Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 356: Tặng lễ

Xe ngựa chạy trên đường, hai người ngồi đối diện nhau.
Nhẹ nhàng rủ màn xe xuống là đã ngăn cách được tiếng phố chợ ầm ĩ hai bên đường.
Trận văn khắc ấn trên thân xe, đủ để phòng ngừa nhìn trộm.
"Huynh định làm như thế nào?" Khương Vọng hỏi.
Bọn họ đã tiến vào Tụ Bảo thương hội, thì hành tung đã không thể giấu được Trọng Huyền Tuân nữa. Muốn làm việc gì thì cần phải nắm chắc thời gian.
Bởi vì một khi động tác tiếp theo của Trọng Huyền Tuân bắt đầu, rất có thể bọn họ sẽ không ứng phó kịp, khiến sau này mệt mỏi thục mạng!
Hắn không hỏi: "Làm thế nào?" là bởi vì hạng người giống Trọng Huyền Thắng, vĩnh viễn sẽ không có lúc nào mất đi sự bình tĩnh.
"Đối với Tụ Bảo thương hội mà nói, bọn chúng lúc này đã chiếm cứ ưu thế khi cạnh tranh với Tứ Hải thương minh, đang là lúc mở rộng thắng thế.
Việc kinh doanh ở Dương quốc, đúng thật là vòng không thoát Trọng Huyền gia. Còn về người làm chủ Trọng Huyền gia là ta hay Trọng Huyền Tuân thì cũng không hề khác biệt.
Chẳng qua bọn chúng chọn Trọng Huyền Tuân là cho rằng hiện tại Trọng Huyền Tuân có thể trợ giúp nhiều hơn!"
Trọng Huyền Thắng giận dữ nói: "Ta phải cho bọn chúng biết là bọn chúng đã sai! Sai càng thêm sai!"
Muốn chứng minh Tụ Bảo thương hội đã sai là một việc rất khó.
Bởi vì thật ra bọn chúng đã đúng!
Bỏ qua trận chiến Dương địa kia, thì Trọng Huyền Tuân đúng thật là có thể trợ giúp Tụ Bảo thương hội nhiều hơn, trên mọi mặt đều như vậy.
Dù là nhân mạch và thế lực của bản thân, hay thậm chí là quyền lên tiếng trong nội bộ gia tộc, y đều có ưu thế hơn Trọng Huyền Thắng.
Người của Tụ Bảo thương hội không mù cũng không ngốc, mà bọn chúng là một đám thương nhân cực kỳ thông minh, trên thương trường chỉ xem trọng lợi ích.
Bọn chúng lấy tài nguyên ra hợp tác với Trọng Huyền Thắng, là bởi vì nhu cầu đánh sập Tứ Hải thương minh, mà đúng lúc ở Dương địa có một cơ hội cực lớn.
Hiện tại chuyển qua hợp tác với Trọng Huyền Tuân, cũng là bởi nhìn thấy viễn cảnh càng rực rỡ.
Nhưng Trọng Huyền Thắng đã nói như vậy, thì tất nhiên hắn ta đã tự có suy nghĩ của mình.
Cho nên Khương Vọng chỉ hỏi: "Ta phải làm gì?"
"Nếu như ta nhớ không sai, huynh có quan hệ rất tốt với Hứa Tượng Càn của thư viện Thanh Nhai?" Trọng Huyền Thắng hỏi.
Khương Vọng do dự một lúc: "Xem như tính cách hợp nhau! Chẳng qua là cũng ít gặp mặt, chưa chắc bằng lòng giúp việc gì lớn lao."
Hắn cần nói rõ ràng quan hệ, để tránh Trọng Huyền Thắng có hy vọng gì không thực tế, cuối cùng ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch.
"Tính cách hợp nhau là được! Cũng không phải giúp việc gì lớn." Trọng Huyền Thắng vỗ đùi một cái, cũng không phải xe ngựa đặc chế cho nên hắn ta ngồi rất gò bó, nhưng lúc này cũng không thể chú trọng nhiều hơn:
"Huynh chỉ cần thông qua y hẹn gặp Lý Long Xuyên là được."
"Gặp Lý Long Xuyên?" Khương Vọng nghi hoặc nói: "Lần kia ở ngoài bí cảnh Thiên Phủ cũng có thể thấy được, dường như hắn ta không muốn tham gia tranh chấp giữa huynh và Trọng Huyền Tuân."
"Cũng vậy, ta không cần hắn ta giúp việc gì lớn, chỉ là muốn tặng một món lễ vật." Trọng Huyền Thắng nói: "Lễ vật mà hắn ta không thể nào chối từ!"
Khương Vọng nhíu mày: "Khâu Sơn Cung?"
"Huynh cảm thấy hắn ta có thể từ chối không?" Trọng Huyền Thắng hỏi.
Sau khi giết chết Kỷ Thừa, Khâu Sơn Cung gia truyền thuộc Thiên Hùng Kỷ thị liền trở thành chiến lợi phẩm của Trọng Huyền Thắng. Chiếc cung này có thể xưng là trọng bảo, nhất là đối với người chuyên dùng tiễn thuật, là thần binh thắng hết tất cả.
Lễ vật mà Trọng Huyền Thắng mang tặng, đúng là hào phóng.
Khương Vọng nghĩ: "Bất kỳ một danh gia cung thuật nào cũng không thể từ chối Khâu Sơn Cung, nhưng tùy tiện tặng lễ vật lớn như vậy, e rằng hắn ta sẽ chần chừ."
Trọng Huyền Thắng nói: "Chính là phải tặng như vậy. Thạch Môn Lý thị, cái gì chưa thấy qua? Muốn gì không có? Nếu tặng lễ vật tầm thường, hắn ta ngay cả nhìn cũng chẳng thèm!"
Vừa nói, hắn ta vừa lấy một cái hộp trữ vật đưa ra:
"Trong hộp trữ vật này, chỉ có đặt một cái Khâu Sơn Cung. Phiền huynh mang tặng!"
Việc này cũng không hề phiền phức, bây giờ Hứa Tượng Càn vẫn ở Lâm Truy. Thư viện Thanh Nhai ở Lâm Truy cũng có biệt viện, lúc trước Hứa Tượng Càn đã từng mời Khương Vọng, chỉ là gặp rắc rối liên tiếp cho nên vẫn chưa có đi được.
Khương Vọng nhận hộp trữ vật, liền hỏi: "Chỉ tặng lễ?"
"Chỉ tặng lễ, không cần làm thêm gì cả."
Khương Vọng gật đầu, tỏ vẻ đã rõ ràng: "Bây giờ ta đi liền. Nhưng có cần chú ý cái gì không?"
Trọng Huyền Thắng im lặng một lúc, rồi ngước mắt nhìn hắn nói:
"Huynh đệ, lại muốn huynh cùng ta đánh cược!"
Khương Vọng chỉ cười nói: "Vận may của huynh trước nay luôn rất tốt!"
Rồi đứng dậy, vén rèm đi khỏi.
Nhìn màn xe vừa lại rủ xuống, Trọng Huyền Thắng lẩm bẩm: "Huynh cũng không hỏi trận này cược bao lớn, và cược cái gì!"
Khác với viện chính, biệt viện Thanh Nhai Lâm Truy chỉ là một thư viện bình thường, chỉ dạy đọc sách, không dạy tu hành.
Bởi vì hễ là khai tông lập phái hay thụ nghiệp tu hành trong Tê Quốc đều phải chịu sự quản chế của Tề Quốc. Bình thường có trách nhiệm và nghĩa vụ nhất định, lúc xảy ra chiến sự cũng không thể từ chối Tề Quốc mộ binh.
Mà thư viện Thanh Nhai xem như một trong bốn thư viện lớn của thiên hạ, là tồn tại nhất nhì trong Nho môn, không hề muốn bị quản lý.
Vì những nguyên nhân này, cho nên biệt viện không được phép giảng dạy phương pháp tu hành.
Đương nhiên, bởi vì bản thân thư viện Thanh Nhai cũng không cùng lập trường với riêng biệt một quốc gia nào, các nước đều có đệ tử trong viện đến làm quan. Phía Tề Quốc cũng sẽ không quá khắt khe, trở ngại nhân tài của chính quốc.
Trừ không cho phép truyền dạy phương pháp tu hành ra, thì những mặt khác đối với biệt viện Thanh Nhai vẫn khá nhiều lễ ngộ.
Trong biệt viện này, nếu có hạt giống đọc sách đặc biệt thông minh xuất sắc, thì cũng có khả năng được chọn đến viện chính tu hành, bước lên con đường siêu phàm.
Tóm lại trên cơ bản hình như cũng có khác với trường tu thục bình thường.
Hứa Tượng Càn du học đến Tề, thì tại biệt viện Thanh Nhai Lâm Truy đăng ký một chức vụ Viện Sư, sau khi thắng được hạt giống thần thông ở bí cảnh Thiên Phủ, thì cả ngày lang thang Lâm Truy.
Lúc Khương Vọng tìm đến biệt viện, hắn ta còn chưa có mặt.
Nếu không phải Viện Trưởng của biệt viện tính toán thời gian, nói hắn ta cũng sắp về thì Khương Vọng còn chuẩn bị đi tìm.
Đợi khoảng chưa đến hai nén hương, cũng chính là thời gian điều dưỡng Thiên Địa Cô Đảo một hồi, quả nhiên Hứa Tượng Càn hồng quang đầy mặt, tay áo quảng gió quay về.
"Hôm nay đi sưu tầm dân ca về!" Hắn ta nhìn trong viện một cái, cái trán lớn liền nhướng lên phía trước: "Đây không phải Khương huynh sao? Trận gió nào thổi huynh đến đây?"
Khương Vọng nheo mắt nhìn hắn ta hỏi: "Huynh sưu tầm dân ca gì?"
Hứa Tượng Càn cười hi hi, nhỏ giọng: "Ôn Ngọc Thủy Tạ!"
Nhưng cũng không phải bởi vì xấu hổ.
Hắn ta liếc nhìn bên ngoài: "Không thể để cổ giả nghe được."
Cái gọi là "ôn hương nhuyễn ngọc" nghe tên liền biết Ôn Ngọc Thủy Tạ là nơi nào.
Lấy thân phận đệ tử hạch tâm chính viện thư viện Thanh Nhai của Hứa Tượng Càn, lại là học sinh danh Nho Mặc gia, Viện Trưởng biệt viện "cổ giả" thế nào cũng phải quản không được hắn ta.
Chỉ nhìn việc này thì có thể biết, một thân dù trông có vẻ hành vi không chính trực, nhưng trong bản chất vẫn biết tôn sư trọng đạo.
Khương Vọng cười nói: "Nói ra thật hổ thẹn, xa cách từ bí cảnh Thiên Phủ đến nay không có thăm hỏi! Hôm nay đến tìm Hứa huynh, quả thật có việc muốn nhờ!"
Hứa Tượng Càn liền vén trường sam ngồi xuống đối diện hắn, sau đó nghiêm túc nói: "Khương huynh cứ nói đi đừng ngại!"
Ngại ngùng, quanh co không phải là đạo giao hữu.
Khương Vọng cũng không che giấu là mình có chuyện nhờ mới đến cửa, nói thẳng: "Muốn nhờ Hứa huynh làm người trung gian, hẹn gặp Thạch Môn Lý thị Lý Long Xuyên!"
"Chuyện nhỏ!" Hứa Tượng Càn vừa nghe liền nhận lời.
"Chỉ có điều..." Hắn ta nghiêm túc nói: "Ta chỉ phụ trách để bọn huynh gặp mặt, không chịu trách nhiệm về những việc khác. Dù huynh hẹn gặp huynh ấy có chuyện gì, ta đều không tỏ thái độ. Long Xuyên huynh thân thiết với ta, ta không thể khiến huynh ấy khó xử!"
Đây là quân tử thật sự, không điệu bộ, không giả dối, không làm giảm đi sự chân thành.
Khương Vọng gật đầu nói:
"Đây là đương nhiên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận