Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2802: Cũng như hồng nhan không thấy già (1)

Bông tuyết rơi lả tả, như thể tầng mây đang sụp đổ.
Phía tây bắc của đỉnh núi Vĩnh Thế Thánh Đông có một vách núi dựng đứng khổng lồ. Không phải hình thành một cách tự nhiên, mà là do nhân lực gọt nên.
Người đang lơ lửng trước vách núi chỉ là một điểm rất dễ bị bỏ qua trong gió tuyết mênh mông.
Nhưng bộ Long bào tuyết trắng kia lại vô cùng nổi bật.
Lão chắp tay nhìn vách núi cao, trên vách núi khắc lấy từng hàng chữ.
Nét bút sắc bén tựa như lưỡi dao lạnh giá, chữ viết như sau:
‘Ôi chao, tuyết lạnh tây bắc bốn ngàn năm, bay bay giống như thứ gì?
Là giang sơn vạn dặm cánh chim không bay, thời gian trường hà ngừng sương điểu!
Thiếu niên lang gánh sách ngoài Hàm Cốc quan, một lòng nhiệt huyết gửi gắm vào văn chương.
Hiệp khách bên trong Thiên Kinh thành, bị người đời gọi là tiểu tử đeo trường đao.
Ta thấy Sương Nữ ca bạch ngọc, không thấy lão nhân hỏi gốm xanh!
Đều biết dễ vỡ như tuyết nguyệt, từ xưa đến nay soi trong gương.
Biết bao nhiêu hào kiệt?
Cũng như hồng nhan không già!
"Sao lại rảnh rỗi đến đây?"
Phó Hoan chân trần áo mỏng, xuyên qua gió tuyết xuất hiện bên cạnh, cũng liếc nhìn chữ khắc trên vách núi, cười nói:
"Còn đọc cái này."
Hồng Quân Diễm không quay đầu lại, vẫn nhìn chữ khắc trên vách núi, khen ngợi:
"Sương vũ bay thành tuyết, minh nguyệt soi gương chiếu cổ kim. Cảnh đẹp. Câu hay."
Năm đó Hồng Quân Diễm bị Đường Dự đánh tan Đạo khu, sau khi chạy trốn về nước, tuyên bố Đạo tan mà chết.
Phó Hoan liền viết bài từ này ở Cực Địa Thiên Khuyết.
Cái gọi là "Thiếu niên lang gánh sách ngoài Hàm Cốc Quan", "Hiệp khách bên trong Thiên Kinh thành ", đều đang chỉ Hồng Quân Diễm lão.
Lão từng cảm thụ được phong thái của Cơ Ngọc Túc ở cự ly gần, cũng từng gặp qua Doanh Doãn Niên đã thanh danh hiển hách trước khi lập quốc, từ đó sinh ra hùng tâm "Đại trượng phu nên như vậy". Khởi binh ở vùng đất lạnh giá tây bắc, muốn tranh giành thiên hạ.
Công và tội của những năm đó đều đã trở thành lịch sử, lúc này thưởng thức điếu văn tưởng nhớ chính mình, quả thật là có chút vi diệu.
Phó Hoan im lặng một lúc, nói:
"Lúc ấy thần thật sự đang nghĩ, nếu như ngài thật sự chết vào lúc đó, thần sẽ có tâm trạng như thế nào, liền lấy tâm trạng này làm bạn với rượu, thuận tay viết ra - may mà đó không phải là sự thật."
"Chẳng trách lại tình chân ý thiết như vậy, lừa gạt được cả thiên hạ!"
Hồng Quân Diễm cảm khái.
Phó Hoan nhíu mày:
"Nếu nói là lừa gạt người trong thiên hạ, vậy thì phải nói ngài mới đúng chứ? Ngài mới là chủ mưu."
"Nhân sinh có một tri kỷ, cực hàn bốn ngàn năm. Những năm này ngươi vất vả rồi."
Hồng Quân Diễm nói:
"So với chết đi, sống càng cần phải có lực lượng."
Phó Hoan nói:
"Thần lại cảm thấy, so với việc tỉnh táo đối mặt với thế giới này, tự mình rơi vào trạng thái chờ đợi trống rỗng mà không biết càng cần dũng khí hơn."
Hồng Quân Diễm cười nói:
"Chúng ta còn cần phải tâng bốc lẫn nhau như vậy sao?"
Phó Hoan cũng cười:
"Là ngài bắt đầu trước."
"Biết bao nhiêu hào kiệt? Cũng như hồng nhan không già!"
Hồng Quân Diễm thở dài một tiếng:
"Ngươi biết ta không cam lòng già đi trong tầm thường, cho nên mới liều mạng đánh cược được ăn cả ngã về không vào tương lai. Nhưng thời gian thấm thoát thoi đưa, năm tháng như ca, không còn thấy người xưa, cũng có người đến sau. Thời đại này đã không còn nhiều cơ hội."
Phó Hoan cười nói:
"Lúc trước là không có cơ hội, bây giờ là không có nhiều cơ hội. Tiến bộ rất lớn! Kế hoạch của chúng ta đã thành công!"
Hồng Quân Diễm cười ha ha, sau khi cười xong, mới nói:
"Vũ Trinh chi đạo của Yêu tộc nằm ở khả năng vô hạn. Ta thấy trận chiến Thần Tiêu kia cũng có thể xảy ra bất cứ chuyện gì. Việc cấp bách của chúng ta hiện tại vẫn là nâng cao lực chiến đấu của quân đội, đuổi kịp quân đội tinh nhuệ của bá quốc... Thuật viện của chúng ta tụt hậu so với bá quốc quá nhiều, Thái Hư Hoàn Tiền kia có thể dùng Nguyên thạch mua không? Giá cao cũng không sao. Tích lũy nhiều năm như vậy không phải là vì muốn tích lũy, không tiêu được sẽ thật sự trở thành đồ chôn theo."
"Hiện tại còn chưa được."
Phó Hoan lắc đầu:
"Đợi đến khi nào Thái Hư Hoàn Tiền có thể lưu thông giữa các Thái Hư Hành giả, chúng ta mới có thể dùng tiền nện vào - Thái Hư Các có lẽ là chưa có được đủ quyền hạn, có lẽ là đã cân nhắc đến tình huống này cho nên mới đưa ra hạn chế, hiện tại Thái Hư Hoàn Tiền chỉ lưu thông giữa Hành giả và Huyễn Cảnh."
Hồng Quân Diễm nói:
"Cách quyên góp thì sao? Giúp bọn họ xây dựng Thái Hư Vọng lâu, ủng hộ việc tu sửa Thái Hư Các..."
Danh ngạch Thái Hư Huyễn Cảnh mà Lê quốc mua trước đó chính là lấy danh nghĩa quyên góp xây dựng Thái Hư Huyễn Cảnh để tiến hành.
Phó Hoan xòe hai tay:
"Cứ thêm một Thái Hư Hành giả, Thái Hư Huyễn Cảnh liền có thêm một phần lực lượng, danh ngạch của nó đương nhiên sẽ dễ dàng hơn. Thái Hư Hoàn Tiền thì khác. Hiện tại là như vậy, muốn có đủ Thái Hư Hoàn Tiền, mua [Thái Hư Huyền Chương] độc nhất vô nhị của mỗi người, chỉ có thể thông qua làm nhiệm vụ Thái Hư."
"Vẫn là chậm mất mấy năm."
Hồng Quân Diễm cảm khái một tiếng:
"Thái Hư Các này bất cứ giá nào cũng nên đưa một người vào."
Lão lại tự bổ sung:
"Nhưng nếu sớm hơn mấy năm, ta trở về cũng càng khó khăn hơn."
"Hai Thánh địa Đông Tây của Phật tông đều không giành được danh ngạch. Rất nhiều đại tông môn thiên hạ chỉ có thể đứng nhìn. Cho dù là Ngụy, Tống, Thịnh quốc, cũng chỉ có thể đứng ngoài quan sát..."
Phó Hoan thuận miệng nói:
"Nói đến những chuyện này, ngài hỏi thăm một chút là được rồi, lúc trước ngài cũng không để ý kỹ như vậy, không cần phải 3800 năm sau lại bắt đầu tự mình làm mọi việc chứ?"
"Lê triều mới thành lập, năm nước được sáp nhập đều mở một giáo khu, chức quan đều phải phân phối lại... Mọi người đều bận rộn."
Hồng Quân Diễm cười cười:
"Ta đến Thánh Đông Phong một chuyến, tổng phải tìm chút chuyện để tâm sự với ngươi, không thể chỉ ôn chuyện cũ thôi. Chẳng phải sẽ trở thành hình mẫu của hôn quân sao?"
Phó Hoan nói:
"Trong ngày đầu năm mới này, bỏ mặc văn võ bá quan, bỏ mặc thịnh cảnh năm mới, đến đỉnh núi chỉ có băng tuyết này, rảnh rỗi đọc bài thơ tưởng nhớ chính mình... Như thế này thật khó mà đánh giá."
Thái tổ Lê quốc uy nghiêm sâu nặng, bá quan rất ít khi nhìn thấy lão ta cười, nhưng ở Thánh Đông Phong này, nụ cười lại gần như chưa bao giờ biến mất.
Lão thật sự vừa nói chuyện phiếm, vừa xen lẫn vài câu chuyện quốc gia đại sự:
"Trường Thành Ngu Uyên đã bắt đầu khởi công, luyện binh cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, Ngụy Thanh Bằng còn đang dẫn theo kỵ binh chạy nhảy ở Ngu Uyên, Mạnh Lệnh Tiêu và Quan Đạo Quyền cùng nhau xử lý giáo vụ, ta cũng không có quá nhiều chuyện phải phân tâm... Tạ Ai hiện tại thế nào? Trong thế hệ trẻ tuổi của Lê quốc, hiện tại chỉ có thể xem nàng có thể chống đỡ được một chút hay không."
Phó Hoan nói:
"Hiện tại nàng tiến bộ rất nhanh, trước tháng ba năm sau nhất định sẽ thành tựu Thần Lâm. Có một đoạn kinh lịch của Đông Hoàng, lại còn có cánh hoa Tam Sinh Lan Nhân Hoa cải tạo Đạo khu, cơ hội Động Chân cũng rất lớn. Diễn Đạo... chỉ có thể xem tạo hóa của nàng. Ngoại trừ mấy người như Lý Nhất, Khương Vọng..., ai dám nói sẽ chắc chắn thành công?"
"Đậu Dưỡng Ngu của Lệ Chân Giáo khu, Da Luật Chỉ của Khế Liêu Giáo khu thì sao?"
Hồng Quân Diễm lại hỏi.
Phó Hoan nói thẳng:
"Chống đỡ tràng diện dưới tình huống bình thường thì không thành vấn đề, chống đỡ tràng diện mà ngài muốn thì không có hy vọng."
Đậu Dưỡng Ngu là thiên kiêu của Chân quốc, từng tham gia Ngoại Lâu tràng của Hoàng Hà hội năm Đạo Lịch thứ 3919, bị Trung Sơn Vị Tôn của Kinh quốc đánh cho tàn phế tại chỗ, bị loại một cách thảm hại.
Mà thiên kiêu Da Luật Chỉ của Liêu quốc cũng từng lên Quan Hà Đài... bị Hoàng Xá Lợi dùng một gậy đánh lõm nửa bên mặt.
Phó Hoan cũng không nắm giữ bất kỳ chức vụ thực quyền nào ở Lê quốc mới thành lập, gã sớm đã thoát ly khỏi quốc gia, tự mình nắm giữ lực lượng, là cường giả Diễn Đạo độc lập. Hồng Quân Diễm phong cho gã chức Quốc sư gần như chỉ là hữu danh vô thực.
Gã mặc dù không hưởng quốc vận, nhưng vẫn lo lắng cho Lê quốc.
Tạ Ai, Đậu Dưỡng Ngu, Da Luật Chỉ hiện tại đều đang theo gã tu hành.
Trước đây cần gã trấn thủ Ngu Uyên, phòng bị ngoại địch, ổn định giang sơn, hiện tại chỉ cần tĩnh tọa dạy đồ đệ, dùng lời của Hồng Quân Diễm mà nói - chỉ thiếu nước về hưu dưỡng lão, còn muốn thế nào nữa?
"Đã đến lúc bồi dưỡng người trẻ tuổi hơn, bồi dưỡng bằng bất cứ giá nào."
Hồng Quân Diễm nói:
"Hoàng Hà chi hội lần sau rất quan trọng đối với chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận