.
Trong một thời gian rất dài, hắn ta chính là ứng cử viên duy nhất cho vị trí gia chủ của Trọng Huyền thị.
Nhìn về mấy năm trước, Trọng Huyền Thắng còn đang bị từ chối khắp mọi nơi.
Bây giờ nghĩ lại, nó thực sự giống như một giấc mơ.
Khương Vọng trầm mặc.
Trọng Huyền Tuân cũng nhìn xuống mặt nước , lại nói:
“Vả lại, đây là chuyện của Bác Vọng Hầu mới nhậm chức.”
Hồ nước trong suốt, phản chiếu hai bóng người mặc đồ tang. Trong làn sóng nước lấp lánh trong suốt, mỗi người đều có phong tư của riêng mình, mỗi người cũng có tâm tình cô đơn của chính mình.
Khương Vọng có lẽ đã biết. Từ nay về sau, Quan Quân Hầu phủ và Bác Vọng Hầu phủ, chính thức tách ra rồi.
Lão gia tử đã qua đời, đây vốn là một chuyện vô cùng bình thường.
Hơn nữa, phân rõ ràng càng sớm càng tốt, nếu không sẽ như Trọng Huyền Tuân nói, chung quy sẽ có vài người sẽ ‘suy nghĩ nhiều’.
Không còn cách nào khác, Trọng Huyền Tuân hắn ta quá ưu tú, tự nhiên chính là một con thuyền lớn. Cho dù không làm gì cả, thì cũng có rất nhiều người muốn chen chân lên.
Khương Vọng hỏi:
“Nghe nói ngươi đã cự tuyệt lời thỉnh cầu của Huyết Hà tông?”
Hắn đã nghe chuyện này ở Nam Cương rồi, chẳng qua không biết chi tiết cụ thể thế nào. Chuyện Ban Sơn Chân Nhân Bành Sùng Giản đã chính thức kế nhiệm vị trí tông chủ Huyết Hà tông cũng không phải tin tức bí mật gì.
Liền qua đến thái độ của Tề đình sau này, hắn ta vì để không bị liên lụy vào trong đó nữa, bị đông chỉ tây phái, hoàn toàn không để tâm tới. Bế môn tu hành ở lão sơn biệt phủ tuyệt không phải chỉ là tìm cớ, mà thực sự không hỏi chuyện tục nhân.
Đối mặt với vấn đề này, Trọng Huyền Tuân chỉ thấp giọng nói:
“Đường tắt chỉ dành cho những người không đủ tài năng. Ta có cả một đại đạo để đi thẳng, cần gì phải đi đường vòng?”
Khương Vọng nhớ lại những điều tai nghe mắt thấy ở Huyết Hà tông, như có điều suy nghĩ hỏi:
“Đây là cách ngươi trả lời lại Khấu Chân Nhân hay sao?”
Trọng Huyền Tuân đáo:
“Còn trực tiếp hơn một chút.”
“Trả lời thế nào vậy?”
Khương Vọng rất có hứng thú hỏi.
Vạt áo của Trọng Huyền Tuân khẽ lay động trong gió, hắn ta chỉ nói:
“Không có hứng thú.”
Khương Vọng tán thành gật đầu:
“Đúng là rất có phong cách của Quan Quân Hầu.”
“Ta nghe nói ngươi hoành hành bá đạo ở Kiếm Các, tuyên bố ba tháng sau sẽ san bằng Thiên Mục Phong.”
Trọng Huyền Tuân bình tĩnh nói:
“Cũng rất có phong cách của Võ An Hầu.”
Ai lắm mồm lắm miệng vậy?
Nhất định là cái tên Du Hiếu Thần kia rồi, sau này nhất định không thể bỏ qua cho hắn ta được! Đương nhiên, cũng có thể là Tư Không Cảnh Tiêu, cũng không thể bỏ qua cho tên này được.
Chắc không phải là Nguyễn Chân Quân hay Tư Chân Quân chứ? Diễn Đạo cường giả không thể nào nhàm chán như vậy được.
“Phải ha.”
Khương Vọng cười khan hai tiếng:
“Chuyện bên này cũng xong rồi, ta đi về trước, lần sau có thời gian rảnh rỗi lại nói.”
Vừa nói vừa đi ra ngoài.
“Không tiễn.”
Trọng Huyền Tuân vẫn nhìn hồ nước, không quay đầu lại.
Tiếng bước chân của Võ An Hầu xa dần.
Giống như nhiều người và nhiều vật đã ra đi, thực sự rất bình tĩnh, không có chút gợn sóng gì.
Hắn ta rất quen thuộc với viện tử này.
Thông thường vào thời điểm ánh mặt trời vừa đủ, lão gia tử sẽ ngồi trên ghế tựa đó, lười biếng nằm phơi nắng. Lão cha của hắn ta sẽ dọn một cái ghế xếp nhỏ ngồi bên cạnh, ân cần bưng trà rót nước, bóp vai đấm chân.
Đề tài của lão cha luôn xoay quanh vị trí gia chủ. Ba câu không rời chủ đề quyền thừa kế, không ngừng thúc giục lão gia tử thoái vị nhường chức cho người xứng đáng. Người xứng đáng ở đây đương nhiên chính là nhi tử của ông ta, trưởng tôn Trọng Huyền thị. Nói lão gia tử chọn một trong số họ, kiểu gì cũng không sai.
Bình thường lão gia tử sẽ vừa la mắng vừa đạp ông ta.
Còn Trọng Huyền Tuân hắn ta, thường sẽ ngồi trên bậc đá nối liền cây cầu nhỏ với bờ, yên lặng đọc một cuốn nhàn thư, rất ít khi can thiệp vào chủ đề của đôi phụ tử kia.
Đã từng là một khoảng thời gian bình thường như vậy.
Giờ nghĩ lại, lại như trăng trong nước không thể với tới.
“Ai dà.”
Trọng Huyền Tuân một mình trong viện tử này, trên cây cầu đá này, khẽ thở dài khe khẽ.
Hắn ta rất ít khi than thở.
Giống như nhiều lần ngắm lá rụng, chưa bao giờ cảm thấy ưu thương.
An tĩnh nghe rất nhiều bài hát, nhưng chưa bao giờ cảm thấy xúc động.
Nhưng một hôm, trong một buổi chiều bình thường như thế, chợt nghĩ tới quá nhiều thứ đã qua.
Vì thế một làn thu thủy, cũng khiến cho người ta cảm thấy phiền muộn đến thế.
Đi xuống cầu đá, rồi lại đi lên cầu đá.
Đi đi lại lại trên bậc đá nhiều lần mới rốt cuộc rời đi mà không quay đầu nhìn lại.
Trọng Huyền Tuân rời viện tử, đi tới bên ngoài căn phòng nơi lão cha hắn ta nghỉ ngơi, suy nghĩ một lúc rồi đẩy cửa bước vào.
Trọng Huyền đại gia đang nằm ngửa trên giường dao bộ, mắt mở trừng trừng, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào đỉnh trướng.
“Gia gia đã được đưa đến tộc địa an táng, tang lễ kết thúc.”
Trọng Huyền Tuân đến gần bên giường, nhẹ giọng nói.
Trọng Huyền Minh Quang ừ một tiếng. Uể oải.
“Đi thôi.”
Trọng Huyền Tuân nói.
Trọng Huyền Minh Quang nhãn cầu chuyển động:
“Đi đâu?”
“Không phải ngài có nhà riêng hay sao?”
Trọng Huyền Tuân nói:
“Đến chỗ của ta cũng được.”
Trọng Huyền Minh Quang nhắm mắt lại:
“Đây là chính nhà của ta, ta khi còn bé đã sống ở đây... Ta đã từng sống ở đây rất nhiều năm.”
“Được rồi được rồi.”
Trọng Huyền Tuân nói:
“Ta sẽ giúp ngài mua hết mấy viện tử lân cận phía đông, cho ngài đả thông hết. Rồi mời Từ đại tượng xuất thủ thiết kế, ngài biết Từ đại tượng không? Thiên Hương Vân Các chính là tác phẩm của ông ta. Ta sẽ phụ trách tất cả chi phí, đảm bảo khiến cho căn nhà kia của ngài trở thành hào trạch đệ nhất ở thành bắc.”
“Không phải chuyện nhà!”
Trọng Huyền Minh Quang ngồi dậy, vừa tìm giày vừa lầm bầm:
“Chủ yếu là do ta không quen thôi.”
Trọng Huyền Tuân nửa ngồi xổm xuống, vừa giúp ông ta đi giày vừa nói:
“Tiểu Béo nói, hắn ta sẽ giữ lại phòng ở lúc trước của ngài lại. Ngài có thể về sống bất cứ khi nào ngài muốn, ở bao lâu cũng được. Nhưng mà ta nghĩ, phụ thân là nhân vật thế nào cơ chứ, bình sinh cực kỳ được coi trọng, làm sao có thể nương tựa nhà điệt nhi sau khi phân gia được?”
“Chính xác.”
Trọng Huyền Minh Quang dùng sức gật đầu, còn xùy một tiếng nói:
"Ta đường đường là Trọng Huyền hiền trưởng, làm ăn không biết tốt tới mức nào, còn thiếu nhà ở hay sao? Một tiểu béo điệt nhi nho nhỏ, thật nực cười. Hắn ta quá bận tâm rồi!”
Lúc này, đôi giày ống đã được xỏ xong, Trọng Huyền Tuân đưa tay ra dấu mời.
Ông ta liền đứng dậy, nhưng vì đứng dậy quá mạnh, nhất thời hoa mắt, lắc lư một chút, rồi lại ngã ngồi trở lại.
Khí lực trên mặt lập tức biến mất, ông ta buồn bã nhìn Trọng Huyền Tuân:
“Ta già rồi sao?”
Trọng Huyền Tuân nghiêm túc đánh giá ông ta:
“Phụ thân vẫn còn rất anh tuấn.”
Trọng Huyền Minh Quang hơi rũ mi:
“Phụ thân về sau không còn phụ thân nữa rồi.”
Trọng Huyền Tuân nói:
“Thứ gắn liền cả đời với gia gia, chỉ có gia tộc. Béo đệ đệ đó của con chung quy vẫn có chút bản lĩnh, sẽ không bôi nhọ cái tên Trọng Huyền gia.”
Giọng của hắn ta rất bình tĩnh, tự nhiên có lực lượng vuốt phẳng cảm xúc.
“Cũng chỉ có chút tiểu thông minh mà thôi.”
Trọng Huyền Minh Quang hừ một tiếng:
“Đừng nói là so với ta, đến cả so với ngươi còn kém, ta thực lo lắng cho tương lai của gia tộc!”
“Vâng, vâng, vâng.”
Trọng Huyền Tuân phụ họa đáp:
“Nhưng nếu ván đã đóng thuyền rồi, thì phụ thân cứ nể mặt nhi tử, không tính toán với hắn ta nữa.”
Trọng Huyền Minh Quang lườm hắn ta một cái:
“Ta há phải tính toán với một tiểu bối cơ chứ? Chẳng lẽ cha của ngươi lại là một người tuy có cái túi da đẹp đẽ nhưng lòng dạ lại hẹp hòi thế sao?”
Ngừng lại một chút, ông ta lại hỏi:
“Nhưng ngươi nói đi…gia gia của ngươi có thể an tâm sao?”
Trọng Huyền Tuân giọng điệu nghiêm túc nói:
“Tiểu béo chỉ kém chút võ lực mà thôi, ta đã dạy dỗ hắn ta tận tình ba tháng. Gia gia cũng biết.”
Trọng Huyền Minh Quang có chút buồn bã nói:
"Chỉ sợ ngươi dạy không tốt, còn nó thì lại quá ngu xuẩn.”
Trọng Huyền Tuân bất đắc dĩ nói:
“Vậy sau này có thời gian rảnh, ngài tự mình dạy dỗ hắn ta một chút đi.”
“Bỏ đi, bỏ đi.”
Trọng Huyền Minh Quang khoát khoát tay:
“Ta cũng nghĩ thông rồi, con cháu tự có phúc khí của con cháu. Khi gia gia ngươi còn sống. ..”
Nói đến đây, ông ta đột nhiên dừng lại, như nghĩ tới điều gì, thở dài một hơi.
Trọng Huyền Tuân khó hiểu:
“Ngài đây là?”
Trọng Huyền Minh Quang im lặng không nói.
“Ngài có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”
Trọng Huyền Tuân nói.
Trọng Huyền Minh Quang chăm chăm nhìn hắn ta:
“Cha ta mất rồi, sau này cha ngươi cũng sẽ không còn nữa.”
Trọng Huyền Tuân nghe như bản thân bị mắng một trận, nhất thời không nói lời nào.
“Cha là đang suy nghĩ.”
Trọng Huyền Minh Quang thở dài nói:
“Sau này cha đi rồi, trên đời chỉ có một mình ngươi cô độc đáng thương, phải làm sao đây?”
“Cái này thì dễ thôi.”
Trọng Huyền Tuân đáp:
“Ngài chỉ cần tu luyện đến cảnh giới Thần Lâm Cảnh, thọ hạn sẽ đạt tới năm trăm mười tám tuổi, ngày tháng còn dài.”
Trọng Huyền Minh Quang oán hận liếc hắn ta một cái, một lúc sau mới nói:
“Không phải phụ thân không thể tu luyện, chỉ là chí ta không ở chỗ này.”
“Mấy ngày trước, nửa đêm nhìn thấy ngài ở nơi đó tu luyện một mình, ta còn tưởng ý chí của ngài đã tràn ngập cả cõi lòng cơ.”
Trọng Huyền Tuân nói.
“Không phải là do gia gia của ngươi đi rồi, ta mới quyết tâm cố gắng thành công một chút, để cho ông ta an tâm mà đi.... Kết quả ngươi cũng đã thấy, ông trời ghen ghét nhân tài, lão thiên không dám cho ta công thành. Hơn nữa, loại chuyện như tu hành này, không thể quá gấp gáp, cần phải xem duyên phận cả. Có người cả đời khổ tu, nhưng thành tựu chỉ ở mức tầm thường. Cũng có nhà hiền triết bạc đầu vẫn cầu học hỏi, thì lại có thể một bước Diễn Đạo. Cha ngươi kém ở nơi nào cơ chứ? Sang năm cha ngươi sẽ bắt đầu đọc sách, cũng chưa chắc đã không thành. Ngươi vẫn còn nhỏ, không thể hiểu hết đạo lý trong này, chờ sau này có thời gian rảnh, ta lại nói với ngươi sau.”
Trọng Huyền Minh Quang nói liên tục, sau đó vỗ bắp đùi một cái:
“Cha chủ yếu lo lắng…”
Ông ta trộm liếc nhìn vẻ mặt của Trọng Huyền Tuân một cái, ám chỉ rất rõ ràng:
“Sau này ngươi già rồi, ai sẽ chăm sóc ngươi đây?”
Trọng Huyền Tuân bình tĩnh nói:
“Ngài lo lắng quá nhiều rồi. Ta là tu sĩ Thần Lâm, đến chết mới già. Hơn nữa, ta Động Chân không có vấn đề, ít nhất cũng có thể sống tới một ngàn hai trăm chín mươi sáu tuổi.”
“À, vậy thì không sao.”
Minh Quang đại gia đứng dậy rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận