Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2286: Thủy Nguyệt

"U u u, u u u..."
Đây là một gian phòng đơn điệu, trống trải nho nhỏ.
Vuông vức, trống không, không cửa ra vào, không cửa sổ. Phong bế tất cả, cũng ngăn cách tất cả.
Nó thật ngột ngạt.
Hoặc là, nó thật an toàn.
Trong phòng không có gì cả.
Chỉ có một tiểu cô nương yếu ớt mặc y phục trắng dài, co ro trong góc tường âm u. Đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy đầu gối, vùi mặt khóc nức nở.
Tựa như một đóa hoa nhỏ mong manh, tùy thời sẽ bị gió thổi gãy.
Tiếng khóc của cô bé cũng thật yếu ớt, không dám để người khác nghe thấy, đứt quãng, nghẹn ngào.
"Đứng dậy! Đứng dậy!"
Bên ngoài gian phòng đột nhiên vang lên một âm thanh sắc bén và oán độc, âm thanh này nhanh chóng từ xa đến gần, tựa hồ muốn đập nát căn phòng này:
"Trúc Bích Quỳnh, làm sao ngươi có thể làm như vậy vì một tên nam nhân thối tha!"
Cô bé mặc bộ dáo dài màu trắng giật nảy mình, ngẩng đầu lên !
Giờ phút này, đôi mắt tĩnh lặng của nàng đang nhìn chính mình trong gương.
Trúc Bích Quỳnh trong gương kia, thân mặc đạo bào chân truyền của Điếu Hải Lâu, tĩnh tọa trên ghế trúc, tựa như một bức họa thục nữ định hình trong gương. Tóc đen rủ xuống vai, vẻ mặt lạnh lùng, hàng mi không gợn sóng, mắt không xao động, nào còn nửa phần ngây thơ yếu đuối như xưa?
Quần đảo gần biển xuân sắc đang tốt, nơi Hoài đảo này, hoa bạch mi đỗ quyên nở khắp nơi.
Loài hoa đỗ quyên độc đáo của đảo Hoài này, do trên cánh hoa có hai đường vân trắng mà được đặt tên như vậy. Vì thế có câu:
"Phu quân chưa về đến, đỗ quyên mi đã bạc."
Khi Bích Châu bà bà còn sống, đã rất ưa thích loài hoa này. Thường hay ngồi một mình thưởng hoa.
Lúc bấy giờ, Trúc Bích Quỳnh vẫn chưa hiểu được tâm trạng ấy.
Lúc này nàng ngồi trong gian phòng riêng của mình ở Hoài đảo, ngón tay trắng như ngọc cầm chiếc lược gỗ, đang chải mái tóc dài mềm mại.
Tiếng sóng biển vẫn còn vọng lại đều đều, những con hải âu xanh tự do bay lượn ngoài khung cửa sổ.
Là đệ tử chân truyền của Tĩnh Hải trưởng lão Điếu Hải Lâu, cuộc sống của Trúc Bích Quỳnh ở quần đảo gần biển lẽ ra phải vô âu vô lo.
Bản thân nàng đã sở hữu thực lực phi phàm trong giới trẻ tuổi, huống hồ Cổ Hoài Tín lại là một vị Chân Nhân đương thời luôn che chở cho nàng.
Nhưng động tác chải tóc của nàng lại chậm rãi, tựa hồ như đã quên mất phải chải tóc ra sao. Trong đôi mắt thanh tịnh kia, dường như có tâm sự ẩn sâu dưới đáy nước.
Trong mùa xuân tràn đầy sinh khí này, buổi bình minh ẩn chứa vô vàn hy vọng.
Tấm gương đồng trước mặt nàng bỗng nhiên bề mặt nhộn nhạo như gợn sóng.
Khuôn mặt phản chiếu trong gương, giữa những đường nét méo mó vặn vẹo, hóa thành dung nhan của một nữ tử khác. Giữa đôi mày thoáng có vài phần tương tự Trúc Bích Quỳnh, nhưng ngũ quan vốn nên dịu dàng thoải mái hơn một chút, lại hung hãn nhíu lại, lộ ra thần sắc cực kỳ oán độc.
“Trúc Bích Quỳnh! Ngươi định trốn tránh ta đến bao giờ?!"
Ả âm trầm thốt lên câu này, nhưng giọng nói lại đột nhiên trở nên dịu dàng, khuôn mặt cũng giãn ra như chiếc bánh kếp:
"Đã quên tỷ tỷ đã chăm sóc cho muội như thế nào, đối đãi với muội tốt đến nhường nào rồi sao?"
Bàn tay chải tóc của Trúc Bích Quỳnh khựng lại:
"Không, muội không trốn tránh tỷ."
"Vậy muội đang nghĩ gì vậy?"
Nữ nhân trong gương ân cần nói:
"Mấy ngày nay muội đều không chuyên tâm luyện công..."
Mí mắt Trúc Bích Quỳnh hơi rũ xuống, giấu rất nhiều tâm trạng trong biển sâu.
Nghĩ gì vậy?
Nghĩ tới cô bé yếu đuối ngày xưa.
Nhớ lại trước khi Khương Vọng đi Yêu giới, từng tới quần đảo gần biển tìm nàng, muốn gặp mặt nói lời cảm tạ.
Nhưng nàng không gặp.
Nàng chỉ là không muốn bằng hữu cảm tạ.
Nhưng không ngờ lần do dự ấy, lại là vĩnh biệt.
"Vì sao không nói chuyện?"
Nữ nhân trong gương đột nhiên xích lại gần kia, lại bắt đầu nổi giận, oán độc trong mắt dường như muốn xông ra khỏi gương đồng:
"Có phải lại đang nghĩ tới tên Khương Vọng kia? Chết rồi thì chết thôi, còn nghĩ ngợi gì nữa! Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ giả danh quân tử, coi muội là quân cờ mà thôi. Lúc trước cứu ngươi cũng chỉ vì mưu đồ của Tề quốc, muốn ngươi lay uy quyền của Điếu Hải Lâu, vì sao ngươi không thấy rõ? Trên đời này chỉ có tỷ tỷ mới thật lòng đối đãi tốt với muội, Trúc Bích Quỳnh! Vì sao ngươi vẫn chưa hiểu?"
"Trúc Bích Quỳnh, nói đi! Trúc Bích Quỳnh!"
Nữ nhân trong gương lải nhải không ngừng:
"Trúc Bích Quỳnh! Ngươi..."
"Đừng gọi nữa!"
Trúc Bích Quỳnh đột nhiên đứng bật dậy, quát lớn đáp trả!
Nhưng cảm xúc bộc phát trong chớp mắt đó lại bị nàng cưỡng ép kiềm lại. Nàng nhìn vẻ mặt kinh ngạc tổn thương của Trúc Tố Dao trong gương, xoay người bước đi, giọng nói trầm thấp:
"Muội rất mệt mỏi, tỷ tỷ."
"Ha ha ha ha..."
Nữ nhân trong gương lúc đầu ngỡ ngàng, sau đó đau khổ, rồi cất tiếng cười the thé:
"Ngươi lại dám quát ta, ngươi lại dám vì một tên nam nhân thối ta, vì một người ngoài mà quát mắng tỷ tỷ ruột thịt của mình?!"
"Ngươi có còn là người không? Ngươi còn có lương tâm hay không?"
Ả nhe nanh múa vuốt, giận dữ cuồng loạn:
"Là ai nuôi dưỡng ngươi lớn khôn? Là ai che chở cho ngươi? Là ai cho ngươi ăn, cho ngươi mặc? Ngươi quả là một con súc sinh!"
"U hu hu hu..."
Nữ nhân trong gương lại bắt đầu khóc lóc:
"Vì sao ngay cả ngươi cũng chẳng thể hiểu ta? Ta đối đãi ngươi chưa đủ tốt sao? Từ tấm bé ta đã mang ngươi bên mình, ta vừa đóng vai cha lại làm vừa mẹ, ta cũng chỉ là một tiểu cô nương, ta cũng khao khát được người ta chăm sóc... Tất cả những gì tốt đẹp ta đều dành cho ngươi, khó khăn lắm mới gia nhập tiên môn, cũng phải đưa ngươi theo bên cạnh, bà bà bảo tư chất ngươi kém cỏi, ta quỳ một mạch ba ngày trước cửa phòng của người... Bích Quỳnh, tỷ đối đãi muội không tốt ư? Rốt cuộc tỷ đã làm sai điều gì? Tỷ nỗ lực sống cuộc đời mình, chân thành đối nhân xử thế, tỷ chưa từng có ý muốn hại ai, chưa từng làm việc xấu xa. Thế nhưng vì sao những kẻ đó chỉ lợi dụng tỷ, lại muốn tổn thương tỷ? Rõ ràng tỷ mới là người bị hại, sao các ngươi đều cho rằng lỗi tại ta? Tại sao ngay cả muội muội mà ta yêu thương nhất, cũng thấy chán ghét ta? Tại sao, ô ô ô a..."
Tiếng khóc của ả như tiếng quạ già, vừa the thé vừa khàn khàn cứa vào màng nhĩ.
Trúc Bích Quỳnh bước đến bên chậu rửa mặt cạnh cửa sổ, ngắm nhìn sóng biển xanh thẳm không xa, nàng cúi đầu xuống, vùi khuôn mặt vào trong nước.
Thế giới thanh tịnh.
Nhắm mắt lại, thế giới cũng chẳng hoàn toàn đen kịt.
Trong thế giới hắc ám vô biên vô hạn, từ đầu đến cuối vẫn luôn có một bóng hình tồn tại, tựa như lần ngủ say rất lâu đó, đến khi ý thức càng lúc càng mê man, trong đầu cũng luôn khắc ghi gương mặt ấy !
Gương mặt thực sự đau buồn vì nàng, thật lòng khổ sở vì nàng.
Nàng vẫn còn nhớ rõ góc độ ấy.
Góc nghiêng ấy.
Lần đầu tiên nàng được hắn ôm vào lòng, với thân phận của một người bạn sắp lìa trần.
Khi ấy nàng vẫn rất yếu ớt, đôi mắt khó mà mở to được, nhưng nàng đã cố gắng hết sức để mở mắt ra, tham lam ngắm nhìn đường nét trên cằm của hắn, ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiên, ngắm nhìn ánh mắt hắn đang nhìn thẳng về phía trước.
Khi ấy, nỗi đau dường như chẳng còn quá lớn.
Hắn càng lúc càng đến gần, càng lúc càng đến gần...
Trúc Bích Quỳnh chợt mở bừng mắt.
Nhưng lại thấy dưới đáy chậu rửa mặt này, một gương mặt tuy có đường nét quen thuộc nhưng lại mơ hồ.
Soạt!
Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, thoát ra khỏi chậu rửa mặt.
Tí tách tí tách tí tách!
Những giọt nước trên mặt, thành từng chuỗi rơi xuống mặt nước, gợn lên từng vòng sóng nhỏ.
Trúc Bích Quỳnh thở hổn hển từng hơi, từng hơi, nhưng bỗng nhiên hơi thở đều ngưng bặt.
Trong chậu rửa mặt dát vàng, dưới từng gợn sóng lăn tăn, gương mặt ấy mà nàng từng thấy trong mộng, trong nước, trong ký ức, lại bất chợt hiện lên.
Thoát khỏi tưởng tượng, xông vào hiện thực. Khắc ghi ký ức, vẽ nên mong đợi.
Trong ánh nước lung linh, dung nhan mơ hồ ấy dần dần hiện rõ!
Lông mày thanh tú, đôi mắt tĩnh lặng, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mím chặt quật cường.
Tựa như ánh trăng trong nước không thể nào chạm tới.
Chợt nhớ Thanh Dương thuở thiếu niên!

"Chậc chậc chậc."
Sài A Tứ nhìn đăm đăm vào mình trong gương, thân mặc một bộ võ phục đen tuyền mà hắn đã bỏ giá cao mua được, khoác thêm một chiếc áo choàng đỏ rực rỡ do Viên Tiểu Thanh tặng, rất có phong thái.
Cái gọi là Phật là nhờ mạ vàng, yêu là nhờ y phục.
Bộ trang phục này, hơn nữa sau khi có thần công luyện thể thân hình đã tương đối cường tráng.
Tiêu sái, uy nghi biết bao!
Đôi mi này, đôi mắt này, khí chất này.
Trước kia đúng là không biết trang điểm, quá uổng phí cho gương mặt này.
Đệ nhất tuấn nam tử Hoa Quả hội, ngoài ta ra thì còn ai nữa?
Sau khi mèo khen mèo dài đuôi một lúc, lại hơi vuốt vuốt mái tóc, để tóc chia ra vừa đúng.
Sài A Tứ hoàn thành toàn bộ công tác chuẩn bị, cúi mình lạy Cổ Thần kính, nói:
"Thượng tôn, ta sẽ cất ngài!"
Cổ Thần vốn nên trong gương: ...
Hoa Quả hội tân nhiệm Hương chủ lễ xong đứng dậy, lấy ra một cái túi vải xinh đẹp dùng kim tuyến thêu chữ "Sài", tươi cười để gương vào.
Đương nhiên trên danh nghĩa là bởi vì tôn trọng Cổ Thần, không thể để Cổ Thần kính trụi lủi đặt trong tay nàng, cho nên phải dùng một cái túi quý giá cất vào, lại để cho Viên Tiểu Thanh mang theo.
Vòng sơ tuyển ở Ma Vân thành của hội tỷ võ Kim Dương đài, đã tiến hành mấy lượt.
Quả thật ngoài dự liệu của bọn yêu quái, hắn một đường hát vang tiến quân.
Ngay cả Hội trưởng Hoa Quả hội cũng kinh động, động viên hắn nhiều hơn.
Tiểu yêu bình thường, kiếm thuật không hung hãn bằng hắn, kiếm thuật mạnh hơn hắn, lại chém không nổi kim thân vô địch của hắn. Hơn nữa sau mỗi lần tỷ thí kết thúc, Cổ Thần đại nhân đều sẽ dẫn hắn nghiền ngẫm lại chiến cuộc một lần. Nói cho hắn biết hắn đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội trong chiến đấu, đưa ra sai lầm nào, cùng với còn có bao nhiêu phương pháp giành chiến thắng.
Điều này khiến cho thực lực của hắn tăng nhanh chóng mặt.
Trúng đòn nặng trên Diễn Võ đài cũng làm cho Vô Địch Kim Thân của hắn tiến bộ rất nhanh - không biết có phải ảo giác hay không, hình như gần đây hiệu quả của việc ngâm thuốc càng ngày càng tốt.
Hoa Quả hội sẽ cho hắn thêm phần thưởng, hắn đều đổi thành các loại dược liệu trân quý, tóm lại là luyện tới chết, ngâm nước nóng theo tư thế chết đuối...
Đương nhiên Tật Phong Sát Kiếm của chúng ta không biết, trong khoảng thời gian này hắn thật sự ngâm mình trong thuốc.
Dù sao lúc này hắn đang thi đấu, thứ hạng trên hội tỷ võ cứ tiến lên một bậc thì sau đó có thể leo lên cao hơn một chút. Hơn nữa hiệu quả của những dược liệu kia đối với vị Cổ Thần vĩ đại càng ngày càng yếu, dứt khoát hào phóng phân ra một nửa đút cho hắn.
Tật Phong Sát Kiếm Sài A Tứ coi hội tỷ võ và tu luyện là chủ yếu, coi việc tăng cường tình cảm với Viên Tiểu Thanh là phụ trợ, thuận tiện dẫn theo các tiểu đệ thủ hạ, phát triển thế lực trên giang hồ.
Vị Cổ Thần vĩ đại Khương Vọng thì lại coi trọng nhiều con đường song song.
Vừa tham gia hành trình hội tỷ võ cùng Sài A Tứ, bầu bạn với hắn phân tích lại từng trận chiến trên võ đài; vừa phải trợ giúp Trư Đại Lực trong việc tru diệt chư thần, diễn giải lý tưởng của Thái Bình đạo cho hắn, vẽ ra một tương lai tươi sáng; lại còn phải phối hợp với kế hoạch mở rộng Vô Diện giáo của Viên Lão Tây, thỉnh thoảng thể hiện thần tích, chiêu mộ tín đồ...
Ngoài những việc đó ra, còn phải học tập văn tự của Khuyển tộc đời nay, phiên dịch văn tự Khuyển tộc thời cận cổ.
Ngoài ra, Sài A Tứ, Viên Lão Tây, Trư Đại Lực, việc tu hành của ba tên này cũng cần vị Cổ Thần vĩ đại cũng phải chỉ điểm.
Còn phải điều trị thương thế của bản thân, chuyện tu hành của bản thân cũng không thể buông lỏng...
Thời gian một nhịp thở, phải xé thành mười nhịp thở mới đủ dùng.
Tuy xưa nay người họ Khương nào đó vốn nổi tiếng cần cù, cũng phải nói là ăn không tiêu nổi.
Nhưng may thay tiến triển cũng đã có.
Trải qua những ngày đêm miệt mài nghiên cứu, rốt cuộc cũng đã nắm giữ được văn tự Khuyển tộc ở một mức độ nhất định... Thậm chí có thể nói một cách không khiêm tốn rằng, đã thông thạo tinh tường.
Đối với văn tự Khuyển tộc thời cận cổ, cũng coi như đã tiến hành một cuộc nghiên cứu thâm sâu, cân nhắc ý nghĩa từng chữ một. Nếu không phải linh thức cường đại, thấu hiểu lý lẽ huyền diệu, trong khoảng thời gian ngắn căn bản là không thể hoàn thành khối lượng công việc khổng lồ như vậy.
Cho đến giai đoạn này, cũng đã có nhận thức sơ bộ đối với quyển cổ tịch trong tay.
Trước kia hắn còn lấy làm kỳ quái, vì sao trên bìa sách lại có nhiều chữ hoa mỹ như vậy mà tên sách truyền tới giết iờ cũng chỉ có ba chữ, gọi là "Trí Tuệ Quả".
Nghe giống như một quyển sách lừa trẻ con.
Nhưng bây giờ mới phát hiện hóa ra đó chỉ là nói bừa. Lũ yêu quái kia bất học vô thuật, đoán được loáng thoáng mấy chữ nên đặt tên lung tung.
Tên gốc của quyển sách này là Thượng Trí Thần Tuệ Căn Quả Tập .
Đích thật là cường giả Yêu tộc Phật tông Hùng Thiền Sư, từng giảng pháp trên Cổ Nan sơn, do đệ tử của yêu này - đệ thập pháp vương dưới trướng ghi chép chỉnh lý.
Chủ yếu giảng về "Trí thức", "Linh tuệ", "Căn cốt", "Nhân quả", trình bày và phân tích mối quan hệ giữa bốn điều này với Phật. Trong đó cũng xen kẽ thuật lại một ít lịch sử và bình luận, chủ yếu vẫn là để cung cấp chứng cứ cho pháp được giảng, tất nhiên không khách quan.
Nhưng đối với Khương Vọng mà nói, điều trọng yếu nhất chính là những nội dung này.
Ví dụ như đoạn này !
Đệ tử Tượng Di hỏi: Thưa Thiền sư! Chân Phật ở đâu, Phật nào đáng tin? Khó phân biệt kẻ mê muội và yêu nhân, khó nhận ra sự khác biệt giữa hai cõi. Vậy Phật là gì?
Hùng Thiền sư viết: Phật không có hình dạng nhất định, Phật không có tướng mạo nhất định, Phật không có bản thể nhất định. Chính là Phật ta .
Tượng Di là môn đồ dưới trướng Hùng Thiền sư, xếp thứ năm trong Thập Đại Pháp vương. Trong lịch sử yêu tộc, hắn được đánh giá rất cao, người đời đều cho rằng hắn đại trí nhược ngu, chất phác tự khổ, bấy giờ rất được tín đồ của Cổ Nan sơn yêu mến. Thậm chí có thể nói, hắn là vị Pháp vương đáng tin cậy nhất trong số các Pháp vương Cổ Nan sơn.
Trong đoạn đối thoại này, Tượng Di bởi tâm tư chất chứa muôn nỗi băn khoăn và thống khổ, bèn tìm đến Hùng Thiền sư để hỏi cho ra lẽ:
"Chân Phật ngự ở nơi nào? Ta có thể thờ phụng Phật khác hay không? Giờ đây, ta bối rối trước khác biệt giữa Yêu tộc và Nhân tộc, khó lòng cảm nhận được ranh giới giữa Yêu giới và Nhân giới, bởi vậy mà đau khổ khôn nguôi. Xin người chỉ dạy, liệu những gì ta đang học có phải là Phật pháp chân chính?"
”.
Sự nghi hoặc của Tượng Di thoạt trông cũng chẳng phức tạp gì, nhưng lại thể hiện chính điểm mâu thuẫn giữa Phật của Yêu tộc và Phật của Nhân tộc. Là Pháp Vương Cổ Nan sơn, tu vi thâm hậu, thực lực cao cường, nhưng trong quá trình tìm kiếm nguồn cội của Phật pháp cũng đau đớn giằng xé. Rốt cuộc đó cũng là pháp do người truyền lại, khó mà hoàn toàn siêu thoát chủng tộc.
Mà Hùng Thiền sư đáp rằng, Phật không có kết quả cố định, Phật không có diện mạo cố định, Phật không có biểu hiện cố định. Phật của ta chính là Phật, không cần phải hoài nghi.
Câu trả lời của hắn cũng rất dễ lý giải. Nhưng điều then chốt ẩn sau chính là thái độ của các cao thủ Phật tông Yêu tộc đối với Phật .
Yêu tộc cũng tu Phật, nhưng chỉ tu Phật của chính mình.
"Phật" nơi đây, cùng một tính chất với "Đạo", nó là một loại "Đạo" rộng rãi, cũng là một loại "Pháp" cụ thể. Nhưng hoàn toàn độc lập ở ngoài Phật môn hiện thế, không liên quan đến những hòa thượng Nhân tộc kia.
Trong sách tự có cả kho vàng tri thức, trong sách cũng tự có lịch sử và đáp án.
Nội dung của bộ "Thượng Trí Thần Tuệ Căn Quả Tập" này từ từ xác định, chứng minh thời gian Thế Tôn đến Yêu giới, nhất định là trước thời đại cận cổ.
Kế tiếp, sau khi Khương Vọng phiên dịch ra đoạn văn tự này, suy đoán phát sinh là !
Phật do Yêu giới truyền lại, có lẽ là truyền thừa do Thế Tôn chủ động để lại chứ không phải là về sau Yêu tộc mô phỏng và hấp thụ. Bởi vì rất rõ ràng là Hùng Thiền sư đã lĩnh ngộ được chân ý của Phật, nắm bắt được chữ "Phật" ấy, tuy hắn tu tập Phật pháp của chính Yêu tộc mình, nhưng cũng không chệch khỏi cốt lõi của Phật đạo.
Giữa Nhân tộc và Yêu tộc, đôi bên đều có rất nhiều chỗ học hỏi và thẩm thấu.
Thí dụ như Yêu tộc cũng có Binh gia, cũng có Pháp gia, cũng có Nho gia.
Nhưng căn cứ theo quan sát của Khương Vọng đối với thành thị của Yêu tộc trong khoảng thời gian này, bên phía Yêu tộc những học thuyết ấy đều có thiên lệch ít nhiều, căn bản là phát xuất từ chữ "Yêu", sau đó mới hấp thụ Binh - Pháp - Nho.
Mà duy chỉ có Phật của Yêu giới là bắt nguồn từ chữ "Phật", sau đó mới hướng về chữ "Yêu".
Suy đoán thứ hai của Khương Vọng là !
Phật mà Thế Tôn truyền lại ở Yêu giới, có lẽ đã hoàn toàn vứt bỏ chữ "Nhân". Nói cách khác, điều Thế Tôn truyền lại ở Yêu giới chỉ là Đạo thuần túy, hoàn toàn siêu thoát chủng tộc, ngoài thân phận Nhân tộc hoặc Yêu tộc.
Có lẽ đây là nguyên nhân căn bản khiến "Phật" phát triển rất nhanh ở Yêu giới, vượt xa những học thuyết truyền đến từ Nhân tộc.
Hoặc là... Đây cũng là một loại phương pháp đối kháng thiên ý Yêu tộc?
Truyền đạo ở thế gian này, công đức lớn lao thay.
Tiêu trừ địch ý, tất nhiên không cần đối kháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận