Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1348: Tin tức tốt

“Đang làm gì vậy?” Trong động quật không ánh sáng, Triệu Huyền Dương đột nhiên hỏi.
“Suy xét đạo thuật.” Khương Vọng thuận miệng đáp.
“Đạo thuật gì?” Triệu Huyền Dương hứng thú hỏi: “Nói ra ta giúp ngươi trau chuốt một chút?”
Khương Vọng đắm chìm trong thế giới đạo thuật, không có tâm tình gì mà nói: “Miễn đi.”
Trong toà thượng cổ ma quật không biết vị trí cụ thể này, đã qua ba ngày ròng rã.
Tuy nơi này không ánh sáng, không thấy được ngày đêm luân chuyển, nhưng Khương Vọng vẫn luôn nhớ kỹ thời gian.
Từ sau khi trốn vào thượng cổ ma quật, quả nhiên Khổ Giác không đuổi theo nữa.
Bởi vì Triệu Huyền Dương ước thúc, Khương Vọng không thể tùy ý đi lại, không thể liên kết với Thái Hư Ảo Cảnh, không thể thăm dò nội phủ. Nhưng cũng may còn có hai môn đạo thuật siêu phẩm “Diễm Hoa Phần Thành” và “Long Hổ”, có thể để hắn từ từ gọt giũa.
Triệu Huyền Dương “hừ” một tiếng: “Ngươi hoàn toàn không biết ngươi đã bỏ lỡ cơ hội tốt như thế nào!”
“Đúng vậy.” Khương Vọng lạnh nhạt nói: “Nếu không gặp được ngươi, ta thật đúng là không hưởng thụ được cuộc sống tù nhân.”
Triệu Huyền Dương trầm mặc một lát, nói: “Không phải ta, cũng có người khác đến.”
Y nghĩ nghĩ, lại cười đắc ý: “À không đúng, cái tên ngốc Thuần Vu Quy kia khẳng định không ngờ được ngươi lại trốn về Cảnh Quốc, nói không chừng thật sự để ngươi chạy thoát…May là ta!”
Y nhìn biểu cảm Khương Vọng một chút, cuối cùng cũng không còn cười nữa. Khụ một cái rồi đứng dậy rời khỏi tảng đá.
“Vậy thì, ta ra ngoài một lát. Ngươi thành thật một chút, đừng có giở trò.”
Trong khi nói chuyện, bước chân y nhoáng lên một cái, đã một mình rời khỏi gian động thất này.
Khương Vọng im lặng không lên tiếng, cũng không có bất cứ hành động dư thừa nào, vẫn lẳng lặng ngồi đó, giống như đang chuyên tâm nghiên cứu đạo thuật.
Hắn biết rõ Triệu Huyền Dương là đi ra ngoài làm cái gì, đơn giản là rời khỏi phạm vi ma quật trong thời gian ngắn, tiếp nhận một ít tình báo, Triệu Huyền Dương nói là muốn một mình ở dưới sự truy kích của một vị đương thế chân nhân hoàn thành nhiệm vụ áp giải, tương tự như lúc trước hắn chạy trốn khỏi sự truy bắt của Triệu Huyền Dương, nhưng kỳ thật bản chất có khác biệt.
Hắn là chân chính một thân một mình chạy trốn, chỉ có thể dựa vào chính mình. Triệu Huyền Dương mặc dù không có cường giả Động Chân ra mặt ngăn cản Khổ Giác, nhưng vẫn có người truyền tin tức cho hắn, càng đừng nói đến Cảnh Quốc tạo ra nhiều loại áp lực đối với Khổ Giác dẫn đến sai lầm…
Công bằng tuyệt đối…sao có thể?
Điều mà Khương Vọng biết rõ nhất chính là, giờ phút này hắn vẫn được Triệu Huyền Dương quan tâm.
Cho nên quả thật hắn cũng không có bất cứ động tác gì.
Không bao lâu, Triệu Huyền Dương trở về.
“Có một tin tức tốt, ngươi có muốn nghe không?” Y cười hỏi.
Khương Vọng nghĩ nghĩ mới hỏi: “Tin tức này là 'xấu' đối với ngươi hay là đối với ta?”
Triệu Huyền Dương sửng sốt một chút, cười khổ nói: “Ta cho rằng, ở chung với nhau mấy ngày như vậy, chúng ta đã là bằng hữu. Ngươi lần nữa khiến ta ý thức được vấn đề lập trường giữa chúng ta.”
“Ngươi thiếu bằng hữu đến mức nào? Hoặc là nói, bằng hữu tệ bạc đến mức nào?” Vẻ mặt Khương Vọng cũng không nghiêm túc, nội dung nói chuyện lại nghiêm túc: “Làm gì có ai đưa bằng hữu đến tử địa?”
Triệu Huyền Dương nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta chỉ đơn thuần cảm thấy ngươi thú vị, thú vị hiếm thấy… Nhưng ngươi nói đúng, từ lúc chúng ta sinh ra, phương hướng đã là khác biệt.”
Vào lúc này, Khương Vọng lại cười: “Lúc mới sinh ra, thật ra phương hướng của hai chúng ta giống nhau, khi còn bé ta cũng muốn tu hành ở Ngọc Kinh Sơn!”
Triệu Huyền Dương không hỏi, vậy vì sao hiện tại hắn đang ở Tề Quốc, nhưng sau đó lại cười nói: “Đúng là tiếc nuối.”
Khương Vọng không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt buồn bã: “Đúng vậy…”
Mắt thấy bầu không khí có chút trầm thấp, Triệu Huyền Dương đổi chủ đề: “Tin tức tốt mà ta nói, đương nhiên là đứng ở góc độ của ngươi mà nói.”
Khương Vọng mỉm cười: “Không ngại thì nói thử xem.”
Triệu Huyền Dương nắm chặt giọng điệu, rất nghiêm túc nói: “Vào sáng sớm hôm nay, Sở quốc phát ra quốc thư, biểu thị nghiêm túc chú ý đến vụ án thông ma của khôi thủ Hoàng Hà, nói khôi thủ Hoàng Hà có ý nghĩa trọng đại, không thể khinh nhục. Mà minh ước Thượng Cổ Tru Ma can hệ rất rộng, Cảnh Quốc không thể một lời độc đoán, cũng yêu cầu phái người tham dự kiểm tra đối chiếu chứng cứ liên quan đến thông ma.”
Y chống cằm nói: “Hình như lúc trước ngươi cũng chuẩn bị đi Sở quốc cơ mà, ngươi ở Sở quốc cũng có bằng hữu sao? Tri giao khắp thiên hạ nha! Hơn nữa thoạt nhìn còn rất có sức ảnh hưởng…”
Sở quốc có thể phát ra một phong quốc thư như vậy, đương nhiên là căn cứ vào suy tính lợi ích quốc gia. Nhưng nếu không có người thúc đẩy, chỉ sợ cũng khó thành công.
Nếu nói là bằng hữu Sở quốc, tất nhiên hiện tại chỉ có một mình Tả Quang Thù.
Chuyện thông ma phát triển đến tình trạng như ngày hôm nay, thiên hạ không ai không biết. Tả Quang Thù đương nhiên cũng đã biết vì sao hắn bỏ dở đi thăm Sở, với tính cách thằng bé kia, đại khái sẽ làm chút gì đó. Nhưng lấy thực lực địa vị, tâm cơ thủ đoạn của hắn, cũng rất khó trong chuyện này làm được cái gì. Đây cũng là nguyên nhân Khương Vọng không nói có gì để giải thích cả trong thư.
Tả Quang Thù không đủ để ảnh hưởng đến quốc thư Sở Quốc, trừ phi…
Khương Vọng nhớ ra, trước đó Tả Quang Thù đã từng nói, gia chủ Tả thị muốn gặp hắn một lần.
Là gia gia của Tả Quang Thù tặng hắn phần lễ này sao?
Đó cũng là…gia gia của Tả Quang Liệt.
Khương Vọng không trả lời câu hỏi của Triệu Huyền Dương mà hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy cái gọi là “chứng cứ” mà Trang Cao Tiện chuẩn bị, có thể tra được không?”
Triệu Huyền Dương giang tay: “Mặc dù ta không quá tin tưởng người này, nhưng ta không thể hoài nghi thực lực của hắn. Ngươi biết từ khi hắn đăng cơ tới nay, bài danh của Trang Quốc trong Đạo chúc quốc đã tăng lên bao nhiêu không?”
Khương Vọng cũng không quan tâm bài danh của Trang Quốc ở trong Đạo chúc quốc, có leo cao đến đâu, cũng lấy máu thịt của mấy trăm ngàn bách tính Phong Lâm thành vực làm bậc thang để leo lên vị trí đó.
“Nói đến, ta ngược lại rất tò mò, rốt cuộc Trang Cao Tiện đã chuẩn bị bằng chứng gì, có thể khiến ta hoàn toàn vô tội, biến thành gian tế cấu kết với Ma tộc?” Hắn hỏi.
“Hiện tại ta cũng không rõ lắm, đến Ngọc Kinh Sơn, chúng ta sẽ biết thôi.” Triệu Huyền Dương nói tới đây, lại trấn an: “Còn có một tin tốt, ngươi có muốn nghe không?”
“Nói đi.” Khương Vọng thản nhiên nói.
“Hắc! Ngươi cũng quá có mặt mũi rồi!” Triệu Huyền Dương đổi giọng điệu khoa trương khác: “Mục quốc cũng phát quốc thư, nghiêm khắc trách mắng hành vi ta bắt ngươi đi Ngọc Kinh Sơn thẩm vấn, nói Cảnh quốc là mắc bệnh “Đạo tông quốc”, nhưng trên đời này không phải đều là Đạo chúc quốc. Ngôn từ thế nhưng rất kịch liệt đấy chứ!”
Khương Vọng sửng sốt một lát, mới than thở: “Thiên hạ khổ vì Cảnh đã lâu!”
Phong quốc thư này của Mục Quốc có lẽ có Triệu Nhữ Thành hỗ trợ thúc đẩy, Vân Vân công chúa kia làm trợ lực. Nhưng về bản chất, nhất định vẫn là Mục Quốc bất mãn đối với Cảnh Quốc. Vừa lúc thừa dịp Tề Quốc cùng Cảnh Quốc đang tranh đấu chính diện, nhảy ra giẫm mạnh một cước.
Chỉ là như vậy…
Tuy rằng cấp độ sâu đều có các loại nguyên nhân, nhưng thoạt nhìn tựa như là vì chuyện của một mình Khương Vọng hắn, trong lục đại bá chủ hiện thế không ngờ có ba nhà đồng thời công khai biểu thị sự bất mãn đối với Cảnh Quốc!
Trong mắt những người không biết chuyện thì chỉ thấy sức nặng mà Khương Vọng thể hiện ra trong chuyện này quả thực là cổ kim hiếm thấy.
Triệu Huyền Dương cười hì hì nói: “Chuyện không có cách nào, mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi. Cảnh Quốc độc bá khu vực trung tâm, hùng thị thiên hạ, hưởng cái uy của thiên hạ, tự nhiên cũng phải gánh sức nặng của thiên hạ.”
Có vẻ như y hoàn toàn không chú ý tới Cảnh Quốc bị nhiều phương bá chủ nhắm vào, vẻ mặt vẫn ung dung.
Nhưng Khương Vọng lại cụp mí mắt xuống: “Như vậy tin xấu thì sao?”
Nụ cười trên mặt Triệu Huyền Dương cũng biến mất.
Y thở dài một hơi: “Ngươi muốn nghe bây giờ không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận